• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều đến, Minh Vy xin nghỉ học, cô không thể đến lớp trong trạng thái hoang mang này được. Đề ghị của Hoàng Thanh An vẫn làm cô thấy canh cánh trong lòng.

Chuyển vào kí túc xá ư? Nhất định phải đến mức này ư? Anh Húc Khiên thỉnh thoảng mới về nhà một lần, nếu chuyển vào kí túc xá, cơ hội gặp nhau còn ít hơn. Lại nói, cô vẫn thích sống ở nhà hơn, có bà chủ, có chị Na, có vú Ni... mọi người ở đây ai cũng thương yêu cô, tất nhiên trong đó không bao gồm Hải Lâm. Sau chuyện lần này, cô không biết hắn có hồi tâm chuyển ý không, nhưng bà chủ đã nói rằng chỉ cần có đồng ý chuyển vào kí túc xá, mọi chuyện bên ngoài bà sẽ lo liệu.

Suy nghĩ liên tục chồng chất trong đầu khiến cô trằn trọc ngủ trên giường mãi không ngủ được. Bây giờ mới 7 giờ tối, vú Ni vừa mang cháo cho cô xong, dặn dò ăn xong thì lên giường ngủ, đừng chạy lung tung. Minh Vy nghe lời, tắm xong, thì lên giường trùm chăn ngủ đây.

Hai ngày qua không biết bao nhiêu lần, cô ao ước được trở về nhà, nằm trên chiếc giường êm ấm, trùm kín chiếc chăn bông mềm mại thơm mùi nước xã hoa hồng, chỉ vậy thôi nhưng cũng quá khó khăn.

Vậy mà có những lúc cô tuyệt vọng đến nỗi nghĩ rằng không về nhà được, Hải Lâm thực sự quá đáng sợ, hắn... “Cốc... Cốc... Cốc” Cả người Minh Vy co chặt lại trong chăn, hai mắt trừng lớn. Là ai... là ai dang gõ cửa? Nếu như là vú Ni chắc chắc dì ấy sẽ vừa gõ vừa gọi?

Chắc chắn cũng không phải là bà chủ, lúc này cô nghe vú Ni bảo, bà chủ ra ngoài có việc rồi. Vậy ai đang gõ cửa ngoài kia? Minh Vy lặng lẽ nuốt nuốt nước bọt, bị chính suy đoán trong đầu của mình dọa SỢ.

Cô vô thức nắm chặt chăn, đầu ngón tay trắng bệch, kiên quyết không lên tiếng cũng không mở cửa. Cô rất sợ, người bên ngoài cửa là Hải Lâm, bây giờ trong phòng tắt đèn rồi, cửa cũng đã khóa, cô cũng im lặng, Hải Lâm chắc chắc sẽ nghĩ rằng cô không có ở trong phòng. Cô hít một hơi thật sâu, đè nén sợ hãi trong lòng, kéo chăn trùm kín đầu, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Nhưng người bên ngoài giống như rất kiên trì, đã gõ đến lần thứ tư.

Minh Vy vẫn không chịu lên tiếng, cô cuộn người trong chăn, co rúc như chú sâu nhỏ. Và rồi, đến lần gõ cửa thứ năm, một giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên khiến Minh Vy vỡ òa vì bất ngờ. “Vy, em ngủ rồi à?” Giọng nói ấm đến mức làm tim cô nghẹn ngào. Cô lập tức ngồi bật dậy, hai mắt dán chặt vào cửa phòng, vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Là cô nghe nhầm ư?

Người bên ngoài không nghe thấy cô đáp lại, liền nhã nhặn nói một câu: “Anh về phòng trước nhé, ngày mai... lại qua thăm em” Giọng nói có chút buồn bã, lại xen lẫn chút hụt hẫng. Nhưng cô biết, đằng sau cánh cửa kia, anh vẫn đang mỉm.

cười.

Minh Vy đè nén cảm giác mừng rỡ điên cuồng trong lòng, trong phòng hơi tối, nhưng cô vẫn không màng, vội vã cuống cuồng cả lên, lao xuống giường, nhanh đến nỗi đụng phải chiếc ghế bên mép giường. Người bên ngoài vừa quay lưng đi thì bất chợt nghe thấy tiếng vật thể ngã xuống, nhất thời đứng sững lại. Rất nhanh sau đó, cửa phòng im lìm đóng kín bật mở.

Đèn trong phòng vẫn chưa sáng, bên ngoài hành lang ánh đèn le lói chiều lên gương mặt người con gái nhỏ nhắn, khuôn mặt cô vẫn ngây ngô đáng yêu như ngày nào, đôi mắt rớm lệ, mái tóc dài còn ướt thoang thoảng mùi hoa nhài nhẹ dịu.

Trong phút chốc, hai con người như chìm vào thế giới riêng, vỡ òa trong nhớ nhung mong ngóng.

Đủ thứ cảm xúc trộn lẫn, thương, nhớ, ấm ức, ủy khuất, nghẹn ngào... Minh Vy chẳng thể kìm nén được nữa, cô òa khóc lao vào lòng anh: “Anh Khiên, anh Khiên ơi... Hức... huhu... Tại sao bây giờ anh mới về, sao bây giờ mới về?” Có biết là em nhớ anh đến mức nào không?

Minh Vy vòng tay ôm chặt lấy anh, ôm rất chặt cứ như sợ anh đi mất, hệt như ôm cả thế giới trong vòng tay mình, không buông, không thả.

Húc Khiên xoa xoa đầu cô gái nhỏ, tim gan bị mấy lời cô của cô làm cho xao động nhộn nhạo cả lên: “Nào, buông anh ra... Người anh toàn mồ hôi, bẩn lắm”

Anh nhớ Minh Vy đến nỗi vừa về đến là gõ cửa phòng cô ngay, chưa tắm rửa gì cả, chỉ muốn nhìn cô một chút thôi, một chút cho thỏa lòng.

Húc Khiên thử đẩy nhẹ cô ra một cái, nhưng cô lập tức quấn lấy anh ngay, cô thút thít: “Không muốn anh đi nữa đâu... anh đừng đi nữa.”

Húc Khiên mỉm cười, ngọn đèn nhu hòa chiếu lên sườn mặt anh, phảng phất nét ôn nhu trầm lặng, đôi mắt sau cặp kính trong ánh lên sự dịu dàng vô tận: “Anh không đi nữa, nhưng Vy ngoan... buông anh ra trước lắm, người anh hôi lắm” Cô kiên quyết lắc đầu: “Không Không thích, không hôi”. Húc Khiên cũng chịu thua với Minh Vy, cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi... em muốn ôm thì cứ ôm, tùy thích” Cô gái nhỏ nghe vậy dụi dụi vào lòng anh, nũng nịu nói: “Em nhớ anh, nhớ anh lắm”. Ai đó mỉm cười, cúi người hôn nhẹ lên trán cô: “Anh cũng vậy, rất nhớ em” Trong lòng Minh Vy như có dòng nước ấm lướt qua, mơn man khắp người, hạnh phúc, ngọt ngào, ấm áp... cô thấy an bình đến lạ. Những ủy khuất sợ hãi của bao ngày ác mộng sóng gió vừa qua tan nhanh trong vòng tay rộng lớn của anh. Húc Khiên- người cô yêu đã trở về rồi.

Một lát sau đó, khi cái ôm đã khỏa lấp phần nào nỗi nhớ nhung trong lòng, Húc Khiên dặn dò cô đi ngủ sớm, muốn cô vào phòng, nhưng Minh Vy nào nghe theo,

nằng nặc theo anh về phòng về được, cô muốn ở cạnh anh, muốn nói chuyện với anh, muốn nhìn thấy anh, gần một tháng không gặp cô nhớ anh cực kì, cô không muốn ở một mình nữa đâu.

Minh Vy nắm lấy tay anh, cúi đầu phụng phịu nói: “Em muốn ở cạnh anh một chút nữa, một chút nữa thôi”

Ánh đèn nhu hòa chiếu lên gương mặt thiếu nữ, người con gái trước mặt anh thanh thuần như đóa sen, đôi mắt long lanh ánh nước phảng phất chút buồn thương, ủy khuất, bờ môi mềm mím chặt lại, sắc môi hồng nhuận tươi đẹp giống như nụ hoa chờ người ta đến hái. Cô nhìn anh đầy, đôi mắt lưu ly chớp chớp: “Em chưa muốn ngủ, em muốn ở cạnh anh, em không vào phòng đầu” Giọng nói cô nhỏ nhẹ truyền đến tai, Húc Khiên có cảm giác giống nhưng có con mèo nhỏ nào đó đang đưa bàn chân mềm mại giẫm nhẹ lên ngực anh, nũng nịu, dịu dàng. Tâm. can như muốn tan ra.

Anh nhìn khuôn mặt mềm mại trắng noãn hệt như có thể véo ra nước, ôn nhu dỗ dành: “Vậy chúng ta về phòng, đợi anh tắm xong, chúng ta nói chuyện được không?”

Nghe vậy, đôi mắt cô gái nhỏ sáng rỡ lên, cô cười rất tươi, đáp một tiếng giòn tan: “Dạ” Người nào đó sắp vì sự đáng yêu của cô mà ngất xỉu rồi. Ngồi xe gần một tiếng đồng hồ, người anh nồng nặc đủ thứ mùi, để Minh Vy ôm như vậy, anh sợ cô bẩn nên vừa về đến phòng mình, anh nhẹ nhàng hỏi ý cô: “Em muốn tắm qua một chút không?” Cô nhìn chàng trai ôn hòa trước mặt, anh cao gầy, dáng người nho nhã lịch thiệp, khuôn mặt điển trai sáng sủa khi cười lên thì lộ rõ lúm đồng tiền bên má, đôi mắt hiền ẩn sau cặp kính trong. Rất nho nhã, nhìn có nét giống thầy giáo tiểu học ngày xưa từng dạy cô. Húc Khiên học cũng rất giỏi, tính khí lại ôn hòa, rất phù hợp để làm giáo viên, cô từng hỏi tại sao anh không học sư phạm mà lại theo học chuyên ngành kinh tế.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK