• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4 Không xong rồi 

Vẻ mặt Minh Vy hiện rõ sự sợ hãi. Cán dao trên tay run rẩy, ánh mắt tràn đầy sự quẫn bách không tình nguyện. Chị Hương đang xào thịt bên cạnh thấy cảnh này không kìm được mà hỏi: "Sao thế em? Có chuyện gì à?” Cô lắc đầu rồi lại gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Không... không ạ? 

“Có chuyện gì nói chị nghe? Em... chị thấy em rất sợ cậu chủ? Lí do tại sao vậy? Cậu chủ bắt nạt em à? Có 

sao?” Chị Hương vừa đảo thịt vừa hỏi. Từng câu từng chữ đều đặn truyền đến tai, trái tim dưới lồng ngực lại 

càng run rẩy. 

Cô cắn môi không biết nói thế nào. Chị Hương nhìn thấy vẻ ấm ức đáng thương này của Minh Vy, trong lòng nảy sinh cảm giác Xót xa. Cô bé này từ nhỏ trời sinh nhút nhát rụt rè, có chuyện gì ẩm ức chì giữ trong 

lòng. Không có ba cũng không có mẹ, tính tình lại quá nhu thuận hiền hòa, cái Như và cái An trong nhà cũng 

trạc tuổi Minh Vy nhưng lại tinh ranh miệng lưỡi hơn Minh Vy rất nhiều. Nhưng mà, cũng chính cả tính lương 

thiện nhu hòa này của cô mà ở đây ai cũng thương ai cũng quý. 

Nhìn con bé lầm lũi pha nước cam, mặt mày lo lắng như sắp gặp quỷ, chị Hương cầm lòng không đậu bèn nói: “Cứ pha đi. Rồi chị mang lên cho” 

Minh Vy nghe vậy, đôi mắt long lanh không giấu được sự vui mừng tựa như tránh được một kiếp nạn, cô 

mỉm cười: “Em... em cảm ơn chị Hương” 

Thu Hương nhìn nụ cười trong trẻo của cô, đôi mắt hiện lên sự hiền dịu cưng chiều: “Được rồi. Pha đi. Xong 

thì qua đây canh hộ chị nồi thịt, sắp được rồi đấy. Đợi nó sôi một lát thì thêm nước. Làm xong thì về nghỉ 

ngơi mai còn đi học.” 

“Dạ” Cô cười tươi rói, đôi mắt cong cong thành hình trăng non. Không thể phủ nhận, mỗi khi nhìn thấy cô 

bé này cười đều sẽ thấy lòng hân hoan nở rộ. Tựa như khi nhìn một đóa sen thơm, tâm hồn cũng tự dưng 

lắng đọng nhẹ nhàng. Minh Vy như một đóa sen nhỏ, giữa bùn lầy của khốn khổ bất hạnh, cô vẫn đem đến cho đời một vẻ đẹp 

trong veo, không vẩn đục. Một cô gái mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đến lớn chịu kiếp ăn nhờ ở đậu, 18 tuổi, cái tuổi đẹp như trăng non, trẻ trung là thế, xinh đẹp là thế nhưng mấy khi thấy cô bé này mỉm cười. Nét cười của cô hiếm lắm mới rộ lên nét vô tư ngây thơ, nhưng đâu đó vẫn phảng phất chút sương gió bụi bặm của đời. 

Minh Vy khuấy đều ly nước cam một lần nữa rồi mới đặt lên khay đưa cho Thu Hương. Trong lòng thầm thở 

phào nhẹ nhõm. Cô thật sự không muốn nhìn thấy Hải Lầm một chút nào. Sau ngày đó trở đi, cứ mỗi lần 

nhìn thấy Hải Lâm, Minh Vy lại không kìm được sự sợ hãi. 

Cô có cảm giác bản thân mình như con thỏ bị một con hổ đáng sợ nhìn trúng. Tất nhiên con hổ đáng sợ kia 

là Hải Lâm. Bất cứ lúc nào hắn cũng có thể nuốt chửng cố, nhào tới ăn ngấu nghiến. Từ hôm bị bắt đền biệt 

thự trên núi đó đến giờ, đêm nào Minh Vy cũng gặp ác mộng. Nếu không phải là bị Hải Lâm xẻ quần áo thì 

cũng là mơ thấy bị hắn đuổi bắt. 

Tâm lí sợ hãi này của Minh Vy không phải ngẫu nhiên mà thành. Có thể một phần do tính cách của cô mà phần lớn... đều do Hải Lâm. 

Tính tình cô đã nhút nhát lại không may gặp phải Hải Lâm quá mức quậy phá hung bạo, cô làm sao không 

sợ cho được. 

Năm Hải Lâm 15 tuổi, sau khi tốt nghiệp trường cấp hai gần nhà, với thành tích rất tốt, hắn đậu vào một trường quốc tế. Nhưng khoảng cách từ nhà đến trường học xa đến tận gần 50 cây số. Thế nên bà chủ mua hẳn một căn hộ cao cấp ở gần trung tâm để tiện cho Hải Lâm đi lại và học tập. Điều đó có nghĩa là hắn phải 

sống xa nhà. Lúc đó, khi nghe phong phanh tin này, Minh Vy mừng đến suýt khóc, vậy là từ này không ai khi 

dễ ức hiếp cô nữa rồi. Nhưng là cô mừng quá sớm. 

Ai biết rằng, mấy ngày sau đó, cậu chủ nhà họ Nguyễn đùng đùng không chịu đi, còn làm hồ sơ đăng kí học 

trường gần nhà. 

Bà chủ là người hiền hòa, khi biết được chuyện này, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Tại sao con lại không muốn đi nào? Lẽ nào con trai của mẹ không biết đàn ông phải lấy học hành sự nghiệp làm trọng hay sao. 

Con không học sau này ai nuôi mẹ đây?" Giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn, bà Thanh An bao giờ cũng vậy. Cô 

nghe vú Ni noi ngày trước khi ông chủ còn sống, ông ấy cũng là một người rất chừng mực nho nhã. Minh Vy 

thực sự không hiểu, tính tình thô bạo hung dữ của Hải Lâm là học từ ai. 

Khi nghe Thanh An hỏi vậy, Hải Lâm tùy ý trả lời: "Con sẽ đi, nhưng với một điều kiện?” 

Lúc đó Minh Vy đang đấm lưng cho bà chủ, nghe thấy câu này của Hải Lâm trong lòng liên có dự tính 

chẳng lành. 

Hoàng Thanh An hỏi rằng: “Điều kiện của con là gì? Nói mẹ nghe” 

Người nào đó nhìn về phía cổ, đôi mắt gian manh tràn đầy ý tứ xâm lược, nhướn cằm ngang ngược hướng về phía cô: “Con muốn Minh Vy đi cùng”. 

Một câu ngắn gọn, xúc tích. Hắn nói hắn muốn có, như đang nói về một món đồ, một thứ đồ chơi ưa thích. 

Vậy thôi. Năm đó, Nguyệt Vy mới 10 tuổi. Mặc dù suy nghĩ có trưởng thành đến đâu, thì cũng chỉ là một đứa trẻ. Hơn nữa cô còn bận chuyện học hành. Chưa kể, bà chủ còn rất thương Minh Vy, cô đi rồi chả ai đấm lưng thỏ thẻ với bà. Còn nữa, trong nhà vắng cả hai đứa trẻ sẽ buồn bã đến bao nhiêu chữ. 

Bà Thanh An đương nhiên không đồng ý. Buộc Hải Lâm tập trung học hành, đừng vì những chuyện không 

đấu mà xao nhãng. Minh Vy mừng đến suýt khóc. Nhưng Hải Lâm thì mặt đen như đáy nồi. 

Hắn vô cùng tức giận, một tuần trước khi đi, trong nhà xảy ra chiến tranh lạnh, không khí cực kì u ám, hai 

mẹ con cử như sừng với đuôi, không ai chịu nhường ai. Mà lí do lại liên quan đến người tưởng chừng như 

không liên quan là... cô đây. Một tuần đó, hắn không tìm đến cô, thế nhưng trước đêm hắn đi đã xảy ra một chuyện kinh hoàng. 

Đến tận bây giờ, Minh Vy vẫn không thể nào quên được cái cảm giác khủng khiếp đó. 

Vali, cốp xe, sợ hãi, hoang mang, khó thở... là những từ khóa gợi lại kí ức kinh hoàng đó. 

Hải Lâm đã nhất có trong vali, thân thể Minh Vy vốn nhỏ bé, dáng người lại gầy yếu, một cái vali cỡ lớn đã 

đủ để nhét gọn cô. Nguyệt Vy không biết mình đã hoảng loạn van xin hắn đến mức nào. Thế nhưng giây 

phút khi nắp vali đóng lại, cô chỉ nhận được ánh mắt vô tình của hắn cùng câu nói không thể nào vô trách nhiệm hơn: “Là tại em hết. Ai bảo khiến tôi thích em như thể làm gì?” 

Thích. Hắn thích cô. Cô đúng là có phước ba đời mới được một người như Hải Lâm thích. Thế nhưng chữ thích kia đối với Minh Vy tại thời điểm đó vẫn rất mơ hồ. Giây phút đó, ngoài sợ hãi, đau đớn ra cô chẳng suy 

nghĩ được gì. 

Cả người có chặt trong vali, môi bị băng keo bịt kín, tiếng bánh xe va chạm kéo lê ràn rạt trên nền đất đầy 

sỏi đá nghiến vào tai cô liên tục, 

“Rầm” 

Vali ném vào cốp xe. Thế giới xung quanh một màu tối đen, cô khóc trong câm lặng cùng nỗi sợ hãi lan tràn 

đến tận óc. Bên ngoài cốp xe, hắn thì thầm từng câu, âm thanh đứt quãng lành lành như ma ủy: “Chịu khó 

một chút... đợi đến ngày mai. Tới nơi, tôi sẽ thả em” 

Minh Vy nghe vậy, càng thêm hoảng loạn, một đứa bé 10 tuổi làm sao có thể chịu được sự việc kinh hoàng 

đến thế. 

Đêm đó, nếu không phải là chị Hương tình cờ nhìn thấy mọi chuyện rồi đi báo với bà chủ, rất có thể cô sẽ vì 

ngày thở mà chết. 

Kí ức kinh hoàng đó đến tận bây giờ vẫn không thể nào xóa nhòa trong tâm trí cô, cứ như bóng ma dai dẳng ám ảnh cô ngay cả trong giấc mơ. Bây giờ cứ hễ nhìn thấy vali, cô lại không kìm được run sợ. 

Đang còn thất thần chìm trong kí ức, bỗng dưng một giọng nói gấp gáp khẩn trương truyền đến bên tai khiến Nguyệt Vy giật nảy mình. “Minh Vy, Minh Vy... không xong rồi. Không xong rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK