Chương 6 Sợ hãi
Chương 6:
Nhìn thấy sắc mặt u ám của Hải Lâm, cô không dám lề mề nữa. Nhưng vẫn không tiến sát gần Hải Lâm,
mà chỉ dám lại gần ở mép bàn bên trái, chọn vị trí cách xa hắn một khoảng, vừa đặt ly nước cam xuống đã vội bước lùi về sau, đứng còn xa hơn cả vị trí lúc nãy.
Hải Lâm nhìn thấy hành động này của cô, khóe môi giật giật, mặt đen như đáy nồi: “Qua đây. Em đứng đó
làm gì?”
Làm gì? Làm gì chứ?
Cô trốn tránh: “Cậu chủ... em còn việc phải làm. Bà chủ sắp về... em... em phải... phải chuẩn bị." “Qua đây. Việc gì để người khác làm” Hải Lâm cau mày, vẻ mặt hết sức mất kiên nhẫn. Đừng tưởng hắn không nhìn ra mánh khóe này của cô, muốn đem mẹ hắn ra nhắc nhở chứ gì? Được. Rất giỏi. Minh Vy bước lùi về sau một bước lại nói: “Bà chủ sắp về rồi”
Hắn đột nhiên cười một tiếng, không rõ là vui hay buồn. Tựa như đang giễu cợt cũng như đang tức giận.
Vẻ mặt Minh Vy càng thêm tái. Cô đan tay trước người, hai chân chôn chặt một chỗ, đầu cúi thấp, miệng lí
nhí nói: “Bà chủ sắp về rồi. Sắp về” Đây là đang muốn nhắc nhở hắn. Có đúng không? Hải Lâm nhìn cô như vậy, trong lòng vừa thương vừa giận. Thật không biết làm sao với cô nhóc này. “Cạch” Hải Lâm đặt tay lên thành ghế, nhấn vào một cái nút màu đỏ, cửa phòng đang khép hờ đột nhiên đóng chặt.
Minh Vy giật bắn mình, cô quay đầu nhìn cánh cửa sau lưng. Toàn thân lạnh toát. “Bây giờ thì em tự qua hay đợi tôi 'giúp'? Hải Lâm ngồi vắt chéo chân, bộ dạng hết sức ung dung nhàn nhã, hắn cười rất ôn hòa hệt như anh hàng xóm nhà bên những lời nói lại hoàn toàn trái ngược với gương mặt
điển trai điềm đạm ấy: “Bây giờ em thử nói xem, nếu mẹ tôi về thì sao, nói em nghe nhé Vy, phòng này cách
âm rất tốt, em có kêu đến cách cổ họng cũng không ai nghe thấy? Em biết điều này tượng trưng cho cái gì
không?”
Sắc mặt Minh Vy tái xanh, Hải Lâm cười càng ôn hòa: “Nghĩa là chỉ cần tôi muốn, bất kể ai cũng không
ngăn được. Chỉ cần tôi muốn, ngay bây giờ ngay tại đây, tôi làm gì em khônh một ai biết được càng không
ngăn được”
Cuối cùng hắn chốt lại một câu: “Ngoan, lại đây, đừng chọc tôi giận nữa”
Minh Vy ấm ức cắn môi.
Từng lời hắn nói vào đến tại cô nghe như đang khiếu khích giễu cợt mỉa mai. Hắn nói bất cứ cái gì hắn muốn đều không ai cản được, hắn muốn làm gì có, cũng không ai ngăn được. Cô vừa sợ vừa giận dữ. Nhưng chẳng làm gì được. Hốc mắt đỏ lên, viền nước óng ảnh lấp lánh nơi viền mi.
Hai tay đan trước người càng run rẩy. Cô cúi đầu, chớp mắt liên tục nhưng không ngăn được dòng nước mắt đang chảy xuống.
Hải Lầm nhìn thấy những giọt nước mắt của cô bỗng dưng trong lòng khó chịu không thể tả. Hắn thừa nhận hắn thích, vô cùng thích nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của cô, thế nhưng cái vẻ mặt khóc thương
tâm ấm ức thế này, hắn lại không nhịn được đau lòng.
Hải Lâm đứng lên từng bước lại gần Minh Vy, nhìn thấy hắn tới gần, có kinh hoàng bước lùi về sau, nhưng
chân còn chưa kịp nhấc đã bị Hải Lâm tóm eo kéo vào ngực.
Một cỗ hơi thở cường ngành xâm lấn, Minh Vy giãy dụa điên cuồng, nước mắt cũng không nhịn được mà tuôn ra: “Buông ra... Buông ra.. Á”.
Hải Lâm không tốn sức bế bổng cố lên, đi thẳng đến sô pha. Cô hoảng loạn hét lên, ánh mắt hắn vẫn lạnh
tanh, yên tĩnh như mặt hồ nghìn năm không động.
Đến khi mông vừa chạm xuống ghế, cô vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị Hải Lâm giữ chặt, hai tay bị hắn ghìm chặt bên người. Cô bật khóc nức nở: “Bà chủ sắp về rồi. Sắp về rồi. Buông ra. Hức. Huhu... Buông ra” Hải Lâm nghe thấy lời này của cô, miệng nhếch lên một đường cong hoàn mĩ. Hắn nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần
trêu chọc có một chút, cô lại bị bộ kêu la “bà chủ sắp về rồi. Sắp về rồi.” Đến giờ, vẫn vậy, không có gì thay
đổi.
Mẹ hắn cực kì thương yêu Minh Vy, đôi lúc hắn còn có cảm giác Minh Vy mới là con đẻ của bà chứ không
phải là hắn. Đó cũng là lí do, mà mỗi lần hắn làm gì đụng đến cô, lại bị ba câu "bà chủ sắp về” làm cho đau
đầu.
Bây giờ cũng vậy.
Hắn kề sát mặt cô, tiếng nói rất nhỏ nhưng đủ để làm đầu óc hoảng loạn của Minh Vy lập tức tỉnh táo: “Bây
giờ nếu em không nín, tôi lập tức hôn em, hồn đến khi nào em chịu nín thì thôi?”
Chiều này quả nhiên có tác dụng, Minh Vy lập tức nín khóc. Nhưng hắn biến cô đang đè nén, cổ họng đến
giờ vẫn còn rung rung, bật ra vài tiếng nấc nhỏ. Hai mắt ướt sũng mở to nhìn hắn, lóng lánh phản chiếu
gương mặt mê muội của Hải Lâm.
Hắn cười, xoa xoa đầu cô: “Ngoan quá"
Lông mày cô hơi nhíu lại, rõ ràng không thích sự đụng chạm này. Hải Lâm khuyu một chân xuống dưới sàn,
ngồi đối diện trước người cô, Minh Vy ngồi trên ghế, hai tay bị nắm nắm chặt. Ở tư thế kì quặc này, Minh Vy
có cảm giác giống như hắn đang cầu hôn vậy.
Cô lảng tránh ánh nhìn của hắn, chớp chớp đôi mi nhìn ra cửa kính, hàng mi cô rung rung như cánh quạt
nhỏ, đáng yêu nhỏ nhắn khiến lòng hắn ngứa ngáy. Hắn muốn nhìn kĩ một chút đôi mắt kia, thế nhưng cô gái
này lại cứ quay đi trốn tránh.
Minh Vy từ nhỏ đã vậy, mỗi lần nói chuyện với hắn nếu không phải là cúi đầu thì cũng là nhìn quanh quất, rất ít khi nhìn thẳng thừng đối diện. Mà dường như với ai cũng như vậy. Minh Vy rất nhút nhát lại cực kì tự ti. Điều này không biết bắt nguồn từ việc cô là trẻ mồ côi, hay là bản tính trời sinh. Lúc nào, cũng duy trì dáng vẻ phòng vệ rụt rè. Ngoại trừ với tên Húc Khiên đó ra, cô chưa từng thoải mái cười đùa với ai một cách vô tư.
Đặc biệt là hắn. Đừng nói là cười, chưa khóc đã may lắm rồi.
Nghĩ đến điều này, đôi mắt hắn lại tối sầm lại, hệt như bầu trời đang sáng bỗng dưng chuyển mưa, mây đèn
ùn ùn kéo đến.
“Tại sao lại trốn tôi?” Hắn hỏi. Cô mím môi, lắc đầu: “Em... không có
“Không có?” Hắn nắm chặt tay cô, lực mạnh đến mức làm có phải nhíu mày: “Thật không có? Không có,
nhưng bảo em lên phòng tôi em lại đùn đẩy cho người khác lên, không có nhưng mấy ngày nay mỗi lần nhìn
thấy tôi đều lảng tránh ngay lập tức, không có nhưng bảo em lại gần lại khônh nghe lời. Cái này là không có đó sao?
Cô im lặng. Hoàn toàn câm nín. Ánh mắt hiện lên sự bất lực. “Vy, em nghĩ em trốn được tôi sao?” Hắn đứng lên, cả cơ cơ thể cao lớn ép sát xuống. Một tay chống lên thành ghế, một tay vuốt vuốt má cô, người đổ xuống, Minh Vy cảm thấy hết sức ngột ngạt, muốn đẩy hắn ra
nhưng không dám
Ngón tay Hải Lâm mang theo một cỗ nhiệt nóng không ngừng lướt khắp mặt cô, Minh Vy sợ run cả lên,
giọng nói mang theo sự nức nở: "Cậu chủ, đừng như vậy nữa. Đừng ép em nữa.” “Tôi ép em cái gì?” Hắn hỏi ngược lại, giọng điệu rất vô lại. Cô hít mạnh một hơn, nhẫn nhịn kìm nén nước mắt, giọng nói chất chứa muôn vàn ấm ức: “Em không thích cậu chủ. Cậu chủ có làm gì, em cũng sẽ không chia tay với anh Khiến đấu. Sẽ không. Nếu... nếu cậu... cậu
còn uy hiếp em, em sẽ... sẽ...”
“Sẽ thế nào?” Hải Lâm nhướng mày, ánh mắt chuyên chú nhìn cô.
“Em... em..”.
“Em định làm gì tôi?” Hắn lại hỏi, âm vực giọng cực thấp, hơi thở nóng rực lượn lờ bên tai cô. Minh Vy muốn
nhích người lui hắn lại mạnh mẽ giữ chặt cổ tay giãy dụa thế nào cũng không ra. Cô có cảm giác toàn thân
như có sợi dây xích trói buộc, bất lực đan xen khó chịu không thở nổi
Minh Vy kìm nén nước mắt, có mím môi, không biết nói gì tiếp theo. Cố căn bản không làm gì được hắn.
Nhưng sẽ không bao giờ thỏa hiệp. Cô yêu Húc Khiên, người đàn ông cả đời cô muốn gắn bó là anh. Là anh
thôi.
Nghĩ đến Húc Khiên, Minh Vy như được tiếp thêm năng lượng, cô nhìn thẳng vào mắt Hải Lâm, không biết
lấy can đảm đầu ra, hùng hồn nói: “Em chỉ thích anh Húc Khiền thôi. Cho dù có thể nào em cũng chỉ thích
anh ấy, em sẽ không vì ai hay vì bất cứ điều gì mà chia tay anh ấy”
Sắc mặt Hải Lâm lập tức tối sầm lại. Đôi con người u ám như loài bảo đen đang nhìn chằm chằm con mồi.
Ngón tay tăng lực thêm ba phần, tựa như muốn bóp nát cằm cô: “Vy, em thực sự muốn bức tôi đến phát điện
có đúng không?”
Minh Vy thực sự muốn nói người sắp bị ép điên là cô chứ không phải hắn, thế nhưng cô không có can đảm, nhìn vẻ mặt của hắn bây giờ có thực sự sợ đến phát run.
Cô chống tay lên ngực Hải Lâm không ngừng đẩy ra, miệng bật ra vài tiếng nấc nhỏ, khắp khuôn mày tràn
đầy sự sợ hãi. Lồng ngực Hải Lâm vững vàng như núi, đẩy thể nào cũng không ra, cô nức nở van xin: “Buông
ra. Bà chủ sắp về rồi”
Tâm trạng vốn đã không tốt, nghe thấy câu nói này của hắn càng thêm giận dữ. Một tay hắn giữ tay cô lên
đỉnh đầu, một tay vững vàng chế trụ eo cô: “Em là đang uy hiếp tôi đó sao? Nói em hay, chỉ cần là thứ tôi
muốn, ai cũng không cản được. Bây giờ tôi ở đây làm gì em cũng không ai ngăn được”
Minh Vy càng thêm hoảng loạn, lần trước bị đưa đến biệt thự đã dọa cô chết khiếp. Bây giờ nghe hắn nói
vậy, cô càng thấy kinh khiếp. Thân thể giãy dụa điên cuồng, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, miệng la lớn:
“Cứu... Có ai không. Bà chủ, vú Ni... Cứu con.”
Đối với hành động phản kháng của cô, hắn dường như rất hứng thú: “Em la đi. Để xem ai sẽ vào cứu em. Còn nữa." Hắn kề sát mặt cô, bàn tay to cầm lấy bầu ngực cô, không nặng không nhẹ xoa nắn: “Em nói
xem, nếu người khác thấy cảnh này thì sẽ thế nào? Nếu để anh Húc Khiên của em biết, liệu rằng hắn có còn thích em nữa không?”
Tiếng khóc của Nguyệt Vy càng lúc càng lớn: "Em sẽ tố cáo, sẽ tố cáo. Bà chủ sẽ không bỏ qua cho cậu chủ, sẽ không... Huhu... Đừng... áo Bàn tay Hải Lâm đã luồng vào áo cô, vững vàng nắm lấy bầu ngực thiếu
nữ, cảm giác mềm mại khiến thần trí hắn điên cuồng suýt nữa thì chửi thề một tiếng.
Gân xanh trên trán hắn giật giật rất sinh động, hắn cười, môi mỏng lướt khắp mặt cô: “Em nói với mẹ tôi đi.
Để xem nếu biết tôi làn chuyện này, bà ấy sẽ làm gì tôi, nói không chừng sẽ thúc tôi cưới em càng nhanh
càng tốt. Bảo bối, em thích như thế không, thích như thế lắm đúng không?"
Dứt lợi hắn xé rách chiếc áo mỏng manh trên người cố. “Roẹt” Đồng hành cùng tiếng vải xé rách là tiếng kêu khóc chói tai của Minh Vy.