Không khí trong xe hết sức ngột ngạt, Minh Vy cắn môi, hai tay ôm chặt ba lo lo lắng nhìn Hải Lâm: “Cậu chủ... cũng có điện thoại mà”. Thấy ánh mắt hắn cứ dán chặt lên người mình, Minh Vy vừa sợ vừa lo, cô rụt rè nói thêm một câu: “Điện
thoại của em... sắp sắp hết pin rồi”
Hải Lâm lần đầu tiên thấy mình kiên trì đến vậy, hắn mỉm cười nhìn cô, giọng nói hết mực ôn nhu dịu dàng: “Ngoan. Đưa cho anh” Hắn ngừa lòng bàn tay trước mặt cô, tay Hải Lâm rất đẹp, hồng nhuận mịn màng, ngón tay thon dài đẹp đẽ như tay con gái, nhưng Minh Vy nào cảm nhận được sức hút đó, cô chỉ thấy run sợ
mà thôi, càng sợ càng ra sức bảo vệ balo trước người, lắc đầu cự tuyệt: “Cậu lấy làm gì. Là quyền riêng tư của em. Em có quyền không đưa.
Hải Lâm giống như không nghe thấy lời cố nói, bàn tay đẹp đẽ vẫn hướng về phía cô, bộc lộ ý tứ ngang ngược em không đưa là không được”. Minh Vy biết mình chống không lại Hải Lâm, cô nhìn hắn ánh mắt lấy lòng: “Cậu chủ, điện thoại của em... sắp... sắp hết.
Lời còn chưa nói xong, Hải Lâm đã mạnh tay giật lấy balo trước người cô, động tác nhanh đến nỗi Minh Vy không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Hải Lâm cướp ba lô từ tay mình. Mở khóa kéo, lấy điện thoại, ném balo về ghế sau, một loạt động tác được hắn thực hiện nhanh gọn dứt
khoát, Minh Vy không hé môi nửa lời, cô vô thức cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn Hải Lâm. Hắn có lẽ đã
nghi ngờ được điều gì, bằng không sẽ không hành động như vậy. Minh Vy thực sự Hải Lâm biết chuyện, hắn
có trăm ngàn lí do cách thức để uy hiếp ép buộc cô, nhưng điều làm cô sợ nhất là Hải Lâm sẽ thực sự đem
chuyện giữa cô và hắn nói cho anh Húc Khiên. Cô rõ ràng là người bị hại thế nhưng chỉ nghĩ đến việc anh
Húc Khiên biết rằng cô đã bị hắn chèn ép khi dễ thế nào, biết được hành động biến thái vô liêm sỉ của Hải
Lâm làm với mình, cô đã không thể chịu nổi.
Suy nghĩ của một Minh Vy 18 tuổi đơn thuần như thế đấy, rất lâu sau này có khi ngẫm lại cô mới thấy hối
hận đau khổ, mới thấy mình ngu ngốc ngây thơ.
Nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ Minh Vy vẫn mãi ngây thơ cho rằng cứ giấu giếm cho qua
chuyện là ổn thỏa, đợi một thời gian nhanh thôi Hải Lâm sẽ hết hứng thú với cô. Cô không tin Hải Lâm thật
lòng với cô, càng không cho rằng giữa cô và hắn sẽ tồn tại cái gọi là yêu thương lâu dài.
Khoan nói đến hoàn cảnh xuất thân khác biệt, điều ngăn trở lớn nhất giữa cô và hắn chính là suy nghĩ, là
quan niệm, là tính cách. Hắn quá mạnh bạo trong khi Minh Vy lại yếu như giọt nước, cô không lấy lòng mình
an ổn khi ở bên Hải Lâm, bên hắn chỉ thấy trời long đất lở, bất cứ khi nào, phút nào cũng cảm thấy nơm nớp
lo sợ.
Trái tim trong ngực cô nhảy loạn, thình thịch liên hồi, cô không dám nhìn Hải Lâm, càng không dám phá vỡ
bầu không khí yên lặng lúc này. Minh Vy cứ ngồi co ro ngồi trên ghế, vai gầy so lại, trong tội nghiệp như một con thú nhỏ bị thương.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Minh Vy nghe thấy một tiếng "cạch”, nghe như âm thanh đồ vật bị ném
di.
Minh Vy giật mình ngẩng đầu lên, cô đưa mắt nhìn sang Hải Lâm, tay hắn đặt trên vô lăng, xoay xoay vài
vòng, điện thoại cô lúc này cũng không thấy đâu. Xe chạy, Minh Vy đưa mắt nhìn xung quanh, cô hốt hoảng lên tiếng: “Điện thoại của em... đầu... đâu rồi?”
Hải Lâm không nhìn cô, mắt chăm chăm nhìn về phía trước, hắn nhàn nhạt trả lời: “Ném rồi.”
Ném rồi?
Mắt Minh Vy trợn to, cô nhất thời không biết nói gì, không phải không biết mà chính là không thể nói thành
lời. Bờ môi run run, cứ khép miệng rồi mở ra, giống như rất oan ức.
Chiếc điện thoại này là quà sinh nhật năm 17 tuổi mà anh Húc Khiên đã tặng cho cô, là chiếc điện thoại được mua bởi hai tháng lương của Húc Khiên. Nó không chỉ quý báu mà còn vô cùng ý nghĩa giá trị với cô.
Hồi đó anh còn chưa ra trường, ngoài giờ học thì xin làm phục vụ ở quán cà phê gần trường, đêm nào cô cũng mang cơm đến cho anh, nhìn anh vất vả chạy bàn, mồ hôi thấm ướt lưng có khi còn bị cả chủ quán la rầy nhưng vẫn gắng làm. Cô không nghĩ hơn hai tháng làm việc quần quật đó là vì muốn mua tặng có chiếc điện thoại, anh nói cô lớn rồi phải sắm một cái cho bằng bạn bằng bè, vừa để liên lạc vừa để học tập. Có lẽ mấy lờ này với người khác chẳng hề có ý nghĩa, món quà kia cũng chẳng có giá trị gì nhưng với một đứa trẻ không cho không mẹ như cô, bất kì lời quan tâm nào cũng vô cùng quý trọng, hệt như suối nước trên sa mạc vừa hiếm hoi lại vừa quý giá. Húc Khiên là người yêu thương cô hết mực, những thứ anh cho cô, dù là tình yêu hay món quà nhỏ bé nào cô cũng đều nâng niu trân trọng. Vậy mà Hải Lâm lại nhẫn tâm chà đạp lên món đồ mà cô trân quý như mạng đó. Sao hắn ó thể đối xử với cô như vậy, là đồ của cô Cơ mà, tại sao muốn ném liền ném.
Bất mãn tích tụ đã lâu, lồng ngực nghẹn ngào như có tảng đá đè nặng.
Minh Vy trong một giây bị hắn làm cho chấn kinh, cô nhấp nhấp môi, mở to hai mắt mà nhìn hắn trân trối.
Hốc mắt hồng hồng, giống như một giây tiếp theo nước mắt sẽ trào ra. Hải Lâm đang lái xe không tiện nhìn
cổ, nhưng vừa liếc mắt lên gương chiếu hậu đã bắt gặp đôi mắt rơm rớm nước mắt của Minh Vy. Mắt cô rất
đẹp, tròng mắt đen tuyền phủ một lớp nước trong veo sóng sánh, long lanh lóe lên tia sáng đẹp mắt.
Mỗi lần cô ấm ức rơi nước mắt, đôi con ngươi đen bóng đẹp đẽ, long lanh chất đầy ấm ức khiến hắn nửa yêu nửa giận không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với cô. Bây giờ cũng vậy, nhìn cô khóc trong nghẹn
ngào ấm ức hắn vừa thấy bất lực vừa tức tối.
“Em khóc cái gì, ấm ức lắm sao?” Nếu tối nay không phải vì cuộc gọi bất ngờ đó, hắn thật không nghĩ Minh
Vy vậy mà vẫn còn cứng đầu chưa kết thúc với tên Húc Khiên đó, trước mặt thì vâng vâng dạ dạ, sau lưng lại ngấm ngầm chống đối hắn. Rất giỏi. Minh Vy giống như không nghe thấy hắn nói, cô khóc trong yên lặng, sụt sùi rơi nước mắt. Dáng vẻ khóc cũng đong đầy sự cam chịu nhẫn nhịn, khép nép không dám bật thành tiếng. “Ngoan, đừng khóc nữa. ngày mai tôi mua cái mới cho em. Còn nữa, sau này tuyệt đối đừng để tôi biết em
còn liên lạc qua lại với tên Húc Khiên của em, nếu không hậu quả không cần nói em cũng đoán ra đời đúng không?"
Tại sao lại có con người ngang ngược như vậy? Minh Vy ấm ức vô cùng, cô lập tức quay sang nhìn hắn,
trên mặt viết đầy bất mãn, viền mắt cô đỏ hoe như con thỏ con, cô vừa nức nở vừa nói: “Dừng xe, cậu chủ dừng xe lại. Em muốn xuống?” Hải Lâm nhíu chặt chân mày: “Xuống làm gì?” Cô nấc thành tiếng: “Dừng, dừng lại... điện thoại, em phải lấy điện thoại.” Có hư cô cũng sẽ sửa lại, có nát cô cũng phải giữ lại. Nhất định.
Hải Lâm nghe xong câu này, mặt mày tối sầm lại: “Về nhà. Ngày mai anh mua cái mới cho em đừng có nháo nữa.”
Minh Vy lắc đầu như trống bỏi, cô khóc thành tiếng: "Không muốn, tôi không muốn. Dừng xe, tôi nói anh dừng xe lại” Hải Lâm không hiểu tại sao Minh Vy lại phản ứng mạnh như vậy, hắn bực mình nói: “Bây giờ anh đưa em đi
mua cái mới là được. Ngồi yên đi.”
Minh Vy nào nghe theo, cô đâu cần điện thoại mới, càng không cần Hải Lâm mua giúp. Có mười cái điện
thoại mới cũng không đền được.
“Dừng xe, em nói dừng xe lạill!” Cô gần như hét lên, vừa hét xong thì họ một tràng dài, bộ dạng thế thảm vô cùng. Hải Lâm không thể cứng rắn thêm nữa, không còn cách nào khác đành phải đáp ứng sự bướng bỉnh. của cô. Minh Vy lúc này mới ngừng la hét. Hải Lâm đột nhiên nhận ra, cô nhóc này cũng bướng bỉnh không kém ai.