Minh Vy sợ hãi đến mức bước lùi về sau, miệng lắp bắp hai từ: “Cậu chủ.” Giờ phút này, trên người Hải Lâm như tản ra khi lạnh, lạnh đến mức khiến Minh Vy đứng cách hơn hai mét vẫn cảm thấy rét sống lưng. Hắn cứ nhìn cô chăm chăm, ánh mắt ẩn nhẫn như đang khắc chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó.
Minh Vy bước lùi về sau một bước, cô cúi đầu, không dám nhìn người đối diện. Giai Mỹ hùng hồn là thế nhưng lúc này khi đứng trước mặt Hải Lâm lại chẳng có chút khí phách ngông cuồng hồi nãy, e dè cúi đầu.
Lát sau, trên sân trường diễn ra một màn lôi kéo hết sức kịch tính, đã qua năm giờ ba mươi, sân trường vắng lặng không một bóng người. Không một ai thấy cảnh tượng này, mà cho dù có thấy cũng không dám làm gì.
Minh Vy rị người xuống, kiên quyết không chịu đi theo Hải Lâm, cổ tay bị hắn kéo đi một cách thô bạo, đầu gối bị chà xuống mặt nền sần sùi, mấy lần đau đớn nhịn không nổi khiến cô bật khóc nức nở: “Thả ra... Buông em ra... Buông ra”
Cô gần như tuyệt vọng, không biết kêu cứu ai, Giai Mỹ lần này cũng bỏ chạy về trước, không thèm ngoái đầu nhìn lại.
Minh Vy bám tay vào ghế đá, cô khuya người xuống, một hai không đi theo Hải Lâm. Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, một tay đút vào túi quần, vẫn là dáng vẻ ăn trên ngồi trước ngày nào chỉ là hôm nay khuôn mặt hiện lên sự lạnh lẽo u ám đến dọa người. “Tôi hỏi lại lần cuối, em có chịu đi hay không?”
Cô lắc đầu như điên: “Em không đi, không đi đâu cả, cậu buông em ra, buông em ra đi mà” Cô thử rút tay mấy lần nhưng cố thế nào cũng không có tác dụng. Cổ tay của cô sắp bị bóp nát đến nơi rồi. Vầng trán non mịn lấm tấm vài giọt mồ
hôi, khắp nơi trên khuôn mặt đều viết đầy sợ hãi.
“Đứng lên” Hải Lâm không quan tâm về cầu xin khổ sở của cô, hắn nhàn nhạt ra lệnh, giọng điệu ẩn chứa mấy phần tức giận.
Minh Vy nước mắt lưng tròng nhìn hắn, gần như van xin: “Em đã nói không muốn đi rồi mà. Đừng ép em nữa, em không thích, nếu không... nếu không... em sẽ...
sē..."
Hải Lâm khuya gối ngồi xuống đối diện cô, dù đang ngồi nhưng hắn vẫn cao hơn cô rất nhiều, khí thế trên người chèn ép Minh Vy đến nghẹt thở. Hắn nâng cằm cô lên, nhàn nhạt hỏi một câu: “Sẽ thế nào? Hửm?”giọng điệu mang theo mấy phần hứng thú, giống như đang giễu cợt sự yếu đuối của cô. Minh Vy ấm ức cực kì, cô bật khóc: “Em sẽ nói cho bà chủ, em sẽ nói... Hức. Tại sao lại ép em, buông ra, buông ra” Cô giống như đứa trẻ ăn và không chịu phối hợp, vẫy vùng như điên.
Hải Lâm chế trụ hai cổ tay cô, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt ướt sũng ấy, trả lời rất vô lại: “Em nói đi, tôi không quản”.
Nói rồi, hắn định bế cô lên nhưng Minh Vy lập tức bò về phía sau trốn tránh bàn tay tà ác của hắn. Thế nhưng, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, rất nhanh eo nhỏ đã bị tóm, hắn nhấc bổng cố lên, vác lên vai.
Sân trường vắng lặng vang lên tiếng khóc của cô thiếu nữ. Bác bảo vệ đang bận khóa cửa phòng học bên trong trường, học sinh đều về hết, không một ai cứu cô.
Nước mắt Minh Vy tuôn xuống như mưa, cô đấm mạnh vào lưng Hải Lâm, cào hắn, đánh hắn, thậm chí còn dùng sức cắn mạnh lên vai hắn nhưng bất lực, người đàn ông này trơ lì như gỗ đá, vững vàng bế cô đi không một tia nao núng.
Đến khi bị ném lên xe ô tô, cô vẫn không thôi phản kháng. Nhớ đến việc Húc Khiên đến đón, trong lòng cô lại nóng như lửa đốt, cô giật giật cánh cửa, đạp, kéo, lôi, đấm mạnh lên cửa kính hệt như một con thú nhỏ vẫy vùng trong chiếc lồng sắt, tuyệt vọng cùng quẫn.
Nhưng rồi xe vẫn lao đi như gió, cô ấm ức khóc nấc lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Khi ô tô lướt qua con đường lá phong, bỗng nhiên cô nhìn thấy một dáng hình quen thuộc, chàng trai mặc chiếc sơ mi trắng, chạy hồng hộc vội vã, mặt anh đỏ bừng, nhưng ánh mắt lóe lên sinh khí vui vẻ.
Trong lòng trào dâng cảm giác kích động mạnh mẽ, cô đánh mạnh vào cửa kính, gào lên trong tuyệt vọng: “Anh Khiên, anh Khiên ơi.... Cứu em, Anh Khiên? Và chẳng có anh Khiên nào nữa, xe lao nhanh như một cơn gió, cuốn bay những chiếc lá phong vàng dịu, rải rác lặng lẽ rơi xuống đường.
Có chàng trai đứng đợi ai trước cổng trường, tay ôm bó hoa, mắt đầy ngóng chờ Xe lao đi càng lúc càng nhanh, Minh Vy ngồi trên ghế lại mặt cắt không còn giọt máu, răng mối liên tục và vào nhau, mắt lóng lạnh lệ, bộ dạng vừa đáng thương vừa tội nghiệp hệt như con mèo nhỏ bị người ta dồn ép vào đườn cùng, giường đôi mắt lấp lánh nước đầy sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, đến khi xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, Minh Vy vẫn chưa hết sợ, cả người cứ run loạn cả lên, mặt mày hớt ha hớt hải.
Hải Lâm liếc mắt nhìn cô một cái, trong lòng không nên được buồn bực. Hắn bước xuống xe, nhanh chóng bên kia ghế lái phụ, mở cửa, đem Minh Vy lôi ra ngoài. Động tác nhanh lẹ, dứt khoát không chút lưu tình.
Cô nhăn nhăn lông mày, trên mặt viết rõ ấm ức. Hắn ôm vai cô kéo sát vào người, cường thể dẫn vào nhà hàng.
Phục vụ nhanh chóng nghênh đón bằng vẻ cung kính tận tình chuyên nghiệp. Trước vẻ mặt sợ hãi chất đầy nước mắt của cô, không một ai có phản ứng gì khác biệt, mọi sự chú ý đều đặt lên người Hải Lâm, phớt lờ những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng trên mi cô.
Lát sau, có một người phục vụ tận tình hỏi: “Xin hỏi, quý khách có cần thêm khăn giấy không?” Hải Lâm nghe xong, không nhanh không chậm gật đầu, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
Đợi đến khi, phục vụ mang khăn giấy lên lặng lẽ lui ra ngoài, hắn mới nhìn Minh Vy, không lạnh không nhạt phun ra một câu: “Bây giờ có chịu nên hay không?”
Cô vẫn sụt sùi không ngừng, Hải Lâm mất kiên nhẫn hoàn toàn. Hắn hít sâu một hơi, gằng từng chữ một: “Tôi nói em nín ngay có nghe không?”
Cô càng khóc lợi hại hơn, phục vụ bưng thức ăn vào nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô, có chút giật mình, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo.
Đợi đến khi phục vụ ra ngoài hết, Hải Lâm đột ngột đứng lên. Đi thẳng sang ngồi cạnh Minh Vy.
Một tay hắn gác lên thành ghế sau lưng cô, một tay gõ nhịp trên bàn, nhếch môi nói: “Để xem em khóc được bao lâu?” Hắn vừa ngồi xuống bên cạnh, cô đã nín bặt, cả người co rúm lại một chút, miệng nhỏ thỉnh thoảng lại bật ra vài tiếng nấc nhỏ, nhưng chẳng dám lớn miệng khóc nháo như lúc nãy, cô lặng lẽ cúi đầu, thỉnh thoảng lại thút thít vài tiếng đáng thương.
Thấy bộ dạng này của cô, hắn nhếch môi cười nhạt: “Thử khóc nữa tôi xem nào?”
Cô cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt: "Tại sao lúc nào cũng ép em. Em không muốn, cậu chủ... đừng như vậy nữa” Đừng như vậy nữa? Hắn lại cười, nhưng ánh mắt lạnh đến cực điểm: “Vậy theo em tôi phải thế nào? Tôi phải làm thế nào thì em mới tự nguyện. Em nói đi, chúng ta thống nhất một lần, tôi cũng không muốn em tiếp tục chống đối tôi như vậy nữa?”
Minh Vy lấy mu bàn tay lau lau nước mắt, cô ho nhẹ vài cái làm cổ họng bớt nghẹn lại. Hải Lâm rút ra mấy tờ khăn giấy, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng lau sạch nhem nhuốt trên mặt cô: “Lúc nào cũng khóc, bao nhiêu tuổi rồi, hả, đụng một tí là khóc. Khóc, khóc, khóc.” Hắn dí mạnh lên trán cô vài cái, giống như đang rắn dạy một đứa trẻ. Minh Vy ấm ức vô cùng nhưng chẳng dám ho he nửa lời.
Minh Vy rất muốn phản bác lại những lời này của hắn nhưng lại không dám. Lúc này đây, Hải Lâm đang nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức làm da gà cô nổi hết cả lên.