Chiếc còng tay rơi xuống đất, hai tay Minh Vy được giải phóng, cô mừng rỡ ôm lấy bà An, khóc òa lên như đứa trẻ: “Bà chủ, bà chủ, cho con về... con muốn về nhà, về nhà.” Hoàng Thanh An xót xa đến cùng cực, bà vỗ nhẹ sau lưng cô, liên tục dỗ dành: “Đừng khóc, không sao... không sao nữa rồi. Ngoan, nín... nín nào.”
Ngay sáng hôm đó, Minh Vy được trở về nhà. Cô cũng không thấy Hải Lâm đầu, đến lúc ngồi trên xe ô tô rồi, cả người vẫn chưa hết run rẩy, nước mắt không ngừng rơi, cô thút thít nép vào ngực Thanh An, nức nở
từng tiếng nhỏ.
Chỉ mới hai ngày ở cạnh Hải Lâm, nhưng cô có cảm giác như vừa trải qua hai tháng. Qua nhiều chuyện hài hùng xảy ra khiến cô không thể nào thích ứng được.
Về đến nhà, Hoàng Thanh An không đưa Minh Vy về nhà sau mà đưa thẳng cô lên phòng mình. Mấy người giúp việc trong nhà cũng không nhận ra điều gì khác thường, vốn dĩ bình thường Minh Vy và Hoàng Thanh
An đã gần gũi thân thiết như me con, nên bây giờ thấy bà ôm ẩm Minh Vy cũng không lấy làm la.
nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng đầy nước mắt của cô, cứ như vậy đến khi lên đến phòng, Minh Vy vẫn không
ngừng khóc được. Hoàng Thanh An vuốt ve mái tóc rối của cô, dịu dàng như một người mẹ đang âu yếm đứa con gái thân yêu của mình. “Được rồi... Ngoan, đừng khóc... có được không? Mọi chuyện đã không sao rồi, ổn cả rồi. Có gì ở đây, không phải sợ” Bà vuốt vuốt mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai, khuôn mặt thiếu nữ mềm mại
trắng sữa hiện ra, thanh tú e lệ.
“Nào, được rồi Vy, con khóc đến sưng cả mắt rồi, nín đi, ngoan” Bà ôm cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ sau lưng,
dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, dị thương, đừng khóc nữa, được không, con càng khóc, dì lại càng cảm thấy đau lòng”
Minh Vy nép mình vào lòng dì An, hệt như con mèo nhỏ đang tìm kiếm hơi ẩm, nũng nịu mềm mại, cô sụt sùi: “Con sợ... cậu chủ... hức... không... không cho về. Cậu chủ... trói con... đau... con sợ... bà chủ con sợ” Nhắc lại kí ức kinh hoàng, cô lại không kìm được mà òa khóc nức nở.
Hoàng Thanh An càng nghe càng nặng lòng, càng xót xa cho Minh Vy bao nhiêu thì lại càng phẫn nộ tức giận vì Hải Lâm bấy nhiêu, nói thật bây giờ chỉ muốn đến công ty đánh cho đứa con trai ngỗ ngược của mình.
một trận. Hải Lâm tính cách khó đoán khó chiều, lại có chút quái đản ngang ngược. Lúc này, nếu không phải bà sử dụng khổ nhục kế thì đừng hòng Hải Lâm đưa bà đến biệt thự. Thế nhưng khi đưa đến nơi, nó chẳng thèm nói một câu, cứ thế thả bà xuống, rồi lái xe đi thẳng một mạch. Biểu tình y hệt vừa bị ai cướp tiền, cướp vàng, sắc mặt vừa u ám vừa nặng nề.
Đến lúc nhìn thấy Minh Vy nửa ngồi nửa nằm bị trói trên giường, bà như chết lặng. Cái còng tay sáng lóa đó đại biểu cho hai sự việc, một là đứa con trai của bà quá mức ngang tàn độc đoán, nói trắng ra là rất biến thái đáng sợ, còn hai là... Minh Vy nó phản kháng cực kì mãnh liệt, nó không tự nguyện ở bên Hải Lâm- con
trai của bà. Hải Lâm quá mạnh bạo độc đoán, Minh Vy lại yếu ớt như giọt nước, sự thật là Minh Vy có phản kháng đến mức nào đi nữa, cũng không chống lại được Hải Lâm.
Thanh An lặng lẽ thở dài một hơi, chuyện này xem ra bà không thể không can thiệp rồi, Hoàng Thanh An nhẹ nhàng đẩy Minh Vy ra, nhìn khắp người có một lượt, trầm ngâm một chút mới hỏi một câu: “Con nói thật cho dì biết... Hải Lâm và con đã xảy ra chuyện gì hay chưa?” Cô ngước đôi mắt mơ hồ nhìn dì An, trong mắt hiện lên chút lắng lo sợ hãi. Bà An gặng hỏi lại: “Mau trả lời cho dì biết, chuyện này xem như là bí mật giữa chúng ta. Dì sẽ không nói cho ai kể cả vú Ni” Nhắc đến vú Ni Hoàng Thanh An mới nhớ, cũng may giờ này bà ấy đi chợ, nếu không nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Minh Vy thế này, đoán chừng sẽ khóc đến ngất xỉu mà thôi. Vú Ni là người báo tin Minh Vy mất tích cho bà, đến bây giờ Hoàng Thanh An vẫn không quên được đôi mắt
nhòe lệ của bà ấy khi cầu cứu bà.
Bốn bề không gian bao trùm trong bầu không khí yên lặng, hàng Thanh An thấy Minh Vy cứ lảng tránh ánh mắt của mình, trong lòng không khỏi lo lắng, bà gấp gáp hỏi: “Vy, con mau nói thật cho dì biết, Hải Lâm đã làm gì con rồi”
Cô thút thít cúi đầu, cắn môi lưỡng lự không nói nên lời. “Con.... Con...” Cô ấm ức, mặt mày đỏ ửng cả lên, Hải Lâm làm gì cô ư, câu trả lời cô thật sự không dám nói ra. Thậm chí cô còm không dám nhớ lại.
Hoàng Thanh An sốt ruột cả lên, mềm mỏng hỏi han một hồi thì Minh Vy mới chịu nói ra. Nghe xong, bà mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng xác nhận lại: “Chỉ vậy thôi đúng không?” .
Minh Vy nhìn bá khẽ dạ một tiếng. Chỉ vậy thôi mà cô đã sợ đến hồn xiêu phách lạc rồi, còn đáng sợ hơn nữa cô không biết mình sẽ thế nào nữa đây?
Hoàng Thanh An nhẹ giọng dặn dò:
“Sau này, nếu con thấy Hải Lâm thì tránh xa một chút. Còn nữa, nếu nó làm bậy, lập tức gọi điện cho dì. Biết chưa?”
Cô gật đầu: “Dạ con biết rồi. Nhưng mà.” Cô e sợ hỏi lại: “Nhưng mà... nếu cậu chủ cứ tìm con thì sao?” Cô tránh Hải Lâm thì được nhưng ai biết được Hải Lâm có cho phép cô tránh hay không? Chắc chắc là không
rồi.
Hoàng Thanh An trầm mặc, đôi mắt bà thoáng qua chút lo lắng, điều Minh Vy nói cũng không phải là không
xảy ra. Suy nghĩ một chút, bà định nói gì đó thì bất ngờ cả người sững lại, ánh mắt dừng lại ở xương quai xanh Minh Vy, nơi đó hiện rõ một dấu hôn đỏ rực, lúc nãy cô cúi đầu nên Hoàng Thanh An không nhìn thấy, bây
giờ vừa ngẩng đầu lên, ánh đèn soi rõ vào mảng da thịt trước cổ, dầu hôn đỏ chói đập ngay vào mắt.
Bà vội vã kéo vai Minh Vy lại gần, nhìn chằm chằm vào dấu vết ái muội đó, sau đó lại kéo dây áo xuống
một chút... rồi lại nhìn về sau lưng. Nét mặt Hoàng Thanh An hiện lên tia kinh ngạc xen lẫn chút tức giận, gần như không tin nổi. Lúc nãy Minh Vy nói “chỉ hôn thôi ạ” bà cứ nghĩ cùng lắm là hôn môi, thật không ngờ... Lưng, gáy, ngực, cổ... khắp nơi đều tràn ngập dấu vết ái muội. Mà đầu chỉ là dấu hôn thôi đâu?
Thật không biết phải nói gì?
“Sao con nói nó chỉ hôn thôi?” Hoàng Thanh An lo lắng hỏi. Minh Vy cúi đầu, không đáp. Hoàng Thanh An thở dài, vén chiếc váy trên người cô lên, tấm lưng mượt mà rải đầy những dấu hôn, còn cả dấu cắn, nhiều nơi bị xanh tím rướm máu, nhìn mà đau lòng, bà xót xa hỏi một câu: “Đau lắm không con?”.
Cô ủy khuất gật đầu, viền mắt đỏ hoe.
Bây giờ trên người Minh Vy chỗ nòa cũng tràn đầy vết tích của Hải Lâm, còn có cả dấu tay nông sâu, nhất là phần eo, cả nơi mềm mại trước ngực cũng không buông tha. Minh Vy rối rắm đến đỏ mặt, cô không biết trả lời thế nào. Hoàng Thanh An thở dài một hơi, giờ thì đã hiểu tại sao cô lại hoảng sợ đến vậy, lúc này bà nhìn thấy đôi mắt cô gái nhỏ đã đỏ hoe, liền dịu dàng dỗ dành: “Được rồi mấy dấu này rồi sẽ tan đi, không sao cả... nhưng mà Vy à.."
Ngừng một chút, bà An nói tiếp: “Có lẽ con nên dọn vào kí túc xá một thời gian.” Minh Vy ngước đôi mắt to tròn nhìn bà: “Dọn vào kí túc xá sao ạ?” Hoàng Thanh An gật đầu, thấp giọng đáp: “Tốt nhất nên tránh mặt Hải Lâm một thời gian.”