• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Húc Khiên đưa cô đến trường, hai người tình cảm nắm tay nhau ra cổng sau. Sớm mai, trời mới nắng nhẹ, những tia nắng hân hoan rải xuống khắp nơi, nhảy nhót trên bím tóc xinh xinh của cô gái nhỏ.

Cô mân mê bím tóc bên tai, nụ cười bẽn lẽn thẹn thùng trên khóe môi, duyên dáng đáng yêu, ngọt ngào như kẹo sữa. Húc Khiên nắm lấy bàn tay nhỏ, hai người sánh bước đi trên vỉa hè, đường đến trường không xa, chỉ cần đi hết con đường lá phong này là đến. Chẳng mấy chốc, họ đã nhìn thấy cổng trường Hoa Niên. Minh Vy chậm bước lại, quay mặt sang nhìn anh: “Ngày mai anh đi rồi à?”

Húc Khiên mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười phảng phất chút buồn bã: “Ừ, lần này anh phải bay sang Mỹ, có lẽ nửa tháng mới về lại được”. Quả nhiên đúng như lời Hải Lâm nói, hắn sắp xếp Húc Khiên công tác sang mỹ. Trong lòng Minh Vy lại nảy sinh lo lắng, cô cúi đầu, ánh nắng nhạt chiếu lên mái tóc đen nhánh, lời nói lí nhí trong miệng:"Em nói anh xin làm ở đây cũng được, nhất thiết cứ phải YG sao, lương cao thì sao chứ, đãi ngộ tốt thì thế nào, anh vất và như vậy, thế nào cũng đổ bệnh cho mà xem”

Cô cầm lấy tay anh, khẽ mân mê, lắc qua lắc lại: “Anh đừng làm ở đó nữa” Đừng làm ở công ty Hải Lâm nữa, tối qua cô đã khuyên anh đến rát cổ họng nhưng anh vẫn không chịu nghe. Nếu anh biết được bộ mặt thật của Hải Lâm thì sẽ thế nào đây? Anh có còn tôn sùng ca ngợi hắn như vậy không? Minh Vy thực sự hết cách rồi, ai đó nói cho cô bây giờ phải làm sao đi? Có phải nói thế nào anh mới chịu nghe đây?

Húc Khiên thấy nước mắt cô đã rơm rớm trên khóe mi, anh nặng nề thở dài một tiếng, khẽ xoa đầu cô gái nhỏ: “Thôi nào ngoan, anh xin lỗi vì công việc quá bận rộn không thể chăm sóc cho em. Nhưng Vy à, em thông cảm cho anh có được không? Chúng ta không gặp mặt nhưng vẫn gọi điện cho nhau được mà, còn nữa..” Anh mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính ánh lên sự yêu thương: “Anh làm tất cả đều vì tương lai của chúng ta mà thôi.” Vì một tương lai đẹp đẽ có cô và anh, vì một gia đình nhỏ sung túc đủ đầy. Để có một tương lai như ý muốn bắt buộc hiện tại tuổi trẻ phải làm nỗ lực phấn đấu, và

hơn cả là phải chấp nhận hi sinh... Anh chỉ hi vọng có thông cảm cho anh một

chút mà thôi.

Minh Vy ngước đôi mắt nhập nhòa ánh nước nhìn anh: “Em biết mà. Em hiểu, nhưng mà... anh Khiên, em chỉ muốn.”

“Muốn anh không làm ở YG nữa đúng không?” Húc Khiên chầm chậm nói, anh nhìn cô chuyên chú: “Tại sao lại như vậy? Có lí do gì sao em? Nói anh nghe đi?” Nói đến đây, Minh Vy chẳng thể thốt lên được lời nào. Cô phải nói thế nào đây? Húc Khiên trầm giọng nói: “Tại sao nào? YG là tập đoàn lớn, không phải ai cũng có thể làm việc được cho họ. Em biết không.” Húc Khiên lại tiếp tục kể lể về sự hưng thịnh quy mô của YG. Minh Vy ngoài việc lắng nghe cũng chẳng có thể làm gì khác. Lát sau, Húc Khiên nói xong, anh xoa đầu cô, dịu dàng dỗ dành: “Vào học đi, chiều anh tới đón em. Đừng suy nghĩ lung tung nữa, tập trung học hành biết không?” Minh Vy buồn buồn đáp: “Dạ”. Húc Khiên mỉm cười, đôi mắt sâu đen dịu dàng nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ, lông mi dài tinh tế, môi đào chúm chím sắc môi trơn mượt bóng nhẹ, môi cô còn rất

mềm, mỗi lần chạm vào đều khiến anh xuyến xao.

Bây giờ cũng như vậy, dưới con đường lá phong vàng rực, gió nhẹ sớm mai vi vu vuốt nhẹ bên tai, ánh nắng vàng ôm lấy dáng hình anh và cô, mật ngọt hân hoan trao nhau trên môi. Húc Khiên hôn rất dịu dàng, nụ hôn của anh cũng giống như anh vậy, tỉ mỉ tinh tế, anh chỉ chạm nhẹ lên môi cô từng chút một, mổ nhẹ chim non kiếm mồi, thỉnh thoảng đầu lưỡi suýt soát chơi đùa... rất ôn nhu rất nhẹ nhàng. Minh Vy có cảm giác Húc Khiên giống như đang đặt hết tâm tư vào nụ hôn này vậy, chẳng mấy chốc thần trí hồn phách cô cũng dần bị anh làm cho đến

mê ngây dại. Đến khi buông ra, khuôn mặt thiếu nữ đã đỏ bừng vì thẹn thùng. Người con trai nhìn cô chuyên chú, ánh mắt có chút ngây dại, trái tim trong ngực đập nhanh thình thịch, anh nói: “Vào học đi. Chiều anh đón.” Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, mà cúi đầu nhỏ nhẹ đáp: “Em đợi anh đấy”

Húc Khiên cười, anh khẽ ừ một tiếng. Lúc này, cô gái nhỏ mới chầm chậm quay lưng, hướng về cổng trường xa xa lấp ló sau dãy cây cao mà chạy đến. Thỉnh thoảng cô lại ngoái đầu nhìn lại, vẫy tay cười với anh. Bím tóc xinh xinh gọn gàng nằm bên tai, nụ cười thơ ngây bừng lên trên khuôn mặt trắng nõn, Húc Khiên có chút ngẩn người, hồn phách như bị cô gái đó hút đi, nụ cười của cô còn rực rỡ hơn lá phong mùa thu, còn ấm áp hơn cả nắng mai ngày mới. Rất lâu sau này, anh vẫn nhớ mãi nụ cười ngọt ngào này, cô gái trên con đường rờm rợp lá phong, gió thu cuốn qua, cô vui cười vẫy tay chào với anh. Nét hồn nhiên tinh nghịch đó sẽ trở thành nét vẽ đẹp nhất trong cuộc đời đầy thăng trầm của chàng trai 23 tuổi. Tất cả chỉ mới là khởi đầu.

Minh Vy ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, thấy anh Húc Khiên vẫn còn đứng đó, mỉm cười nhìn về phía cô, cái dáng khôi ngô cao gầy của anh nhỏ dần, nhỏ dần trong tầm mắt. Cô thực muốn đứng đây một lúc, nhìn anh thêm chút nữa, nhưng chỉ còn năm phút nữa là vào học, chẳng thể chần chừ thêm lâu.

Trước cổng trường Hoa Niên, học sinh đông đúc ra vào, Minh Vy hòa lẫn trong những dòng người đông đúc, cô định ghé ngang qua tiệm tạp hóa trước trường mua cây bút bi tiện thể xem cửa hàng sửa điện thoại hôm trước đã mở cửa chưa, nếu rồi cô sẽ xin chuộc lại điện thoại.

Thế nhưng, cô chỉ vừa quay đầu nhìn về phía bên kia đường, còn chưa kịp cất bước thì bất ngờ chân đứng khựng lại, vẻ mặt hiện lên nét hoảng hốt, sợ hãi đến mức bước lùi về phía sau. Chiếc Lamborghini màu xám đậu ngay trước cửa tiệm điện thoại... Một vài học sinh xung quanh vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại một số người còn cầm điện thoại ra chụp ảnh. Sự xa xỉ hào nhoáng của chiếc ô tô khiến nhiều người rất thích thú, nhưng chắc rằng trong đó không có Minh Vy. Lúc này đây, cô đã hoảng hốt đến tái xanh mặt mày. Là xe của Hải Lâm, là xe của hắn. Trái tim trong ngực nhảy bình bịch hệt như muốn bức ra khỏi lồng ngực, đám đông xung quanh vẫn chưa hết nhốn nháo. Minh Vy hớt ha hớt hải bước lùi về sau, đúng lúc này một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, giọng nói quen thuộc vang đến

bên tai: “Minh Vy.” “Á." Cô hoảng hồn la lên một tiếng. Đến khi quay người lại, nhìn thấy gương mặt mũm mĩm quen thuộc mới thở phào nhẹ nhõm. Lạy Chúa là Giai Mỹ.

Giai Mỹ nhìn cô như nhìn người từ trên hành tinh khác rơi xuống, cô ấy chớp chớp mắt nhìn cô: “Cái gì vậy, cậu làm sao đấy, không nhận ra giọng của tớ à?”

Bình thường có thể cô sẽ không phản ứng quá lên như vậy, nhưng bây giờ thì khác, cô không thể giữ nỗi bình tĩnh nữa rồi, vội vã nắm tay Giai Mỹ chạy nhanh vào cổng trường, không dám ngoái đầu nhìn lại.

Tiếng chuông vào học vang lên, từng tốp học sinh như bầy ong về tổ nháo nhác chạy nhanh vào cổng trường. Bóng dáng cô gái với bím tóc dài khuất nhanh trong lớp lớp áo trắng.

Lúc này, bên trong xe im ắng đến lạ kì. Người tài xế đợi đến khi cổng trường vắng lặng, mới dám hỏi một câu: “Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa ạ?”.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK