• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa vào lớp, Giai Mỹ đã lập tức hỏi cô: “Minh Vy, cậu nói thật cho mình biết, người đàn ông hôm trước lên đón cậu... anh ta.” Hai mắt Giai Mỹ sáng rỡ lên: “Là cậu chủ của cậu thật sao?” 

Minh Vy lưỡng lự nhìn Giai Mỹ, thật không hiểu tại sao thái độ bạn mình lại thay đổi nhanh như vậy? Bình thường khi nhắc đến Hải Lâm, Giai Mỹ nếu không bĩu môi phẫn nộ thì cũng tỏ thái độ ghét bỏ ra mặt. Nhưng kể từ sau khi gặp mặt Hải Lâm đến nay, Giai Mỹ quay ngoắt một trăm 

tám mươi độ. 

Giai Mỹ thấy Minh Vy cứ nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, cô ấy vội vã nói: “Này, đang hỏi cậu đấy? Ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế là sao?” Nghe thấy tiếng nói cao vút của Giai Mỹ, Minh Vy mới hoàng hồn. Cô lấy sách vở trong balo ra, không nhìn Giai Mỹ mà nói: “Hôm trước mình cậu cũng thấy rồi mà.” Cô không muốn nhắc đến Hải Lâm chút nào. 

Giai Mỹ thấy Minh Vy có vẻ hờ hững, trong lòng có chút hụt hẫng: “Thái độ của cậu là thế nào? Mình chỉ là tò mò thôi mà” 

Minh Vy khẽ ừ một tiếng, cô thấp giọng nói: “Mình xin lỗi... Nhưng mà cậu cũng biết mà, mình không thích anh ta” 

Giai Mỹ lặng lẽ nhìn Minh Vy, bỗng dưng cảm thấy câu nói này không đáng tin lắm. Đúng thật mỗi lần Minh Vy nhắc đến người đàn ông tên Hải Lâm kia đều mang vẻ mặt không vui, nếu không phải là buồn bã lo lắng thì cũng là âm sức sợ hãi, nhưng một người đàn ông hoàn mĩ như vậy, nếu nói không thích thì đúng là có chút khó tin. Giai Mỹ từng hình dung “cậu chủ” trong những câu chuyện của Minh Vy rất đáng sợ, rất xấu xí nhưng kể từ buổi chiều hôm ấy, giây phút chạm mắt người đàn ông đó, cô thực sự biết mình đã sai, quá sai. Vẻ đẹp của người đàn ông đó, khí chất của anh ta khiến cô như lạc mất hồn phách. Cả buổi học hôm đó, cứ hễ đến giờ giải lao, Giai Mỹ lại hỏi cô đủ thứ 

chuyện liên quan đến Hải Lâm, Minh Vy dù không thích trả lời nhưng cũng không phản ứng quá mạnh, kìm nén hết sức có thể có thực sự không muốn nhắc đến Hải Lâm một giây một phút nào. 

Đợi đến khi tiếng chuông tan học reo vang, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lúc cô càng thu dọn đồ đạc sách vở chuẩn bị ra về thì Giai Mỹ bỗng nhiên quay sang nói: “Minh Vy, mình có chút chuyện muốn nói riêng với cậu?” 

Minh Vy ngây ra một giây: “Cậu muốn nói chuyện gì? Nhanh không? Mình có việc phải về sớm?” Hôm nay, cô có hẹn với anh Húc Khiên. Giai Mỹ cười tươi rói: “Nhanh lắm, vài ba giây là xong à?” 

Minh Vy có chút khó hiểu nhìn Giai Mỹ, đôi mắt cô ấy tràn ngập ý cười, chiếc má lúm xinh xinh lấp ló bên má, Giai Mỹ rất đáng yêu, khi cười lên càng thêm phần đáng yêu xinh đẹp. Tính cách cô ấy lại rất hoạt bạt tự tin, trong lớp rất nhiều nam sinh thích cô ấy. Nhưng từ trước đến nay, cô chưa từng thấy cô ấy động lòng đáp lại tình cảm một ai. Nhưng đây là lần đầu tiên, Minh Vy cảm thấy Giai Mỹ nói nhiều về một người khác giới như vậy. Đã vậy, từ cử chỉ nét mặt đều không giấu được sự ngưỡng mộ, ánh mắt cô ấy mỗi lần nhắc đến Hải Lâm đều hiện rõ sự sùng bái, thích thú. 

Minh Vy đã khéo léo dẫn dắt cô ấy mấy lần, nhắc nhở rằng đừng để vẻ ngoại hình của Hải Lâm đánh lừa thể nhưng dường như chẳng hề có kết quả. 

Lúc này đây, khi nghe Giai Mỹ nói muốn xin số điện thoại của Hải Lâm, cô bất ngờ đến nỗi không thốt lên được lời nào. Trong khi đó, Giai Mỹ vẫn tỏ ra rất thản nhiên: “Cậu làm sao vậy? Cứ làm như mình vừa làm chuyện động trời động đất gì vậy?” 

Minh Vy không biết phải trả lời thế nào, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, nói đúng hơn là cô chưa từng nghĩ Giai Mỹ lại.... “Này, đừng có ngơ ra như thế nữa được không? Không phải cậu có việc bận sao, nhanh đi còn về?” Giai Mỹ nhăn nhăn lông mày, giọng nói có phần mất kiên nhẫn, thái độ có chút không vui. 

Giai Mỹ vốn sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ cô ấy đều làm kinh doanh, xưởng dệt của gia đình cô ấy đã hoạt động được ba đời, việc làm ăn của gia đình tương đối phát đạt. Xét về hoàn cảnh, Giai Mỹ cũng có thể được xem là tiểu thư nhà giàu, cách nói chuyện của cô ấy hơi bộc trực thẳng thắng rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Minh Vy là người điềm đạm, không chấp trách mất chuyện vụn vặt đó mới có thể chơi thân được với Giai Mỹ. 

Có lẽ cô ấy cũng hiểu được điều đó nên rất ít khi to tiếng với Minh Vy, nhưng đây là lần đầu tiên vì một chuyện nhỏ nhặt mà cô ấy bày tỏ thái độ khó chịu với cô. 

Minh Vy thấy Giai Mỹ có vẻ không vui liền nhỏ nhẹ nói: “Cái này là tiết lộ thông tin riêng tư của người khác, mình không có quyền đó. Hơn nữa, Giai Mỹ à, cậu lấy số điện thoại của anh ta làm gì vậy, Hải Lâm không phải là người đơn giản, anh 

ta..." 

“Tóm lại là cậu không muốn đưa có đúng không?” Giai Mỹ vòng tay trước ngực, ánh mắt không che giấu sự khó chịu. 

Trong không gian lớp học vắng lặng, hai cô gái nhỏ nhìn nhau chăm chú, một bên hằn học tức giận, một bên bất ngờ không tin nổi. Người không tin nổi đó. chính là Minh Vy, cô chưa từng nghĩ chỉ vì một người đàn ông mà cô và Giai Mỹ lại xảy ra tranh chấp như thế này. Lâu nay, cô thực sự không nhìn ra Giai Mỹ lại là người như vậy. “Mỹ, ý cậu là sao, mình...” “Ý mình là sao, cậu cũng biết rồi. Tớ chỉ xin số điện thoại của anh ta, có cái gì khó khăn mà cậu phải như thế? Là cậu không muốn cho thì cứ nói thẳng ra, đừng có viện lí do này lí do nọ. Rất phiền” Minh Vy nghẹn lời, cô trân trần nhìn Giai Mỹ, oan ức không diễn tả thành câu. “Minh Vy, cậu thực sự rất ích kỉ.” Giai Mỹ thẳng thừng nói. Minh Vy thở phì phò: “Mình không phải, mình chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Tính tình Hải Lâm thể nào mình biết rất rõ, anh ta không giống như vẻ bề ngoài.” Không đợi Minh Vy nói xong Giai Mỹ đã ngắt lời cô: “Cậu thích anh ta có đúng 

không?” 

Sao cơ? Lần này, cô tức đến độ sắp không thở được. Giai Mỹ lại cho rằng cô vì thích Hải 

Lâm mới không đưa số điện thoại hắn cho cô ấy. Cô phải nói gì đây? Minh Vy vừa 

ức vừa khó chịu, cô đứng lên, đeo balo lên vai, cương quyết nói: “Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tớ về” Cô không muốn nói nữa, càng nói càng làm mọi việc rối ren hơn thôi, cô không muốn cãi nhau trong lúc nóng giận, lại càng không muốn bạn bè phải cãi nhau vì một người đàn ông, đáng nói là người đàn ông đó còn là người cô không muốn nhắc đến. Tại sao mọi rắc rối trong đời cô đều liên quan đến Hải Lâm, từ tình yêu cho đến tình bạn đều do Hải Lâm mà ra. 

Cô không nhìn Giai Mỹ mà trực tiếp đi thẳng qua người cô ấy. Nhưng Giai Mỹ đâu dễ dàng để cô đi như vậy, cô ấy nắm lấy tay Minh Vy không cho phép cô đi. 

Minh Vy quay người lại, Giai Mỹ lập tức nhìn thẳng vào mắt cô, từng câu từng chữ rõ ràng: “Minh Vy, cậu thích anh ta rồi có đúng không?” 

Nhẫn nhịn chạm đến cực hạn, cô lạnh lùng hất tay Giai Mỹ ra, cô ấm ức hét lên: “Mình không thích, mình không thích anh ta. Một chút cũng không thích. Cậu đừng nhắc tên Hải Lâm trước mặt mình, mình không muốn nghe, không muốn nghe chút nào.” 

Nói rồi, cô toan chạy ra cửa lớp. Nhưng bỗng nhiên cả người sững lại. Không chỉ riêng Minh Vy và Giai Mỹ lúc này cũng đang rất kinh ngạc, cùng lúc hướng ra người đàn ông đang đứng hiên ngang trước cửa chính, khí thế bức người mạnh mẽ áp bức lên người đối diện. Minh Vy sợ hãi đến mức bước lùi về sau, miệng lắp bắp hai từ: “Cậu chủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK