Chương 2 Ái muội
Chương 2:
Cô đang nói thì đột nhiên Hải Lâm đưa tay lên môi, ra dấu im lặng, anh nhéo má cô, dáng vẻ rất cưng chiều:
"Suyt, đừng nói nữa, tôi không thích nghe. Tôi đã quyết định rồi. Từ nay em sẽ ở đây với tôi. Còn mẹ tôi, bà
ấy em không cần bận tâm, chỉ cần nói em ở đây với tôi bà ấy... sẽ không phản đối”.
Minh Vy cực kì ủy khuất, cô vừa lau nước mắt vừa mếu máo, dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Cậu chủ, em không muốn. Cho em về. Huhu... Cậu chủ, em không dám nữa. Em sai rồi. Thả em về đi. Hức... Hức...”
Hải Lâm đột nhiên củi người cắn nhẹ vào tai có một cái, chưa từng trải qua loại động chạm mờ ám này bao
giờ, cô như người bị điện giật, giấy nãy tránh né, lấy tay che kín tại. Môi Hải Lâm dừng lại ở mu bàn tay Minh Vy, hắn không ngừng lại mà tiếp tục hôn, thịt da non mềm mát mịn khiến Hải Lâm cực kì say mê. Minh Vy
bih hành động của Hải Lầm dọa sợ, cổ hoảng loạn né tránh, nhưng cổ thể nào cũng không thoát khỏi sự càn
quấy của Hải Lâm. Đến lúc cả người bị anh ghìm chặt dưới giường, cô khóc nấc lên, sợ hãi điên cuồng tránh
trái tránh phải.
“Ưm... Hức... Không muốn... huhu... Cứu... có ai không? Cứu..” Cô khóc nấc lên, nước mắt giàn dựa trên mặt. Hải Lâm ghìm chặt tay cô lên đỉnh đầu, cơ thể thiếu nữ non mềm nằm trong ngực anh thơm ngát tinh khiết như đóa hoa, nghĩ đến việc Minh Vy ôm ôm ấp ấp với tên Húc Khiên kia, Hải Lâm lại không giữ được điên cuồng. Anh đột nhiên vùi mặt xuống cổ cô, điên cuồng cắn mút. Nguyệt Vy đau đớn khóc thành tiếng,
eo hông đều nâng lên phản kháng nhưng vô luận thế nào cũng không tránh được.
"Roet."
Tiếng vải vóc bị xé rách vang lên trong không gian im ắng. Chiếc váy mỏng trên người bị Hải Lâm kéo
xuống thô lỗ, rách toang văng ra từng đường cúc, lộ ra thân thể thiếu nữ non mềm hấp dẫn. Trên người Nguyệt Vy chỉ còn lại nội y màu trắng, cơ thể cô còn chưa phát dục hết, thiếu nữ chưa tròn mười tám tuổi
nhưng đường cong trên người hết sức mê hoặc. Da thịt trắng đến mịn màng, bầu ngực nhỏ xinh nhấp nhổ
theo từng nhịp thở, đáng yêu lấp ló sau đôi thỏ trắng. Dáng vẻ yêu kiều thanh thuần khiến người khác muốn
phạm tội. Cổ họng Hải Lâm khô khóc, hắn cảm thấy một luồng nhiệt nóng đang hừng hực trong máu, sôi
trào chực chờ muốn nuốt chửng có.
Một tay Hải Lâm đã bao lấy một bên ngực cô, xoa nắn thành đủ hình dạng. Sự mềm mại khiến hắn càng
thêm điên cuồng, suýt chút nữa đã bật ra một tiếng chửi thề. Gân xanh trên trán nổi đầy, dục vọng trong mắt
như muốn thiêu cháy cô.
Minh Vy càng khóc bao nhiêu, hắn càng mạnh bạo gia tăng lực tay bấy nhiêu. “Không muốn... Không muốn... Đừng, cậu chủ... đừng mà. Em sai rồi. Em sai rồi. Em sai rồi" Cô khóc thảm
thiết, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, hoảng loạn cực kì.
“Sai cái gì rồi?” Hắn hỏi, nhưng tay vẫn không nhàn rỗi, luồng vào áo cổ, trực tiếp nắm lấy khối mềm mại
trước ngực. Minh Vy khóc đến vô lực, cả người run rẩy mãnh liệt, cô gào khóc xin tha: “Đừng... đừng như vậy. Em sai rồi. Cậu chủ, em không dám nữa. Không dám nữa” “Em sai cái gì hửm?” Hắn lại hỏi, môi mỏng dán xuống trước ngực cô, thanh âm nghe thấy cực kì ái muội. Cô nghẹn ngào, tóc dính đầy trên mặt, quấn quýt bên môi, vẻ mặt không thể dùng một từ hoảng loạn để diễn tả nữa rồi.
Cô nức nở:
“Em... em không nên gặp Húc Khiên, không nên đi xem phim với Húc Khiến... không nên chọc giận cậu chủ” Cô hoảng hốt, thanh âm đứt quãng chất chứa sự sợ hãi. “Chỉ thế thôi?” Hải Lâm hỏi, hắn không dễ dàng buông tha cô như vậy. Cô gấp gáp trả lời, ánh mắt chứa đầy túng quẫn, khóc đến run rẩy toàn thân: “Từ nay... từ em không gặp Húc Khiến nữa. Sẽ chia tay với anh ấy. Sẽ nghe lời... nghe lời cậu chủ. Sẽ nghe lời, nghe lời.”
Nghe đến đây, khí lạnh trên mặt Hải Thiên tan dần, hắn đột nhiên hôn nhẹ lên môi cô, một cái rồi lại một cái, phát ra thanh âm chụt chụt liên tục, Minh Vy không dám phản kháng, nằm im không dám nhúc nhích
nhưng run bần bật.
Hắn hôn rất tỉ mẫn, thỉnh thoảng còn có tính cắn nhẹ môi dưới có một cái, ảnh mặt hiện rõ sự điên cuồng.
Minh Vy có cảm giác hắn không phải đang hôn cô mà đang nhấp nháp một viên kẹo, khao khát nuốt hết
nhưng lại không nỡ.
Minh Vy cắn răng nhắm tịt mắt chịu đựng, thân thể run lẩy bẩy như người chết cóng.
Đến khi Hải Lâm buông cô ra, Minh Vy như được đạt xá, có hoảng loạn lùi sát về thành giường, hai tay gắt
gao túm chặt chăn, ngón tay trắng bệch đến dọa người. Đôi môi anh đào run run, mấp máy bật ra vài tiếng
nấc nhẹ.
Hải Lâm đứng lên, liếc cô một cái rồi mới đi đến chiếc ghế sô pha ở cuối phòng, cầm lấy điều khiển, hắn ẩn nút gì đó, sau đó rèm cửa bao quanh kéo lại. Trong phòng chỉ còn lại ánh đèn vàng từ chiếc đèn pha lê trên trần nhà, không gian ôm ấp trong sự ảm áp pha lẫn chút ái muội lãng mạng. Thế nhưng điều Minh Vy cảm nhận được chỉ là sự man rợ u ám đến kinh người. Hải Lâm làm cái gì lại kéo rèm lại?
Sao phải kéo rèm lại chứ?
Cô hoảng loạn cực kì, chỉ muốn thoát khỏi đây ngay lập tức. Nhưng cô biết bây giờ điều đó hoàn toàn bất
khả thi.
Hải Lâm từng bước lại gần cô, tựa như ác mà từ lao phủ đang nhích từng chút về phía cô, máu huyết trên
mặt có trút nhanh không còn một giọt. Minh Vy ngẩng đầu nhìn hắn, ngọn đèn nhu hòa chiếu lên gương mặt
tuấn lãng của Hải Lâm, từng đường nét sắc bén mê hoặc phóng đại trước mặt cô. Hắn không nói lời nào, chỉ
nhìn cô chuyên chú như vậy, tựa như dò xét điều gì, đôi con người càng lúc càng u tối. Chỉ như vậy, thôi Nguyệt Vy cũng hoảng loạn tột độ, răng môi lẫn lộn va vào nhau.
“Cậu... cậu chủ, muộn rồi... chúng ta... về... về nhà thôi. Phu nhân sẽ... sẽ lo lắng. Giọng cô nhỏ nhẹ, nghẹn
ngào không nói thành lời.
Hải Lâm đột nhiên chạm tay vào mà cô nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, khuôn mặt của hắn từng chút tới gần,
hắn nghiền ngẫm nhìn cô, ngón tay quẹt nhẹ trên môi mân mê từng chút: “Tên đó đã từng chạm qua đây
chưa?”
Tên đó, cách gọi không thể nào khiếm nhã hơn. Cô biết Hải Lâm đang nhắc đến Húc Khiên.
Húc Khiên là con trai của vú Ni-làm việc cho nhà họ Nguyễn hơn mười năm, cũng là người đã cưu mang cô từ nhỏ. Nguyệt Vy mất bố mẹ từ sớm, mẹ cô là bạn thân của vú Ni, cô được bà nhận nuôi từ năm bốn tuổi.
Trước ở quê nhưng về sau chuyển lên thành phố, chính thức bước chân vào làm việc ở nhà họ Nguyễn, vì được Hoàng Thanh An-mẹ của Hải Lâm thương Xót nên chấp nhận cho vú mang theo hai đứa trẻ là Húc
Khiên và cố sống chung.
Ba người sống trong nhà sau của người làm, cuộc sống cứ thể bình yên trôi qua. Cô và anh Húc Khiên lớn lên cùng nhau, trải qua đủ thứ ngọt bùi cay đắng với nhau, tình cảm của cô dành cho anh không chỉ là yêu mà còn là thương... thương đến da diết tận cùng. Từ nhỏ đến lớn, đồ ăn luôn dành cho cô phần ngon. Bài tập khó, anh tận tình giải thích. Bị bạn học khi dễ anh đứng ta bảo vệ,
Ngoại trừ Hải Lâm ra, bất kể lớn bé hễ ai bắt nạt khi dễ có anh đều không bỏ qua
Anhh vừa là bạn trai, vừa là anh trai, vừa là người bạn đồng hành suốt những tháng ngày tuổi thơ cho đến
bây giờ. Bên nhau gần hai mươi năm, họ chính thức yêu nhau chưa đến một năm, nhưng tình cảm lại mặn
nồng da diết không thua kém ai. Bởi vì giữa cô và anh không chỉ đơn giản là tình yêu mà còn là tình thân.
Nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, cô lại nhớ đến anh vô cùng. Từ nhỏ, mỗi lần bị Hải Lâm khi dễ, anh dù
không dám nhưng cũng không ít lần nhịn không nổi mà đứng ra liều mạng bảo vệ cô.
Minh Vy nhớ, năm 10 tuổi, có lần Hải Lâm gọi cô vào phòng, không biết nổi điên cái gì, một hai ép cô gọi hắn là "anh Hải Lâm” bằng được, Minh Vy đứng nửa ngày ú ở không nói ra một chữ anh. Chỉ biết xin tha: “Cậu chủ, em... em không gọi được”
Hắn bá đạo kéo tay cô lại gần, hung dữ nói: “Không được cũng phải được. Em gọi tên Húc Khiên được sao
tối thì không? Hôm nay, không gọi đừng hòng ra khỏi đây.”
Minh Vy lúc đó mới đi học về, cả ngoài đói lả, lại nghe Hải Lâm uy hiếp như thế càng thêm mệt mỏi ấm ức.
Cô cũng muốn gọi một tiếng cho xong nhưng nhìn gương mặt hung dữ của hắn lại không thể thốt nên lời. Thấy bộ dạng cô như vậy, hắn càng không nhịn được mà nổi điên. Kết quả Minh Vy bị dọa đến ngất, bác sĩ nói một phần là vì bị tụt can xi một phần bị hoảng sợ quá mức. Húc Khiên nghe xong không kìm được mà đi
tìm Hải Lâm, không biết hai người làm cái gì, sau cùng, chỉ thấy Húc Khiên được đưa vào viện, cổ tay bị trật
nghiêm trọng. Khỏi cần nói cũng biết ai làm.
Tính tình của Hải Lâm bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi. Thậm chí sự đáng sợ hung dữ của hắn càng
có phần tăng thêm. Giống như bây giờ thấy có ngơ ngẩn như người mất hồn, hắn lại mất hết kiên nhẫn lớn
tiếng hỏi có một câu: “Em cấm rồi à?”