Người thất thần đến hồn xiêu phách lạc chính là Giai Mỹ, hai mắt dán chặt vào người đàn ông cao ngất đang đứng ở cửa. Nhìn sững sờ không chớp mắt. Là thầy giáo mới chuyển đến sao, thầy giáo thôi có cần phải đẹp trai đến mức chết người như thế không? Không gian yên ắng đến lạ kì, ánh nắng chiều nhàn nhạt
chiếu lên mái tóc hơi vàng của người đàn ông, ánh mắt anh ta nhìn thẳng về phía Minh Vy, đôi mắt đen như
mực, sâu rộng như biển cả, mang theo chấp niệm ngang ngược không chút né tránh, một ánh nhìn đàn ông đến mức khiến tâm can người ta rã rời.
Thân ảnh cao ngất đứng ở lối ra vào lớp học, âu phục trên người phẳng phiu tươm tất, cổ tay đeo đồng hồ Rolex, từ trang phục cho đến phụ kiện trên người đều nồng nặc mùi tiền. Người đàn ông này còn rất cao, đầu như sắp chạm vào mép lề phía trên, toàn thân trên dưới đều toát lên từ vị đàn ông vừa mạnh mẽ lại trầm ổn cuốn hút đến bức người, cúc áo sơ mi trên cùng mở ra để lộ xương đòn quyến rũ, gợi nhiều mơ hồ liên
tưởng, đằng sau lớp áo sơ mi trắng tinh kia là gì? Là..
Dừng lại nào... Nhà trường sao lại mời một anh thấy cực phẩm thể này về dạy học chứ, học sinh nào tập trung học được.
Trong lúc Giai Mỹ còn ngơ ngẩn thì người đàn ông bỗng nhiên cất giọng:
“Vy” Bờ môi mỏng hơi hé ra, nhẹ nhàng gọi tên Minh Vy, thanh âm trầm thấp dụ hoặc như tiếng đàn cello,
nhẹ nhàng như len lỏi vào tâm trí người ta. Đển cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy. Thật là, giọng nói này mà giảng bài thì sao nhỉ?
Khoan đã.
Anh thấy đẹp trai này sao lại biết tên Minh Vy, sao có thể, còn chưa dạy lớp 12 A2 mà, đúng lúc Giai Mỹ
đang còn ngơ ngẩn không biết chuyện gì đang xảy ra thì Minh Vy đứng bên cạnh bỗng dưng thốt ra hai từ: "C... cậu chủ”. Cằm Giai Mỹ như muốn rớt xuống nền nhà. Cậu chủ!!!! Đây là cậu chủ của Minh Vy sao? Trời đất, không phải cô nghe nhầm chứ. Giai Mỹ bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, vừa nãy cố nói gì nhỉ?
Ôi trời ơi.... là ông chú xấu xa? Điên rồi!!! Làm ơn đi, làm gì có ông chủ nào ở đây, cũng không có xấu xa xấu
Xí gì cả?
“Lại đây” Hải Lâm hướng Minh Vy vẫy vẫy tay, từ ánh mắt cho đến hành động đều nhu tình đến nhũn hết
tâm can, cảm giác như Hải Thiên đang gọi một đứa trẻ, cưng chiều ôn nhu đến vô tận.
Minh Vy vẫn đứng tần ngần như thế, cố định quay lại nói với Giai Mỹ vài câu rồi về những người nào đó mới
còn ngơ ngẩn đã vội vã chạy ra cửa phụ từ bao giờ, Minh Vy chới với nhìn theo: “Này, Giai.” “Gọi gì nữa?” Hải Lâm tiến lại gần cô, hắn đứng trước mặt cô, thân ảnh cao lớn chắn ngay tầm mắt, khí thể
uy nghiêm chèn ép, bỗng dưng có cảm giác bức người không thở nổi, Minh Vy vô thức bước lùi về sau một
bước, ấp a ấp úng: “Cậu chủ sao lại vào đây, em có thể tự ra mà?” Hắn vừa vào đã khiến Giai Mỹ hồn xiêu
phách lạc, đoán chừng khi Hải Lâm tới gần , Giai Mỹ cũng vì sợ qua mà bỏ chạy.
Phòng học yên ắng lặng thinh chỉ còn lại mình cô và Hải Lâm, hắn mỉm cười nhìn cô, ánh mắt không giấu
được sự hứng thú, hắn đút tay vào túi quần hơi cúi xuống, nghiện ngầm nhìn Minh Vy: “Có thật là tự ra?”
Hôm qua hắn cũng đến đón cô, kết quả đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy đâu, mãi đến khi cổng trường sắp đóng lại, có cô nhóc nào đó mới lớn la lén lút nhìn trước nhìn sau bước ra. Hắn thừa biết chiêu trò của cô bé này, muốn trốn ư? Dễ như vậy sao? Hải Lâm thầy cô không nói gì chỉ rối rắm cắn môi nên cũng thôi làm khó nữa, hắn tự nhiên nắm tay cô, năm
ngón tay đan chặt vào tay cô, từng chút siết chặt, khít khao không một kẽ hở. Minh Vy có chút bất ngờ vì
hành động của hắn, cô theo bản năng muốn rút tay ra nhưng hắn lại mạnh mẽ giữ chặt, chặt đến mức làm
cô nhăn mày suýt xoa một tiếng. Hải Lâm cúi đầu nhìn cô: “Muốn rút ra nữa không?” Minh Vy ấm ức: “Cậu chủ, đây là trường học.” Lời phân minh này của cô không hề có tác dụng với Hải Lâm, nghe đến hai chữ “trường học” hắn nhếch môi cười nhạt: “Thì sao? Có ai cẩm tôi không được nắm tay em à?” “Cậu chủ, em." Minh Vy ấm ức kêu lên, nhưng nửa chừng thì lập tức im bặt, cô cúi thấp đầu không dám đối diện vưới ánh mắt của ai kia.
Hải Lâm nheo mắt nhìn cô: “Em gọi tôi là gì?” Vẻ mặt của hắn như muố nói: “Em thử gọi thêm một tiếng nữa
xem, tôi sẽ làm gì em”. Minh Vy biết điều lập tức nhận lỗi: “Em sai rồi.”
Hải Lâm vẫn chưa hài lòng, hắn kéo nhẹ tay cô một cái đem cả người cô kéo tới gần hắn. Sân trường không một bóng người, mặt trời ngả về tây, ánh nắng hoàng hồn ôm lấy hai con người giữa sân trường không một bóng cây che phủ. Người đàn ông cúi thấp người, một tay ôm lấy eo thon của cô gái, chân nhỏ hơi nhón lên, gương mặt tắng nõn đối diện hoàn toàn với ánh nhìn thâm thúy của Hải Lâm. Một cơn gió nhẹ
lướt qua, thối nhẹ vài sợi tóc đen trước trán Hải Lâm, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn cô trong đó lóe lên ý
cười ôn nhu, hắn ghé sát bên tai cô, nỉ non ái muội: “Ngoan nào, gọi Lâm?” Hơi thở đàn ông lượn lờ bên tai,
cổ vô thức rụt vai.
Minh Vy có chút chật vật, eo nhỏ bị hắn nâng lên, áo đồng phục xốc xếch để lộ chút da thịt mơ hồ trắng như tuyết, váy học sinh ngắn ngang gối đối lập hoàn toàn với màu quần âu, một bên cao lớn, một bên nhỏ bé, hắn quá mạnh mẽ, cô quá yếu ớt, cứ như thể hai con người dính chặt lấy nhau. Tương phản đối lập nhưng
chẳng thể tách rời.
Dưới sự bức ép của Hải Lâm, Minh Vy ngậm đắng nuốt cay, môi hồng như nụ hoa hé mở nhỏ nhẹ thốt ra
một từ ngọt ngào đến tận tâm can: “Lâm."
Hoàng hôn nhập nhòa trong mắt trong, ánh nắng nhẹ chiếu lên viền mi trong trẻo, Hải Thiên say mê nhìn khuôn mặt non nớt của Minh Vy, mềm mại như thể có thể véo ra nước, Minh Vy không quá đẹp nhưng mỗi một đường nét trên gương mặt cô đều thanh tú đến rạng ngời, dung mạo ôn nhu thiện lương vừa đáng yêu
vừa điềm đạm. Hắn mê say cô, mê say gương mặt trong trẻo mỗi lần nhìn hắn đều hoảng hốt lúng túng này,
mê say cả giọng nói trong trẻo dễ nghe của cô. Một tiếng Lâm từ miệng cô thốt ra khiến tâm can hắn như có dòng nước ấm lướt qua.
Rõ ràng nhân gian này không thiếu nữ nhân, càng không thiếu nữ nhân xinh đẹp nhưng chẳng hiểu tại sao
chẳng hiểu vì lí do gì, hắn lại thích cô, lại yêu cô, lại thương cô đến đau lòng như vậy.
Có lẽ, kể từ cái ngày Minh Vy đặt chân vào biệt thự nhà họ Nguyễn cũng là lúc cô đặt chân vào thế giới của
hắn. Ngày đó hắn 15 tuổi, Minh vy chỉ mới tròn 8 tuổi, một cô bé nhỏ bé gầy nhom, nhưng đôi mắt trong
trẻo đượm buồn đẹp đến nao lòng. Cô khép nép đứng sau lưng Húc Khiên, tay nhỏ níu lấy vạt áo hắn ta, đưa
đôi mắt sợ sệt nhìn về phía hắn, thấy hắn chuyên chú nhìn cô thì càng ra sức cúi đầu giống như con rùa nhỏ
một mực muốn rúc mình vào chiếc mai rùa. Hải Lầm từ nhỏ đã học tập ở trường quý tộc, hắn đã quá quen
với những cô gái chuyên xe xua vẻ ngoài làm đủ cách để gây sự chú ý, son đỏ mặt phấn suốt ngày, thế nên khi nhìn Minh Vy hắn cảm thấy có chút khác lạ, rồi dần dần thích thú. Chẳng biết từ bao giờ lại thích cô nhiều như thế.
Thích nhìn dáng vẻ nước mắt lưng tròng của cổ mỗi lần bị hắn khi dễ, thích ngắm khuôn mặt mộc mạc
trắng mịn của cô, thích cô ở cạnh cho hắn cho hắn cảm giác dễ chịu nhẹ lòng. Không cần ồn ào náo nhiệt,
không cần rực rỡ lộng lẫy nhưng lại cuốn hút hắn đến hồn xiêu phách lạc.
Hoàng hôn buông mình, mặt trời lặng lẽ trôi về phương xa, hừng Tây le lói chút nắng vàng vọt. Cảnh vật phảng phất chút nhẹ nhàng sâu lắng.
Hải Lâm đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô, khẽ thì thầm: “Bảo bối... Về nhà thôi.”