Minh Vy ngồi bần thần trên giường, hai tay nắm chặt chăn, hốc mắt đỏ lên, bộ dạng càng đáng thương hơn
vì vết thương rướm máu trên khóe môi, đôi môi còn có dấu hiệu sưng lên, Giai Mỹ nhìn thấy bạn mình như
vậy thì không khỏi đau lòng. Khoảng hai ngày trước, lúc đó trời đã chập choạng tối, Giai Mỹ vừa đi làm thêm
về, vừa về đến nhà trọ đã nhìn thấy Minh Vy ngồi co rúm trước cửa phòng của cô, bộ dạng cực kì đáng thương. Cô ấy vừa nhìn thấy Giai Mỹ đã lao đến ôm chặt, khóc rống lên: “Giai Mỹ, Giai Mỹ, mình sợ. Mình sợ."
Giai Mỹ không kịp nghĩ nhiều, có hấp tập mở cửa phòng dìu Minh Vy vào phòng, đóng chặt cửa, mở đèn
lên. Lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của Minh Vy. Cô càng hoảng sợ hơn khi thấy cái váy của Minh Vy rách
tươm, lộ ra mảng da thịt đỏ au, khỏi cần nói, Giai Mỹ cũng biết đó là vết tích của chuyện gì. Giai Mỹ vội vàng
ôm chặt Minh Vy vào lòng bàn tay vuốt nhẹ sau lưng dỗ dành liên tục: “Có chuyện gì vậy, hả, bình tĩnh nào,
bình tĩnh. Có mình đây rồi. Nín, nín đi”.
Nhưng càng dỗ dành bao nhiêu Minh Vy càng khóc lớn hơn bấy nhiêu. Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Đừng... đừng” Khoảng một tiếng sau, Minh Vy mới bình tĩnh lại một chút, chỉ là nước mắt vẫn sụt sùi liên tục. Giai Mỹ rót cho Minh Vy một cốc nước, cô ấy cầm chặt run rẩy đưa lên đôi môi khô khốc, vài giọt nước vương vãi trên vết thương ở khóe miệng. Giai Mỹ cầm chặt tay Minh Vy nhẹ nhàng lên tiếng: “Vy, có phải có
chuyện gì rồi phải không?”
Minh Vy rưng rưng nước mắt nhìn cô: “Mỹ, mình... mình không muốn về nhà, không muốn, cậu cho mình ở
lại đây được không?”
“Cậu mau nói đi, rút cuộc có chuyện gì, tại sao lại không muốn về nhà, hả?”
Minh Vy quay mặt đi, đối với cô ấy run lên bần bật, Giai Mỹ thấy vậy càng hấp tấp hơn, cô xoay người Minh
Vy lại, vội vàng nói: “Nếu cậu không nói ra, mình sẽ không cho âu ở lại đây. Nghe rõ không?”
Minh Vy nghe Giai Mỹ nói không cho cô ở lại thì lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn.
“Đừng, mình không muốn về. Không muốn mà”.
Giai Mỹ thở dài: “Rút cuộc là có chuyện gì hả, cậu như thế càng làm mình lo hơn đấy. Vy nói đi, có chuyện
“Cậu chủ... anh ấy... mình... mình”
“Cậu chủ thế nào, cậu bình tĩnh nói mình nghe, chậm rãi thôi”
Minh Vy hít sâu một hơi, cô liếm liếm đôi môi khô khốc, một lúc mới chậm rãi mở lời: “Cậu chủ... bắt mình
chia tay với Húc Khiên, sáng nay... mình đi xem phim với Húc Khiên, cậu chủ... biết được thì rất tức giận, còn
nói Húc Khiên là gì của mình. Mình... mình nói thật là bạn trai. Sau đó, sau đó."
“Sau đó thế nào..” Giai Mỹ nóng vội.
“Sau đó, cậu chủ nổi giận, mình sợ hãi định về phòng, lúc đó anh ấy níu chặt cánh tay mình lại, còn nói... Nếu mình chia tay với Húc Khiên thì đừng trách anh ấy vô tình. Mình nghe xong thì rất tức giận,