Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Trần Khiêm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch & Edit: Hải Yến

Mặc dù con gấu cũng rất mạnh, nhưng Trần Hạo chắc chắn sẽ không cho nó cơ hội này.

Trần Hạo lăn ra đất, trực tiếp quẹt vào dưới bụng gấu trắng khổng lồ, sau đó dùng hết sức lực Tinh Uyên Kiếm đâm xuyên bụng gấu trắng khổng lồ.

Lần này, cuối cùng đã đâm thủng bụng của con gấu trắng khổng lồ.

“Gầm!”

Con gấu trắng khổng lồ cảm thấy cơn đau dữ dội, và đột nhiên gầm lên. Nhưng điều này sẽ không hoàn toàn giết chết con gấu trắng khổng lồ, chỉ khiến nó càng thêm điên cuồng, đôi mắt nó đỏ rực càng sáng mạnh hơn và nó tiếp tục tấn công Trần Hạo như điên.

Một người một gấu đánh nhau, lăn từ trong động ra tới ngoài sườn núi.

Tuy nhiên, lúc này gấu trắng khổng lồ đã thay đổi mục tiêu, nhắm vào bốn người còn lại đang đứng ở bên cạnh.

“Cẩn thận!”

Trần Hạo lớn tiếng nhắc nhở bốn huynh đệ. Biết rằng con gấu trắng khổng lồ này không hề đơn giản, bốn người của Lôi Liệt vội vàng phản ứng, trốn vào sau một cái cây lớn.

“Bùm!”

Con gấu trắng khổng lồ va chạm mạnh vào cây lớn, cây lớn bật rẽ bắn ra xa mấy chục mét, lập tức làm cả bốn người Lôi Liệt giật lùi lại.

Chân Cơ lúc này không vững, cũng bay lên không trung, cả người ngã về phía thung lũng.

Trần Hạo thấy vậy, lập tức xông lên, đạp gấu trắng khổng lồ một cước, trực tiếp đá gấu trắng khổng lồ rơi xuống hẻm núi. Sau đó Trần Hạo nhảy qua cứu Chân Cơ.

Nhưng do đất xung quanh quá tơi xốp, Trần Hạo vừa đỡ được Chân Cơ thì cả hai cùng ngã xuống hẻm núi sâu.

“Trần Hạo!”

“Chân Cơ!”

Nhìn thấy hai người rơi vào trong hẻm núi, Lôi Liệt và những người còn lại đột nhiên hét lên.

Một lúc lâu sau, Trần Hạo và Chân Cơ mới dần dần tỉnh lại. Sau khi tỉnh dậy, cả hai đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ mình không chết mà bị thương nhẹ.

“Chân Cơ, cô không sao chứ?”

Trần Hạo quan tâm hỏi Chân Cơ. Truyện mới cập nhật

Chân Cơ khẽ lắc đầu đáp: “Ta không sao, nhưng cánh tay của ta hơi đau, chắc bị trẹo rồi!”

Nói đoạn, Chân Cơ xoa xoa cánh tay.

Trần Hạo nhanh chóng nắm lấy cánh tay Chân Cơ, nhẹ nhàng siết chặt. “Cũng may là xương không gãy, chắc chỉ bị chệch khớp thôi!”

Sau một hồi kiểm tra, Trần Hạo đưa ra câu trả lời.



Nghe được lời nói của Trần Hạo, Chân Cơ lập tức an tâm.

“Vậy chúng ra khỏi nơi này thế nào bây giờ?”

Chân Cơ liếc nhìn phía dưới, bên trong vẫn còn khoảng cách nhất định, bên dưới vẫn tối đen như mực, không nhìn ra được tình huống gì.

“Chờ đã, ngươi có nghe thấy gì không?” Trần Hạo lúc này mới nhìn về phía Chân Cơ hỏi.

Nói xong hai người đều bình tĩnh lại, cẩn thận lắng nghe động tĩnh.

Nghe một hồi, hai người đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, có phản ứng, nhìn nhau kêu lên: “Là tiếng nước chảy!”

“Đúng, đúng vậy, là tiếng nước, phía dưới hẳn là có sông hồ!”

Trần Hạo kiên định gật đầu nói.

“Ngươi không phải định …” Chân Cơ nhìn thấy dáng vẻ của Trần Hạo, lập tức hiểu ra, nhìn Trần Hạo rồi nói.

Trần Hạo mỉm cười, cũng chỉ có Chân Cơ mới hiểu được suy nghĩ của anh nhanh như vậy.

"Ngươi hiểu ta, chúng ta không có cách nào khác, cứ thử một lần!"

Trần Hạo nói với Chân Cơ.

Ở khoảng cách cao như vậy, bọn họ không có cách nào khác phải đi xuống.

"Được, vậy ta sẽ nghe ngươi!"

Chân Cơ không phản đối đề nghị của Trần Hạo mà trực tiếp đồng ý. Nàng rất tin tưởng Trần Hạo, cho dù chết cũng sẽ cùng Trần Hạo chết, chưa kể bọn họ có thể không chết.

" Sẵn sàng ra khỏi đây chưa?" Trần Hạo nhìn Chân Cơ hỏi.

Chân Cơ gật đầu chắc chắn.

Trần Hạo vừa dứt lời, liền ôm chặt Chân Cơ tiếp tục nhảy xuống dưới đáy sâu.

Cả hai ngã xuống nhanh chóng. "Thình thịch!"

Vài giây sau, cả hai rơi xuống nước sông, nước rất lớn bắn tung tóe. Chắc chắn rồi, cả hai đã đoán đúng và có một con sông bên dưới.

Trần Hạo từ đầu đến cuối không hề buông Chân Cơ ra, kéo Chân Cơ bơi vào bờ.

Lúc này cả hai người đã ướt sũng, nước sông này rất băng giá.

Chân Cơ đã run lên vì lạnh.

Trần Hạo biết bọn họ phải làm ấm ngay lập tức.

Vì vậy Trần Hạo lao vào bụi cây xung quanh không nói lời nào, dọn ra nhiều cây cối, sau đó dùng phương pháp cổ xưa nhất để nhóm lửa. Sau một vài hành động, một ngọn lửa nhẹ bốc cháy và chẳng bao lâu sau tất cả các cây cối đều được thắp sáng.

"Chân Cơ, đi, mau cởi quần áo ra hong khô đi!"



Trần Hạo nhanh chóng nhắc nhở Chân Cơ. Kỳ thực trong đầu hắn lúc này không hề có bất cứ suy nghĩ đen tối nào cả. Chỉ đơn giản là muốn cả hai cùng hong khô quần áo rồi tiếp tục lên đường, tìm ba người Lôi Liệt.

Chân Cơ nghe xong liền vội vàng đi đến bên cạnh Trần Hạo, cởi quần áo, sau đó ngồi vào cạnh đống lửa.

Lúc này Trần Hạo mới nhẹ nhàng quay sang nhìn, Chân Cơ từ đầu đến chân thân hình nàng trắng nõn, trông nàng lúc này không khác gì một tiên nữ, bầu ngực to của nàng lúc này phập phồng lên xuống không ngừng. Trần Hạo tim đập loạn xạ, trong đầu không ngừng hiện ra những hình ảnh đáng xấu hổ, hắn nhẹ nhàng tới bên cạnh ôm lấy Chân Cơ vào lòng, hai người ngồi bên lửa trại sưởi ấm.

Chân Cơ sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Dưới ánh lửa, trông thật e ấp và đáng yêu.

Trần Hạo ôm chặt Chân Cơ, cho Chân Cơ cảm giác an toàn vô cùng.

Cảm giác an toàn này chỉ có Trần Hạo mới có thể mang đến cho Chân Cơ. "Trần Hạo, thật hạnh phúc khi có ngươi ở bên cạnh!"

Chân Cơ ngẩng đầu nhìn Trần Hạo nhẹ nói.

Ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng của Chân Cơ liền mạnh rạn chiếm lấy đôi môi của Trần Hạo, nàng muốn có cơ hội này từ rất lâu rồi.

Trần Hạo lúc này dường như đã quên mất ở địa cầu, mình còn có một cô vợ đáng yêu nữa, hắn nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn của Chân Cơ một cách nồng nhiệt.

"Từ nay ta sẽ luôn bảo vệ nàng!"

Trần Hạo đáp lại Chân Cơ. Chân Cơ lập tức gật đầu, đương nhiên nàng tin lời Trần Hạo nói, chỉ cần có Trần Hạo ở bên cạnh nàng, nàng thật sự không sợ cái gì. Sau đó Chân Cơ đè Trần Hạo nằm xuống, hai người quấn lấy nhau không dứt. ( Ai muốn tưởng tượng sao thì tưởng tượng nha)

Sau hơn nửa giờ ân ái, cuối cùng quần áo của họ cũng được sấy khô.

Suốt cuộc đời của Trần Hạo, ngoài chuyện ân ái với người vợ Đồng Hân ra, thì đây cũng là người con gái thứ hai hắn làm ra chuyện đó. Thật sự lúc này cảm giác hối hận trong lòng hắn không hề nhỏ, nhưng người con gái này, hắn đã quyết định cũng sẽ hết lòng bảo vệ từ nay về sau. Hai người nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó rời khỏi bụi rậm.

Họ phải nhanh chóng đến tìm ba người Lôi Liệt.

Trần Hạo và Chân Cơ đều chạy nhanh, phóng qua rừng cây.

Tuy nhiên, đúng lúc này, một con sói đen đột nhiên lao ra khỏi bụi rậm và phi thẳng về phía Trần Hạo.

Trần Hạo phản ứng cực nhanh, giáng một chưởng vào đầu con sói.

"Ồ!"

Con sói vù vù, rồi ngã lăn ra đất chết. Cú đánh của Trần Hạo không hề nhẹ, trực tiếp giết chết con sói, với một lực mạnh.

Nhưng điều này cũng tốt, con sói này là một cục than trong tuyết, và nó mang lại hơi ấm cho cả hai người.

"Chân Cơ, ngươi đói chưa? Ta còn chưa ăn thịt sói bao giờ?"

Trần Hạo liền nhìn Chân Cơ hỏi.

Chân Cơ sửng sốt, lắc đầu, đương nhiên hiểu được tâm tư của Trần Hạo, xem ra Trần Hạo muốn ăn thịt con sói này.

"Ừm, ta cũng chưa ăn. Bất quá hôm nay chúng ta may mắn được nếm qua thịt sói, dù sao hiện tại cái cũng rất đói, phải no bụng đã!" Trần Hạo đề nghị với Chân Cơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK