Cách cư xử vô cùng kính trọng mà Kim Trọng Hiển dành cho Khải Minh khiến tất cả mọi người đều cực kì kinh ngạc, đặc biệt là Giang Ngọc Tình, ánh mắt nhìn về phía Khải Minh cũng thay đổi theo.
Trước kia Giang Ngọc Tình cảm thấy mạng lưới giao thiệp của Khải Minh chỉ thường thường, nhưng bây giờ đứng trước cảnh này, cô ta hoàn toàn không ngờ Khải Minh thật sự biết đủ loại người! Hơn nữa một nhân vật lợi hại như Kim Trọng Hiển thế mà ra tay dạy dỗ ngay khi nghe có người muốn đánh Khải Minh, không hề nể nang chút nào cả.
“Hôm nay thật sự rất trùng hợp, hơn nữa, nếu tài xế Kim không tới thì tôi sẽ chịu đòn mất thôi!”
Khải Minh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Đến lúc này, Khải Minh cũng đã nhìn rõ về chuyện của Dương Minh Huy, có khi là Lý Hải Dương đang giờ trò quỷ cũng không chừng.
Khải Minh thầm nghĩ: ‘Bảo sao vừa rồi thấy hai người này kẻ xướng người họa buồn cười muốn chết!’ “Cậu Khải nói đùa!”
Kim Trọng Hiển cúi người nói.
Bữa cơm này đúng là ăn trong lúng túng, nhưng dù sao Khải Minh vẫn được điền đầy bụng, còn Linh Phượng thì chẳng còn tâm trạng mà ăn cơm khi nhìn thấy Lý Hải Dương bị đánh ra nông nỗi ấy, mọi người bèn thanh toán hóa đơn sớm.
“Anh Kim này, anh là người quen với Khải Minh, không những vậy lại còn rất có tài, tôi là phó giám đốc của ngân hàng Bắc Nam, nếu tập đoàn của anh cần dùng vốn lưu động của ngân hàng chúng tôi thì mong cậu hãy chiếu cô chúng tôi nhiều hơn!”
Linh Phượng còn không quên mở rộng mối quan hệ.
Quả thật Kim Trọng Hiển có bản lĩnh làm một số công ty con lưu động vốn với ngân hàng Bắc Nam, nhưng anh ta lại đưa mắt về phía Khải Minh, hỏi Khải Minh có ý thế nào.
Khải Minh gật đầu, không một ai hay.
Nếu hôm nay Linh Phượng không mời cậu ăn cơm thì có lẽ mối làm ăn của bà ta đã thành công, giờ thì xem như đã bị thất bại vì bị cậu quấy nhiễu rồi, Khải Minh giúp một tay cũng không có gì, bèn đồng ý.
Đúng lúc đó, mọi người chợt nghe thấy tiếng bọn Dương Minh Huy lại đánh nhau, nhưng lần này hiển nhiên là quần ầu Lý Hải Dương.
Ban đầu Dương Minh Huy muốn mượn tay Lý Hải Dương để được leo lên cành cây Kim Trọng Hiển này, cuối cùng lại thành ra đắc tội người ta, sao Dương Minh Huy có thể không căm hận chứ! Đám người này trút hết cơn tức giận lên người Lý Hải Dương.
Khải Minh nghe thấy tiếng la hét đầy thảm thiết của Lý Hải Dương thì chỉ lạnh lùng cười, trong lòng bình tĩnh không chút dao động, cảm thấy Kim Trọng Hiển đánh vẫn còn nhẹ lắm! Giang Ngọc Tình một mực nhìn Khải Minh với ánh mắt phức tạp.
Thấy Khải Minh chỉ nói chuyện với Từ Linh mà làm như không thấy mình, không để ý gì đến cô ta, trong lòng Giang Ngọc Tình ít nhiều gì cũng có chút ngậm ngùi.
Bữa cơm này cứ thế trôi qua.
Vừa lúc Kim Trọng Hiển lái xe đến nên Khải Minh nhờ Kim Trọng Hiển đưa mình về khách sạn.
“Từ Linh, thảo nào ông nội con nói cậu trai trẻ tuổi này có thân phận không đơn giản, hôm nay mẹ đã thấy được rồi!”
Mãi cho đến lúc này, Linh Phượng mới sực nhớ ra, tối hôm qua khi ăn cơm tối, ông nội của Từ Linh cứ nói đứa trẻ này không đơn giản, ban đầu bà ta không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ đã ngộ ra rồi.
“Đúng vậy, con cũng không ngờ Khải Minh lại lợi hại đến thế, sao lại biết nhiều người được vậy nhỉ.
A? Mẹ, mẹ nói vậy làm con chợt nhớ ra một chuyện, chuyện ở quán Karaoke lúc trước ấy ạ, hình như bây giờ con hiểu hơn chút rồi!”
Từ Linh vỗ trán một cái, nói.
“Ôi chao, lần đó à, bọn tôi ra quán Karaoke chơi, sau đó một đứa bạn của chúng tôi lố dây vào ai đấy, cuối cùng có mâu thuẫn với Lưu Kha của tập đoàn dầu mỏ nhà họ Lưu nổi tiếng ở huyện Bình An chúng ta.
Lúc ấy một người có địa vị như Lâm Hùng cũng phải sợ vỡ mật nữa là, dù sao dây vào Lưu Kha thì đáng sợ lắm, hơn nữa Lưu Kha còn ép mấy bạn nữ ở lại uống rượu với anh ta nữa!”
“Ø? Từ Linh, có cả chuyện này nữa à.
Con bé này, sao lại không nói cho mẹ biết chứ!”
Linh Phượng chỉ biết mỗi chuyện Khải Minh mời con gái mình ăn một bữa tiệc thịnh soạn, hiển nhiên đến bây giờ mới hay tin thật ra ngày đó đã có một cuộc xung đột chứ không phải chỉ đơn giản là đi hát.
“Con sợ mẹ lo lắng mà, được rồi, mẹ nghe con kể đã.
Lúc đó con và An Nhiên cũng sợ lắm, gần khóc luôn, dẫu sao đám Lâm Hùng đã chạy mất dép từ lâu rồi, cuối cùng mẹ biết sao không?”
“Thế nào?”
Linh Phượng cũng sợ hãi nói.
“Cuối cùng là, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, một mình Khải Minh đã cân cả chuyện đó nên tên Lưu Khả kia mới cho chúng con chạy thoát, nếu không thì con thật sự không dám tưởng tượng tối đó sẽ có chuyện gì xảy ra nữa!”
Từ Linh vừa nói, vừa thầm nghĩ, có lẽ kể từ giây phút ấy, trong lòng cô ta đã nảy sinh một thứ tình cảm không tên đối với Khải Minh.
“Vậy sau đó Khải Minh như thế nào? Các cô để cậu ta ở lại một mình với Lưu Kha, một kẻ tiêu tiền như nước như Lưu Kha sẽ dễ dàng bỏ qua cho Khải Minh ư?”
Người đặt câu hỏi lần này là Giang Ngọc Tình.
“Tôi cũng rất lo cho Khải Minh, cuối cùng lại thấy Khải Minh đang ở nhà hàng bên cạnh Karaoke, không mất một cọng tóc nào cả, lại còn đặt một bữa ăn chuẩn tiệc lớn rất đắt nữa! Sau đó Khải Minh cũng mời tôi ăn cùng luôn! Nhưng khi tôi hỏi trong quán Karaoke đã có chuyện gì xảy ra, Khải Minh lại không nói rỡ, tôi có cảm giác cậu ta đang gạt tôi cái gì! Hình bây giờ tôi đã hiểu ra chút rồi!”
”
Linh Phượng hít một hơi thật sâu: “Như vậy thì có thể những người đến xử Lưu Kha do Khải Minh gọi đến, nếu không thì cậu ta không thể nào đã biết rõ không chống lại nổi mà còn ra mặt xử lý, càng không thể nào trong quán đang đánh nhau mà cậu ta lại ngồi một bên mà bình tĩnh ăn!”
“Đúng vậy!”
Từ Linh cũng gật đầu thật mạnh.
Trên khuôn mặt của Giang Ngọc Tình cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ, cô ta vội nói: “Thảo nào lúc chúng tôi họp lớp, có một người bạn tên là Lý Đông Kha từng nói Khải Minh và Lưu Khả có mối quan hệ rất tốt.
Mà hình như có một hôm đi ăn, mấy bọn Lý Đông Kha đã chính mắt nhìn thấy Khải Minh đạp vào mông Lưu Khả, thế mà Lưu Khả lại cười trừ mà không hề nói gì! Xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau thì, Khải Minh đã đánh anh ta nên anh ta mới khách sáo như thế với Khải Minh sao?”
Sau đó lại nghe Giang Ngọc Tình giải thích cặn kẽ, hai người Linh Phượng càng cảm thấy thân phận của Khải Minh bí ẩn hơn.
“Mẹ biết rồi! Con may mắn quá Từ Linh à, Khải Minh rất có thể chính là cậu Khải đến từ trường đại học Hoàn Kim đấy!”
Chợt Linh Phượng mừng rỡ lên tiếng.
“Hải”
Câu nói ấy khiến cả người Giang Ngọc Tình run lên, sau đó như không cầm nổi túi xách mà để nó bị rơi xuống đất.
Cô ta cảm giác như có ai đã đâm vào lồng ngực mình một nhát dao vậy.
“Mẹ! Chuyện này sao có thể?”
Từ Linh cũng không thể nào tưởng tượng nổi, như sắp không thể thờ nổi.
“Phụt, ha ha, mẹ đùa thôi, nhưng chắc chắn cậu thanh niên Khải Minh này có thân phận không tầm thường đâu.
Bây giờ ngay cả anh Kim đó cũng rất nể nang cậu ta, còn giúp mẹ giải quyết số lượng đơn đặt hàng ngoài mong đợi nữa, mà mẹ thấy cậu ta cũng quan tâm đến con lắm.
Mẹ dặn con này, sau này con phải qua lại với Khải Minh thường xuyên hơn một chút, rất có thể con sẽ là một trong số những người bạn ít ỏi ở huyện Bình An của cậu ta đấy, dẫu sao người nhà họ Huỳnh rất coi rẻ cậu ta, còn mấy đứa bạn học của cậu ta thì cũng cũng chẳng hể coi trọng cậu ta.
Chỉ có con đối xử tốt với cậu ta thôi, nên phải nắm chặt cơ hội đấy!”
Linh Phượng vui vẻ nói.
Nghe vậy, Giang Ngọc Tình đang đứng cạnh vô cùng xấu hổ.
Nếu vẫn chưa xảy ra chuyện gì thì người bạn tốt nhất của Khải Minh ở huyện Bình An là ai chứ? Chắc chắn là cô ta rồi! Lúc mới gặp nhau, Khải Minh dễ gần với cô ta biết bao, đâu phải lạnh lùng như bây giờ! Trong khoảnh khắc ấy, Giang Ngọc Tình có cảm giác hình như mình đã mất đi điều gì đó… Qua buổi trưa, Linh Phượng quay trở lại ngân hàng Bắc Nam để làm việc, cả người vô cùng có tinh thần.
“Ha ha, phó giám đốc Linh, có chuyện gì vui à? Chẳng lẽ gặp được khách hàng tốt bụng nào kí hợp đồng với cô à2”
Thấy Linh Phượng hào hứng đến vậy, Tống Yến đi rót nước không khỏi ê ẩm hỏi.
Trước kia Giang Ngọc Tình cảm thấy mạng lưới giao thiệp của Khải Minh chỉ thường thường, nhưng bây giờ đứng trước cảnh này, cô ta hoàn toàn không ngờ Khải Minh thật sự biết đủ loại người! Hơn nữa một nhân vật lợi hại như Kim Trọng Hiển thế mà ra tay dạy dỗ ngay khi nghe có người muốn đánh Khải Minh, không hề nể nang chút nào cả.
“Hôm nay thật sự rất trùng hợp, hơn nữa, nếu tài xế Kim không tới thì tôi sẽ chịu đòn mất thôi!”
Khải Minh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Đến lúc này, Khải Minh cũng đã nhìn rõ về chuyện của Dương Minh Huy, có khi là Lý Hải Dương đang giờ trò quỷ cũng không chừng.
Khải Minh thầm nghĩ: ‘Bảo sao vừa rồi thấy hai người này kẻ xướng người họa buồn cười muốn chết!’ “Cậu Khải nói đùa!”
Kim Trọng Hiển cúi người nói.
Bữa cơm này đúng là ăn trong lúng túng, nhưng dù sao Khải Minh vẫn được điền đầy bụng, còn Linh Phượng thì chẳng còn tâm trạng mà ăn cơm khi nhìn thấy Lý Hải Dương bị đánh ra nông nỗi ấy, mọi người bèn thanh toán hóa đơn sớm.
“Anh Kim này, anh là người quen với Khải Minh, không những vậy lại còn rất có tài, tôi là phó giám đốc của ngân hàng Bắc Nam, nếu tập đoàn của anh cần dùng vốn lưu động của ngân hàng chúng tôi thì mong cậu hãy chiếu cô chúng tôi nhiều hơn!”
Linh Phượng còn không quên mở rộng mối quan hệ.
Quả thật Kim Trọng Hiển có bản lĩnh làm một số công ty con lưu động vốn với ngân hàng Bắc Nam, nhưng anh ta lại đưa mắt về phía Khải Minh, hỏi Khải Minh có ý thế nào.
Khải Minh gật đầu, không một ai hay.
Nếu hôm nay Linh Phượng không mời cậu ăn cơm thì có lẽ mối làm ăn của bà ta đã thành công, giờ thì xem như đã bị thất bại vì bị cậu quấy nhiễu rồi, Khải Minh giúp một tay cũng không có gì, bèn đồng ý.
Đúng lúc đó, mọi người chợt nghe thấy tiếng bọn Dương Minh Huy lại đánh nhau, nhưng lần này hiển nhiên là quần ầu Lý Hải Dương.
Ban đầu Dương Minh Huy muốn mượn tay Lý Hải Dương để được leo lên cành cây Kim Trọng Hiển này, cuối cùng lại thành ra đắc tội người ta, sao Dương Minh Huy có thể không căm hận chứ! Đám người này trút hết cơn tức giận lên người Lý Hải Dương.
Khải Minh nghe thấy tiếng la hét đầy thảm thiết của Lý Hải Dương thì chỉ lạnh lùng cười, trong lòng bình tĩnh không chút dao động, cảm thấy Kim Trọng Hiển đánh vẫn còn nhẹ lắm! Giang Ngọc Tình một mực nhìn Khải Minh với ánh mắt phức tạp.
Thấy Khải Minh chỉ nói chuyện với Từ Linh mà làm như không thấy mình, không để ý gì đến cô ta, trong lòng Giang Ngọc Tình ít nhiều gì cũng có chút ngậm ngùi.
Bữa cơm này cứ thế trôi qua.
Vừa lúc Kim Trọng Hiển lái xe đến nên Khải Minh nhờ Kim Trọng Hiển đưa mình về khách sạn.
“Từ Linh, thảo nào ông nội con nói cậu trai trẻ tuổi này có thân phận không đơn giản, hôm nay mẹ đã thấy được rồi!”
Mãi cho đến lúc này, Linh Phượng mới sực nhớ ra, tối hôm qua khi ăn cơm tối, ông nội của Từ Linh cứ nói đứa trẻ này không đơn giản, ban đầu bà ta không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ đã ngộ ra rồi.
“Đúng vậy, con cũng không ngờ Khải Minh lại lợi hại đến thế, sao lại biết nhiều người được vậy nhỉ.
A? Mẹ, mẹ nói vậy làm con chợt nhớ ra một chuyện, chuyện ở quán Karaoke lúc trước ấy ạ, hình như bây giờ con hiểu hơn chút rồi!”
Từ Linh vỗ trán một cái, nói.
“Ôi chao, lần đó à, bọn tôi ra quán Karaoke chơi, sau đó một đứa bạn của chúng tôi lố dây vào ai đấy, cuối cùng có mâu thuẫn với Lưu Kha của tập đoàn dầu mỏ nhà họ Lưu nổi tiếng ở huyện Bình An chúng ta.
Lúc ấy một người có địa vị như Lâm Hùng cũng phải sợ vỡ mật nữa là, dù sao dây vào Lưu Kha thì đáng sợ lắm, hơn nữa Lưu Kha còn ép mấy bạn nữ ở lại uống rượu với anh ta nữa!”
“Ø? Từ Linh, có cả chuyện này nữa à.
Con bé này, sao lại không nói cho mẹ biết chứ!”
Linh Phượng chỉ biết mỗi chuyện Khải Minh mời con gái mình ăn một bữa tiệc thịnh soạn, hiển nhiên đến bây giờ mới hay tin thật ra ngày đó đã có một cuộc xung đột chứ không phải chỉ đơn giản là đi hát.
“Con sợ mẹ lo lắng mà, được rồi, mẹ nghe con kể đã.
Lúc đó con và An Nhiên cũng sợ lắm, gần khóc luôn, dẫu sao đám Lâm Hùng đã chạy mất dép từ lâu rồi, cuối cùng mẹ biết sao không?”
“Thế nào?”
Linh Phượng cũng sợ hãi nói.
“Cuối cùng là, vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, một mình Khải Minh đã cân cả chuyện đó nên tên Lưu Khả kia mới cho chúng con chạy thoát, nếu không thì con thật sự không dám tưởng tượng tối đó sẽ có chuyện gì xảy ra nữa!”
Từ Linh vừa nói, vừa thầm nghĩ, có lẽ kể từ giây phút ấy, trong lòng cô ta đã nảy sinh một thứ tình cảm không tên đối với Khải Minh.
“Vậy sau đó Khải Minh như thế nào? Các cô để cậu ta ở lại một mình với Lưu Kha, một kẻ tiêu tiền như nước như Lưu Kha sẽ dễ dàng bỏ qua cho Khải Minh ư?”
Người đặt câu hỏi lần này là Giang Ngọc Tình.
“Tôi cũng rất lo cho Khải Minh, cuối cùng lại thấy Khải Minh đang ở nhà hàng bên cạnh Karaoke, không mất một cọng tóc nào cả, lại còn đặt một bữa ăn chuẩn tiệc lớn rất đắt nữa! Sau đó Khải Minh cũng mời tôi ăn cùng luôn! Nhưng khi tôi hỏi trong quán Karaoke đã có chuyện gì xảy ra, Khải Minh lại không nói rỡ, tôi có cảm giác cậu ta đang gạt tôi cái gì! Hình bây giờ tôi đã hiểu ra chút rồi!”
”
Linh Phượng hít một hơi thật sâu: “Như vậy thì có thể những người đến xử Lưu Kha do Khải Minh gọi đến, nếu không thì cậu ta không thể nào đã biết rõ không chống lại nổi mà còn ra mặt xử lý, càng không thể nào trong quán đang đánh nhau mà cậu ta lại ngồi một bên mà bình tĩnh ăn!”
“Đúng vậy!”
Từ Linh cũng gật đầu thật mạnh.
Trên khuôn mặt của Giang Ngọc Tình cũng tràn đầy vẻ khiếp sợ, cô ta vội nói: “Thảo nào lúc chúng tôi họp lớp, có một người bạn tên là Lý Đông Kha từng nói Khải Minh và Lưu Khả có mối quan hệ rất tốt.
Mà hình như có một hôm đi ăn, mấy bọn Lý Đông Kha đã chính mắt nhìn thấy Khải Minh đạp vào mông Lưu Khả, thế mà Lưu Khả lại cười trừ mà không hề nói gì! Xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau thì, Khải Minh đã đánh anh ta nên anh ta mới khách sáo như thế với Khải Minh sao?”
Sau đó lại nghe Giang Ngọc Tình giải thích cặn kẽ, hai người Linh Phượng càng cảm thấy thân phận của Khải Minh bí ẩn hơn.
“Mẹ biết rồi! Con may mắn quá Từ Linh à, Khải Minh rất có thể chính là cậu Khải đến từ trường đại học Hoàn Kim đấy!”
Chợt Linh Phượng mừng rỡ lên tiếng.
“Hải”
Câu nói ấy khiến cả người Giang Ngọc Tình run lên, sau đó như không cầm nổi túi xách mà để nó bị rơi xuống đất.
Cô ta cảm giác như có ai đã đâm vào lồng ngực mình một nhát dao vậy.
“Mẹ! Chuyện này sao có thể?”
Từ Linh cũng không thể nào tưởng tượng nổi, như sắp không thể thờ nổi.
“Phụt, ha ha, mẹ đùa thôi, nhưng chắc chắn cậu thanh niên Khải Minh này có thân phận không tầm thường đâu.
Bây giờ ngay cả anh Kim đó cũng rất nể nang cậu ta, còn giúp mẹ giải quyết số lượng đơn đặt hàng ngoài mong đợi nữa, mà mẹ thấy cậu ta cũng quan tâm đến con lắm.
Mẹ dặn con này, sau này con phải qua lại với Khải Minh thường xuyên hơn một chút, rất có thể con sẽ là một trong số những người bạn ít ỏi ở huyện Bình An của cậu ta đấy, dẫu sao người nhà họ Huỳnh rất coi rẻ cậu ta, còn mấy đứa bạn học của cậu ta thì cũng cũng chẳng hể coi trọng cậu ta.
Chỉ có con đối xử tốt với cậu ta thôi, nên phải nắm chặt cơ hội đấy!”
Linh Phượng vui vẻ nói.
Nghe vậy, Giang Ngọc Tình đang đứng cạnh vô cùng xấu hổ.
Nếu vẫn chưa xảy ra chuyện gì thì người bạn tốt nhất của Khải Minh ở huyện Bình An là ai chứ? Chắc chắn là cô ta rồi! Lúc mới gặp nhau, Khải Minh dễ gần với cô ta biết bao, đâu phải lạnh lùng như bây giờ! Trong khoảnh khắc ấy, Giang Ngọc Tình có cảm giác hình như mình đã mất đi điều gì đó… Qua buổi trưa, Linh Phượng quay trở lại ngân hàng Bắc Nam để làm việc, cả người vô cùng có tinh thần.
“Ha ha, phó giám đốc Linh, có chuyện gì vui à? Chẳng lẽ gặp được khách hàng tốt bụng nào kí hợp đồng với cô à2”
Thấy Linh Phượng hào hứng đến vậy, Tống Yến đi rót nước không khỏi ê ẩm hỏi.