Ở một chỗ khác.
“Cậu Viễn, tôi thất bại rồi!”
“Cái gì? Bọ Cạo mà cũng có ngày thất bại, ngay cả một Khải Minh cũng không đối phó được sao?”
Trong phòng vệ sinh, Long Chí Viễn ngạc nhiên nói chuyện điện thoại.
“Không phải, có một cao thủ đang giúp cậu ta.
Nếu không phải vừa rồi tôi thu hồi sức lực đúng lúc, cánh tay của tôi đã bị tàn phế rồi!”
Trong xe, một tay Bọ Cạo cầm điện thoại, một tay đặt ngang người.
Lúc này, trên cánh tay kia, gân thịt màu đỏ máu hiện ra giống như những con giun đỏ tươi đang bò đầy cánh tay của anh ta vậy.
Càng muốn động đậy lại càng không động đậy được.
Trán Bọ Cạo chảy đầy mồ hôi.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc đó đúng là gặp may mà.
Hừ, chẳng qua bây giờ chỉ là mới bắt đầu thôi, đợi số báo ngày mai ra, thằng nhóc đó cũng tiếng xấu lan xa rồi.
Nhà họ Chu sẽ không bỏ qua cho cậu ta, đến lúc hai nhà hợp lại, giết chết cậu ta chỉ là chuyện nửa phút thôi!”
“Bo Cạo, anh cứ về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi!”
Nói xong, Long Chí Viễn cúp điện thoại.
Vừa mới cúp điện thoại, Trịnh Thúy Kiều đã gọi tới.
“Anh Chí Viễn, có phải hôm nay quá lớn chuyện rồi không? Anh chỉ nói để anh ta đi vào phòng, sẽ không để chị Dương Như bị tổn thất gì, kết quả thì sao, anh đã làm gì vậy?”
Trịnh Thúy Kiều sốt ruột nói.
“Thế này cũng không phải Chu Dương Như bị tổn thất gì mà, chị ấy vừa không bị làm nhục, chúng ta vừa có được hiệu quả chúng ta mong muốn, không phải là tốt sao?”
Long Chí Viễn khuyên nhủ.
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 316: Phản kích “Hừ, thế này mà còn gọi là không bị tổn thất gì, đã khiến chị họ em bị thành như vậy rồi! Dù gì chị họ em cũng là người nhà họ Chu, tốt nhất là chuyện này phải ổn định lại, nếu không cả hai nhà chúng ta đều không biết phải ăn nói thế nào!”
Trịnh Thúy Kiều nói.
“Haizz, đúng là hối hận vì giúp anh.
Anh không biết đâu, từ tối hôm qua đến giờ lúc nào em cũng cười làm lành với Khải Minh, rất sợ anh ta từ chối không đến, đến lúc đó em lại phải nghĩ cách khác hãm hại anh ta!”
“Hơn nữa em vì anh mà đắc tội một cậu chủ nhà giàu ở Hoàn Kim, năng lực của anh ta và chị gái anh ta mà cộng lại thì tuyệt đối sẽ không kém nhà họ Long các anh! Em đã bỏ lỡ một cơ hội kết thân với một cậu chủ nhà giàu rồi!”
“Ha ha ha, thế này thì có gì phải hối hận, có nhà họ Long ở Thành phố Hồ Chí Minh chúng tôi chống đỡ, sau này cô mới gọi là trèo lên cành cao.
Cho dù cô đi đến nơi nào ở Việt Nam thì đều có thế lực của nhà họ Long Thành phố Hồ Chí Minh, còn Khải Minh đó chỉ có thế lực ở Hoàn Kim mà thôi! Nói tóm lại, tôi đã đồng ý với cô rồi, lần này cô giúp tôi có được Tần Nhã, tôi cũng sẽ giúp cô thực hiện một nguyện vọng!”
Long Chí Viễn bất đắc dĩ cười gượng nói.
Thế này mới dụ dỗ được Trịnh Thúy Kiều.
Lúc này, Khải Minh đã quay về khách sạn, khác với trước đây là khách sạn đã đóng cửa.
Mà Lê Tâm, Triệu Tử Hưng, Thiên Long, Địa Hổ đều đã đến đủ.
Mọi người đã nghe được một ít về chuyện xảy ra hôm nay, lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Vốn dĩ tất cả mọi người cảm thấy nhà họ Long sẽ kiêng dè, không dám ra tay thẳng thừng với cậu Khải.
Nhưng với tình hình bây giờ, xem ra phán đoán của mọi người đều sai lầm.
“Cậu Khải, đã bắt được tên chủ tòa soạn đó rồi, mẹ kiếp, tên đó đang ở nhà sắp xếp chuyện tin tức trang bìa ngày mai!”
Lúc này, Thiên Long Địa Hồ đi vào phòng bao nói với Khải Minh.
“Dẫn ông ta vào đây!”
Khải Minh trên ghế ông chủ, lạnh giọng nói.
Không còn cách nào, nếu Long Chí Viễn đã tốn nhiều công sức như vậy để mưu hại mình thì mình phải tiếp anh ta thôi.
Còn tin tức xấu này tuyệt đối không thể để bị đăng ngày mai được.
“Làm gì vậy? Các người làm gì vậy? Thả tôi ra đi!”
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên đã bị mấy vệ sĩ lôi đi vào.
Người đàn ông trung niên này chính là chủ tòa soạn bị Long Chí Viễn mua chuộc, ông ta tên Lưu.
“Chào ông, ông Lưu.
Tôi nghĩ ông biết tôi tìm ông vào lúc này là có ý gì, hôm nay người của ông đã chụp được những gì rồi?”
Khải Minh hỏi ông ta.
“Cậu Khải, tôi không biết cậu đang nói cái gì.
Còn nữa, bây giờ cậu nghĩ xem cậu đang làm gì thế, người của tôi chụp cái gì cũng là chuyện hiển nhiên, công bằng công chính! Cho dù cậu có làm gì tôi thì tôi cũng sẽ không giao mấy thứ đó ra đâu!”
Ông chủ Lưu lạnh lùng nói thẳng.
“Công bằng công chính? Ha ha, theo tôi được biết thì hình như người của ông đã nói trước là đợi hai gið đồng hồ trong xe mà? Chẳng lẽ là các ông có khả năng tiên đoán, có thể dự đoán được hai gið sau sẽ có chuyện xảy ra sao?”
“Tuy rằng hôm nay tất cả các camera ở khách sạn đã bị hỏng rồi nhưng camera ở chỗ khác không! Đã có chuyện gì xảy ra, ông chủ Lưu rõ hơn tôi cơ mà nhỉ?”
Khải Minh nói.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn Khải Minh bị người khác mưu hại như vậy.
Trước đây chị gái nói việc buôn bán chính là bài thi của em, cũng là cơ hội để em học kinh nghiệm.
Khải Minh vẫn chưa cảm thấy gì nhưng rốt cuộc bây giờ cậu đã lĩnh giáo được rồi.
Mà Khải Minh vừa nói ra lời này, ông chủ Lưu mới không nói lời nào, ông ta yên lặng liếc nhìn mấy người bên cạnh một cái.
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 316: Phản kích Trong mắt ông ta, cho dù Khải Minh lợi hại thế nào thì cũng chỉ có danh của hai chị em thôi, nhưng nhà họ Long Thành phố Hồ Chí Minh thì khác, đó là cả một gia tộc.
Ông ta có thể đắc tội cậu Khải nhưng ông ta không dám đắc tội cậu chủ nhà họ Long.
“Nếu ông đã lựa chọn im lặng không lên tiếng, vậy thì tôi có thể kết luận rằng ông cố ý hại tôi.
Đã như vậy, tôi cũng không cần phải khách sáo với ông nữa! Người đâu!”
Cậu Khải nói.
“Hừ, tôi biết cậu muốn làm gì.
Nhưng tôi cho cậu biết, trước khi tôi tới đây đã thông báo với cấp dưới của tôi rồi, nếu trong vòng hai tiếng tôi không quay về được thì bọn họ sẽ đưa hết toàn bộ câu chuyện ra ngoài, đồng thời cũng sẽ báo công an!”
Ông chủ Lưu nói.
“Vậy sao? Nhưng ông nghĩ nhiều rồi, lần này tôi mời ông tới chỉ muốn hỏi ông chút thôi, không có ý định ra tay với ông, ông đi đi…”
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 316: Phản kích Khải Minh cười khẩy.
Mà ông chủ Lưu được thả, ông ta đang nghi ngờ, muốn đi ra ngoài thì bỗng nhiên Khải Minh móc điện thoại ra, người vệ sĩ bên cạnh mở một video ra.
“Ba! Ba! Ba ơi! Ba cứu con! Ba cứu con với!”
Video vừa được mở ra, đã có một cô bé hoảng sợ kêu lên.
Ông chủ Lưu nghe thấy giọng nói này, tức tốc chạy quay lại từ cửa.
“Cậu làm gì vậy? Đây là giọng nói của con gái tôi?”
Ông chủ Lưu sốt ruột.
“Ha ha, ông chủ Lưu đừng sốt ruột, bây gið con gái ông đang ở quê mà, đúng dịp bộ phận điện ảnh và truyền hình của tập đoàn chúng tôi đi về đó quay một bộ phim tuyên truyền về an toàn giáo dục, con gái ông xinh xắn như vậy, đương nhiên là nó phải được đóng phim rồi! Vai diễn của nó bây giờ là một cô bé bị bắt cóc, giặc cướp muốn ba cô bé thỏa hiệp, nếu không sẽ giết con tin!”
Lê Tâm cười nói.
Anh ta nhận lấy điện thoại di động từ tay Khải Minh đưa cho ông chủ Lưu xem.
Ông ta nhìn, quả nhiên là một đám người đang quay phim ở nông thôn.
Nhưng ông chủ Lưu nuốt một ngụm nước bọt.
Thế này có nghĩa là gì ông ta đã rất rõ rồi, không cần phải nói toạc ra.
Huống chỉ chuyện này là do cậu Viễn cố ý muốn bôi nhọ cậu Khải.
Ông chủ Lưu hoàn toàn không có lý.
Bị người ta trả thù, ông cũng không nói được gì.
Bây giờ con gái của mình không sao cả, còn vui vẻ chơi với nhân viên đoàn phim, như vậy là cậu Khải đã cho mình thể diện rất lớn rồi.
“Cậu Khải, nhất định là trong chuyện này có hiểu lầm, từ đầu nghe nói cậu cưỡng bức cô gái kia tôi đã không tin rồi.
Tôi cảm thấy trong chuyện này có hiểu lầm, hiểu lầm rất lớn!”
Sắc mặt ông chủ Lưu trắng nhợt nói với Khải Minh.
“Ông chủ Lưu, đây không phải chuyện ông cần quan tâm, hơn nữa chúng tôi không phải loại người chuyên ép bức người khác như cậu Viễn, vì thế chúng tôi cũng không làm được những chuyện bất chính đâu, ông nói xem phải giải quyết chuyện này thế nào đây? Nếu ông cố ý muốn đưa tôi ra thì nhất định là tôi sẽ không vui đâu!”
Khải Minh nói.
“Vâng vâng vâng, tôi nói thật, những bức ảnh tôi chụp được là do Long Chí Viễn sắp xếp chúng tôi chụp sau đó chỉnh sửa, muốn bôi nhọ cậu, khiến cậu và nhà họ Dương Như gây thù chuốc oán với nhau! Tôi biết nhất định là cậu Khải sẽ không làm ra chuyện xấu xa như vậy!”
Ông chủ Lưu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói với bọn họ.
Thấy ông chủ Lưu nói ra tất cả mọi chuyện, Khải Minh nhìn về phía Lê Tâm, lúc này cậu mới gật đầu để ông chủ Lưu xem một đoạn video khác.
Mà khi nhìn thấy video này, ông chủ Lưu trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, sau đó tức giận đên mức mắt mũi trắng bệch… son
“Cậu Viễn, tôi thất bại rồi!”
“Cái gì? Bọ Cạo mà cũng có ngày thất bại, ngay cả một Khải Minh cũng không đối phó được sao?”
Trong phòng vệ sinh, Long Chí Viễn ngạc nhiên nói chuyện điện thoại.
“Không phải, có một cao thủ đang giúp cậu ta.
Nếu không phải vừa rồi tôi thu hồi sức lực đúng lúc, cánh tay của tôi đã bị tàn phế rồi!”
Trong xe, một tay Bọ Cạo cầm điện thoại, một tay đặt ngang người.
Lúc này, trên cánh tay kia, gân thịt màu đỏ máu hiện ra giống như những con giun đỏ tươi đang bò đầy cánh tay của anh ta vậy.
Càng muốn động đậy lại càng không động đậy được.
Trán Bọ Cạo chảy đầy mồ hôi.
“Mẹ kiếp, thằng nhóc đó đúng là gặp may mà.
Hừ, chẳng qua bây giờ chỉ là mới bắt đầu thôi, đợi số báo ngày mai ra, thằng nhóc đó cũng tiếng xấu lan xa rồi.
Nhà họ Chu sẽ không bỏ qua cho cậu ta, đến lúc hai nhà hợp lại, giết chết cậu ta chỉ là chuyện nửa phút thôi!”
“Bo Cạo, anh cứ về nghỉ ngơi cho khỏe trước đi!”
Nói xong, Long Chí Viễn cúp điện thoại.
Vừa mới cúp điện thoại, Trịnh Thúy Kiều đã gọi tới.
“Anh Chí Viễn, có phải hôm nay quá lớn chuyện rồi không? Anh chỉ nói để anh ta đi vào phòng, sẽ không để chị Dương Như bị tổn thất gì, kết quả thì sao, anh đã làm gì vậy?”
Trịnh Thúy Kiều sốt ruột nói.
“Thế này cũng không phải Chu Dương Như bị tổn thất gì mà, chị ấy vừa không bị làm nhục, chúng ta vừa có được hiệu quả chúng ta mong muốn, không phải là tốt sao?”
Long Chí Viễn khuyên nhủ.
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 316: Phản kích “Hừ, thế này mà còn gọi là không bị tổn thất gì, đã khiến chị họ em bị thành như vậy rồi! Dù gì chị họ em cũng là người nhà họ Chu, tốt nhất là chuyện này phải ổn định lại, nếu không cả hai nhà chúng ta đều không biết phải ăn nói thế nào!”
Trịnh Thúy Kiều nói.
“Haizz, đúng là hối hận vì giúp anh.
Anh không biết đâu, từ tối hôm qua đến giờ lúc nào em cũng cười làm lành với Khải Minh, rất sợ anh ta từ chối không đến, đến lúc đó em lại phải nghĩ cách khác hãm hại anh ta!”
“Hơn nữa em vì anh mà đắc tội một cậu chủ nhà giàu ở Hoàn Kim, năng lực của anh ta và chị gái anh ta mà cộng lại thì tuyệt đối sẽ không kém nhà họ Long các anh! Em đã bỏ lỡ một cơ hội kết thân với một cậu chủ nhà giàu rồi!”
“Ha ha ha, thế này thì có gì phải hối hận, có nhà họ Long ở Thành phố Hồ Chí Minh chúng tôi chống đỡ, sau này cô mới gọi là trèo lên cành cao.
Cho dù cô đi đến nơi nào ở Việt Nam thì đều có thế lực của nhà họ Long Thành phố Hồ Chí Minh, còn Khải Minh đó chỉ có thế lực ở Hoàn Kim mà thôi! Nói tóm lại, tôi đã đồng ý với cô rồi, lần này cô giúp tôi có được Tần Nhã, tôi cũng sẽ giúp cô thực hiện một nguyện vọng!”
Long Chí Viễn bất đắc dĩ cười gượng nói.
Thế này mới dụ dỗ được Trịnh Thúy Kiều.
Lúc này, Khải Minh đã quay về khách sạn, khác với trước đây là khách sạn đã đóng cửa.
Mà Lê Tâm, Triệu Tử Hưng, Thiên Long, Địa Hổ đều đã đến đủ.
Mọi người đã nghe được một ít về chuyện xảy ra hôm nay, lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Vốn dĩ tất cả mọi người cảm thấy nhà họ Long sẽ kiêng dè, không dám ra tay thẳng thừng với cậu Khải.
Nhưng với tình hình bây giờ, xem ra phán đoán của mọi người đều sai lầm.
“Cậu Khải, đã bắt được tên chủ tòa soạn đó rồi, mẹ kiếp, tên đó đang ở nhà sắp xếp chuyện tin tức trang bìa ngày mai!”
Lúc này, Thiên Long Địa Hồ đi vào phòng bao nói với Khải Minh.
“Dẫn ông ta vào đây!”
Khải Minh trên ghế ông chủ, lạnh giọng nói.
Không còn cách nào, nếu Long Chí Viễn đã tốn nhiều công sức như vậy để mưu hại mình thì mình phải tiếp anh ta thôi.
Còn tin tức xấu này tuyệt đối không thể để bị đăng ngày mai được.
“Làm gì vậy? Các người làm gì vậy? Thả tôi ra đi!”
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên đã bị mấy vệ sĩ lôi đi vào.
Người đàn ông trung niên này chính là chủ tòa soạn bị Long Chí Viễn mua chuộc, ông ta tên Lưu.
“Chào ông, ông Lưu.
Tôi nghĩ ông biết tôi tìm ông vào lúc này là có ý gì, hôm nay người của ông đã chụp được những gì rồi?”
Khải Minh hỏi ông ta.
“Cậu Khải, tôi không biết cậu đang nói cái gì.
Còn nữa, bây giờ cậu nghĩ xem cậu đang làm gì thế, người của tôi chụp cái gì cũng là chuyện hiển nhiên, công bằng công chính! Cho dù cậu có làm gì tôi thì tôi cũng sẽ không giao mấy thứ đó ra đâu!”
Ông chủ Lưu lạnh lùng nói thẳng.
“Công bằng công chính? Ha ha, theo tôi được biết thì hình như người của ông đã nói trước là đợi hai gið đồng hồ trong xe mà? Chẳng lẽ là các ông có khả năng tiên đoán, có thể dự đoán được hai gið sau sẽ có chuyện xảy ra sao?”
“Tuy rằng hôm nay tất cả các camera ở khách sạn đã bị hỏng rồi nhưng camera ở chỗ khác không! Đã có chuyện gì xảy ra, ông chủ Lưu rõ hơn tôi cơ mà nhỉ?”
Khải Minh nói.
Đúng vậy, đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn Khải Minh bị người khác mưu hại như vậy.
Trước đây chị gái nói việc buôn bán chính là bài thi của em, cũng là cơ hội để em học kinh nghiệm.
Khải Minh vẫn chưa cảm thấy gì nhưng rốt cuộc bây giờ cậu đã lĩnh giáo được rồi.
Mà Khải Minh vừa nói ra lời này, ông chủ Lưu mới không nói lời nào, ông ta yên lặng liếc nhìn mấy người bên cạnh một cái.
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 316: Phản kích Trong mắt ông ta, cho dù Khải Minh lợi hại thế nào thì cũng chỉ có danh của hai chị em thôi, nhưng nhà họ Long Thành phố Hồ Chí Minh thì khác, đó là cả một gia tộc.
Ông ta có thể đắc tội cậu Khải nhưng ông ta không dám đắc tội cậu chủ nhà họ Long.
“Nếu ông đã lựa chọn im lặng không lên tiếng, vậy thì tôi có thể kết luận rằng ông cố ý hại tôi.
Đã như vậy, tôi cũng không cần phải khách sáo với ông nữa! Người đâu!”
Cậu Khải nói.
“Hừ, tôi biết cậu muốn làm gì.
Nhưng tôi cho cậu biết, trước khi tôi tới đây đã thông báo với cấp dưới của tôi rồi, nếu trong vòng hai tiếng tôi không quay về được thì bọn họ sẽ đưa hết toàn bộ câu chuyện ra ngoài, đồng thời cũng sẽ báo công an!”
Ông chủ Lưu nói.
“Vậy sao? Nhưng ông nghĩ nhiều rồi, lần này tôi mời ông tới chỉ muốn hỏi ông chút thôi, không có ý định ra tay với ông, ông đi đi…”
(Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 316: Phản kích Khải Minh cười khẩy.
Mà ông chủ Lưu được thả, ông ta đang nghi ngờ, muốn đi ra ngoài thì bỗng nhiên Khải Minh móc điện thoại ra, người vệ sĩ bên cạnh mở một video ra.
“Ba! Ba! Ba ơi! Ba cứu con! Ba cứu con với!”
Video vừa được mở ra, đã có một cô bé hoảng sợ kêu lên.
Ông chủ Lưu nghe thấy giọng nói này, tức tốc chạy quay lại từ cửa.
“Cậu làm gì vậy? Đây là giọng nói của con gái tôi?”
Ông chủ Lưu sốt ruột.
“Ha ha, ông chủ Lưu đừng sốt ruột, bây gið con gái ông đang ở quê mà, đúng dịp bộ phận điện ảnh và truyền hình của tập đoàn chúng tôi đi về đó quay một bộ phim tuyên truyền về an toàn giáo dục, con gái ông xinh xắn như vậy, đương nhiên là nó phải được đóng phim rồi! Vai diễn của nó bây giờ là một cô bé bị bắt cóc, giặc cướp muốn ba cô bé thỏa hiệp, nếu không sẽ giết con tin!”
Lê Tâm cười nói.
Anh ta nhận lấy điện thoại di động từ tay Khải Minh đưa cho ông chủ Lưu xem.
Ông ta nhìn, quả nhiên là một đám người đang quay phim ở nông thôn.
Nhưng ông chủ Lưu nuốt một ngụm nước bọt.
Thế này có nghĩa là gì ông ta đã rất rõ rồi, không cần phải nói toạc ra.
Huống chỉ chuyện này là do cậu Viễn cố ý muốn bôi nhọ cậu Khải.
Ông chủ Lưu hoàn toàn không có lý.
Bị người ta trả thù, ông cũng không nói được gì.
Bây giờ con gái của mình không sao cả, còn vui vẻ chơi với nhân viên đoàn phim, như vậy là cậu Khải đã cho mình thể diện rất lớn rồi.
“Cậu Khải, nhất định là trong chuyện này có hiểu lầm, từ đầu nghe nói cậu cưỡng bức cô gái kia tôi đã không tin rồi.
Tôi cảm thấy trong chuyện này có hiểu lầm, hiểu lầm rất lớn!”
Sắc mặt ông chủ Lưu trắng nhợt nói với Khải Minh.
“Ông chủ Lưu, đây không phải chuyện ông cần quan tâm, hơn nữa chúng tôi không phải loại người chuyên ép bức người khác như cậu Viễn, vì thế chúng tôi cũng không làm được những chuyện bất chính đâu, ông nói xem phải giải quyết chuyện này thế nào đây? Nếu ông cố ý muốn đưa tôi ra thì nhất định là tôi sẽ không vui đâu!”
Khải Minh nói.
“Vâng vâng vâng, tôi nói thật, những bức ảnh tôi chụp được là do Long Chí Viễn sắp xếp chúng tôi chụp sau đó chỉnh sửa, muốn bôi nhọ cậu, khiến cậu và nhà họ Dương Như gây thù chuốc oán với nhau! Tôi biết nhất định là cậu Khải sẽ không làm ra chuyện xấu xa như vậy!”
Ông chủ Lưu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng nói với bọn họ.
Thấy ông chủ Lưu nói ra tất cả mọi chuyện, Khải Minh nhìn về phía Lê Tâm, lúc này cậu mới gật đầu để ông chủ Lưu xem một đoạn video khác.
Mà khi nhìn thấy video này, ông chủ Lưu trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, sau đó tức giận đên mức mắt mũi trắng bệch… son