Đến lúc Mã Vĩnh Tân muốn phản ứng thì đã quá muộn.
Bởi vì ánh sáng vàng này thực sự rất khó cản lại được và quá đột ngột.
Liền trực tiếp bị con mắt quét trúng, hắn lui về phía sau mấy bước, trực tiếp choáng váng tại chỗ.
Và cũng tận dụng cơ hội này.
Trần Hạo chạy tới, kéo Chu Nặc trực tiếp rời đi.
"Thằng khốn nạn, dám dùng thủ đoạn bỉ ổi lừa ta, hôm nay ta, Mã Vĩnh Tân, nhất định sẽ chém banh cái xác của ngươi" Mã Vĩnh Tân tinh thần đã bị tổn hại nghiêm trọng, lúc này nhìn Trần Hạo không cam lòng rời đi, nghiến răng nghiến lợi.
Trần Hạo hông tiếp tục dám trì hoãn.
anh biết hiện tại thực lực của mình tương đối rất yếu, cho dù có Đồng tử giúp đỡ, tạm thời cũng chỉ có thể cầm chân Mã Vĩnh Tân, hiện tại theo ad căn dặn đánh không được thì cứ lôi kế 36 ra vận dụng .
Chỉ dựa vào bản đồ Thung lũng U Minh trong tay để tiến vào Thung lũng U Minh, và mượn nhờ cơ quan để chống lại Mã Vĩnh Tân.
Trên đường đi, Trần Hạo lướt qua và in trong đầu anh tất cả bản đồ và cơ quan.
Sau đó, bản đồ đã bị phá hủy.
Đưa Chu Nặc vào thung lũng trong sâu đầy sương mù đen.
"Hừ, hiện tại chúng ta tiến vào sâu trong nội địa U Minh thung lũng, Mã Vĩnh Tân kia, hẳn sẽ không đuổi theo kịp?" Chu Nặc thở hổn hển, nhìn xung quanh tối tăm xa lạ, không khỏi nói.
"Không hẳn, Mã Vĩnh Tân kia không dễ đối phó, ta cẩn thận một chút thì hơn!" Trần Hạo cau mày nói.
Đồng thời, anh cảnh giác nhìn xung quanh.
Từ lúc tiến vào thung lũng đến nay, Trần Hạo đã tránh được rất nhiều trận pháp và cơ quan chết người.
Nhưng đó không phải là điều đơn giản, một số con dã thú nhỏ của thời kỳ Thượng Cổ dọc theo đường đi cũng khiến hai người chật vật khó khăn.
Ví dụ như con rắn Hoàng Nham anh vừa gặp, nếu không phải Trần Hạo phản ứng cực nhanh, loại rắn độc này, có thể giết chết hai người trong tích tắc.
Vì vậy, Trần Hạo rất thận trọng.
Cọt két...
Lúc này, tiếng ván gỗ lắc lư rõ ràng lọt vào tai hai người.
"Trần Hạo, nghe gì không, có cái gì á!" Còn Chu Nặc thì tim đến cổ họng, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Ngược lại, giọng nói này trở nên rõ ràng hơn.
"Ta nghe rồi, suỵt!" Trần Hạo làm bộ im lặng.
Vào lúc này, với tất cả sự chú ý của anh, cuối cùng, trong một môi trường tối tăm nào đó, Trần Hạo đã phát hiện được vị trí của nguồn âm thanh.
mơ hồ nhìn thấy những gì trước mắt.
"A!" Chu Nặc kinh hãi hét lên một tiếng, trực tiếp trốn ở phía sau Trần Hạo.
Trước mặt có một chiếc xe bánh bằng gỗ, trên chiếc xe có đặt một chiếc quan tài lớn sơn màu đỏ.
Chiếc xe này, không có người lái, đang chở quan tài, hướng Trần Hạo đi tới.
Cót két! Tiếng ván vỡ bất cứ lúc nào cũng vọng đến, cho thấy trong quan tài có thể có vật lớn.
Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen.
com Trần Hạo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại trận pháp này, hiện tại trong lòng nói không hoảng sợ là dối lòng.
"Không phải là ma chứ?" Trần Hạo lúng túng lẩm bẩm một mình.
Con ma chỉ đơn giản là một xác ướp, tự nhiên, nó thường được gọi là thây ma.
Loại thứ này là một con quỷ xác sống được tu luyện bằng cách hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng.
Hung tợn và khát máu, mạnh mẽ và bất tử.
Đây cũng là những manh mối mà Trần Hạo biết được qua bộ phim trước đó.
"Thây ma? Trần Hạo, đừng làm ta sợ! Làm sao có chuyện như vậy trong thung lũng sâu thẩm này được?" Chu Nặc hoang mang nuốt xuống.
"Thung lũng sâu thẳm này có lịch sử mấy vạn năm, cho dù khủng long xuất hiện, ta cũng không kinh ngạc!" Trần Hạo thuyết lại.
Trần Hạo định kéo Chu Nặc, bỏ qua quan tài bước đi.
Thật bất ngờ.
Bùm! Xe gỗ trực tiếp phát động, công kích Trần Hạo.
"Tránh qua một bên!" Trần Hạo đẩy Chu Nặc ra.
Sau đó, anh dùng kiếm thuật, kiếm khí đánh thẳng vào xe gỗ.
Nhưng chiếc xe đẩy bằng gỗ này, giống như một vật sống, tránh nó suốt đời.
Với một tiếng nổ, kiếm khí của Trần Hạo đập tan một tảng đá to lớn đằng sau nó thành từng mảnh.
bùm! Ngay sau đó, một làn khói trắng bùng lên từ nắp quan tài.
Vỏ bọc giống như một mũi tên thần, hóa thành dư ảnh, trực tiếp đâm vào ngực Trần Hạo.
Bụp! Trần Hạo đưa tay một chưởng vỗ ở bên trên.
Giao thủ một chút, Trần Hạo trong lòng liền ngơ ngác.
Một cuộc tấn công mạnh mẽ ập đến.
Trần Hạo thân thể bị đẩy lùi về phía sau mấy chục mét.
"Trần Hạo, ngươi không sao chứ?" Chu Nặc lo lắng nói.
Nói thật, Chu Nặc mặc dù có suy nghĩ lợi dụng Trần Hạo để sống sót, nhưng nhìn thấy Trần Hạo bị thương, cô thực lo lắng cho Trần Hạo.
Suy cho cùng, đây không phải là lần đầu tiên Trần Hạo tự cứu cô.
Nếu không có anh, chắc cô sợ cô chết từ lâu rồi.
"Thứ này thật mạnh! Như một Mã Vĩnh Tân khác!" Trên cánh tay Trần Hạo lúc này nổi hết cả gân xanh, cánh tay tê dại.
Trong quan tài, làn khói trắng vẫn chưa tan hết.
Liền thấy một đôi giày cổ đại từ từ xuất hiện trên vành quan tài.
Ngay sau đó, một thi thể cao hơn hai mét, mặc quần áo quan phục nhưng có mái tóc màu xanh lục đứng trên vành quan tài.
Khuôn mặt đen nhánh, tóc hơi xanh, đôi mắt xanh lục và hai chiếc răng nanh to màu trắng.
Móng tay của đối thủ giống như một cái nĩa bằng thép, dài hơn hai mươi cm.
" Cương.
Là cương thi!" Chu Nặc nhanh chóng đỡ Trần Hạo dậy.
Gầm! Thây ma nhìn chằm chằm Trần Hạo Chu Nặc một hồi, gầm lên.
Hắn ta nhảy xa hơn 20 mét lao về phía Trần Hạo.
Thân thể này, tựa như ngọn đồi, trực tiếp bao phủ đỉnh! Đồng tử! Trần Hạo nhắm chặt hai mắt, sau đó xuất hiện con mắt thứ ba.
Bùm! Bắn một ánh sáng vàng mạnh mẽ và đánh bay cương thi.
Ầm! Nhưng khi bắn vào cương thi,chính là không còn cách nào khác ngoài việc ngăn chặn hắn bằng cách tạm thời này.
Trần Hạo muốn bay.
Con cương thi đã đến và túm lấy vai Trần Hạo.
Sức mạnh này giống như một sợi xích làm bằng huyền thiết được ngàn năm tuổi, bị khóa chặt.
Thật khó để thoát ra.
Gầm! Cương thi mạnh mẽ ném bay Trần Hạo dữ dội.
Nó lần lượt đập vỡ hơn 30 tảng đá tảng.
Với uy lực của đòn này, thân thể Trần Hạo sắp tản mát ra, muốn ngưng tụ chân khí cũng không thể ngưng tụ.
Con thú này quá mạnh! Trần Hạo ôm ngực, kinh hãi.
Và con thây ma, với hắc khí trong miệng, bắt đầu chậm rãi đi về phía Trần Hạo.
" Ngươi tên súc sinh này đừng có lại đây.
Ngươi và đứa con trai mới sinh của ngươi bị kẻ thù giết hại rồi chôn ở đây.
Ân oán rất lớn.
Nếu ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ tiêu diệt con của ngươi!" Khi Trần Hạo nôn ra máu, anh không biết phải giải quyết thế nào.
Chu Nặc chạy vào trong quan tài sơn màu đỏ lớn, chịu đựng mùi hôi thối, lấy ra một chiếc khăn choàng đầy màu sắc.
Xác đứa bé bên trong đã tan thành tro bụi.
Chỉ còn lại cái tả quấn của đứa bé.
Nhưng rõ ràng, thứ này được cương thi này rất coi trọng.
Lúc này,hắn thực sự dừng lại.
Gầm! Tức giận mắng Chu Nặc.
Thì ra vừa rồi Trần Hạo đang đánh nhau với cương thi, Chu Nặc lo lắng bên cạnh, tình cờ nhìn thấy nắp quan tài mở ra, trên đó ghi lại một số chuyện trước khi qua đời của chủ quan tài.
Không biết có tác dụng hay không nên mới xảy ra cảnh tượng này.
Nhưng hiển nhiên, Chu Nặc thành công!
Bởi vì ánh sáng vàng này thực sự rất khó cản lại được và quá đột ngột.
Liền trực tiếp bị con mắt quét trúng, hắn lui về phía sau mấy bước, trực tiếp choáng váng tại chỗ.
Và cũng tận dụng cơ hội này.
Trần Hạo chạy tới, kéo Chu Nặc trực tiếp rời đi.
"Thằng khốn nạn, dám dùng thủ đoạn bỉ ổi lừa ta, hôm nay ta, Mã Vĩnh Tân, nhất định sẽ chém banh cái xác của ngươi" Mã Vĩnh Tân tinh thần đã bị tổn hại nghiêm trọng, lúc này nhìn Trần Hạo không cam lòng rời đi, nghiến răng nghiến lợi.
Trần Hạo hông tiếp tục dám trì hoãn.
anh biết hiện tại thực lực của mình tương đối rất yếu, cho dù có Đồng tử giúp đỡ, tạm thời cũng chỉ có thể cầm chân Mã Vĩnh Tân, hiện tại theo ad căn dặn đánh không được thì cứ lôi kế 36 ra vận dụng .
Chỉ dựa vào bản đồ Thung lũng U Minh trong tay để tiến vào Thung lũng U Minh, và mượn nhờ cơ quan để chống lại Mã Vĩnh Tân.
Trên đường đi, Trần Hạo lướt qua và in trong đầu anh tất cả bản đồ và cơ quan.
Sau đó, bản đồ đã bị phá hủy.
Đưa Chu Nặc vào thung lũng trong sâu đầy sương mù đen.
"Hừ, hiện tại chúng ta tiến vào sâu trong nội địa U Minh thung lũng, Mã Vĩnh Tân kia, hẳn sẽ không đuổi theo kịp?" Chu Nặc thở hổn hển, nhìn xung quanh tối tăm xa lạ, không khỏi nói.
"Không hẳn, Mã Vĩnh Tân kia không dễ đối phó, ta cẩn thận một chút thì hơn!" Trần Hạo cau mày nói.
Đồng thời, anh cảnh giác nhìn xung quanh.
Từ lúc tiến vào thung lũng đến nay, Trần Hạo đã tránh được rất nhiều trận pháp và cơ quan chết người.
Nhưng đó không phải là điều đơn giản, một số con dã thú nhỏ của thời kỳ Thượng Cổ dọc theo đường đi cũng khiến hai người chật vật khó khăn.
Ví dụ như con rắn Hoàng Nham anh vừa gặp, nếu không phải Trần Hạo phản ứng cực nhanh, loại rắn độc này, có thể giết chết hai người trong tích tắc.
Vì vậy, Trần Hạo rất thận trọng.
Cọt két...
Lúc này, tiếng ván gỗ lắc lư rõ ràng lọt vào tai hai người.
"Trần Hạo, nghe gì không, có cái gì á!" Còn Chu Nặc thì tim đến cổ họng, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Ngược lại, giọng nói này trở nên rõ ràng hơn.
"Ta nghe rồi, suỵt!" Trần Hạo làm bộ im lặng.
Vào lúc này, với tất cả sự chú ý của anh, cuối cùng, trong một môi trường tối tăm nào đó, Trần Hạo đã phát hiện được vị trí của nguồn âm thanh.
mơ hồ nhìn thấy những gì trước mắt.
"A!" Chu Nặc kinh hãi hét lên một tiếng, trực tiếp trốn ở phía sau Trần Hạo.
Trước mặt có một chiếc xe bánh bằng gỗ, trên chiếc xe có đặt một chiếc quan tài lớn sơn màu đỏ.
Chiếc xe này, không có người lái, đang chở quan tài, hướng Trần Hạo đi tới.
Cót két! Tiếng ván vỡ bất cứ lúc nào cũng vọng đến, cho thấy trong quan tài có thể có vật lớn.
Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen.
com Trần Hạo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại trận pháp này, hiện tại trong lòng nói không hoảng sợ là dối lòng.
"Không phải là ma chứ?" Trần Hạo lúng túng lẩm bẩm một mình.
Con ma chỉ đơn giản là một xác ướp, tự nhiên, nó thường được gọi là thây ma.
Loại thứ này là một con quỷ xác sống được tu luyện bằng cách hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng.
Hung tợn và khát máu, mạnh mẽ và bất tử.
Đây cũng là những manh mối mà Trần Hạo biết được qua bộ phim trước đó.
"Thây ma? Trần Hạo, đừng làm ta sợ! Làm sao có chuyện như vậy trong thung lũng sâu thẩm này được?" Chu Nặc hoang mang nuốt xuống.
"Thung lũng sâu thẳm này có lịch sử mấy vạn năm, cho dù khủng long xuất hiện, ta cũng không kinh ngạc!" Trần Hạo thuyết lại.
Trần Hạo định kéo Chu Nặc, bỏ qua quan tài bước đi.
Thật bất ngờ.
Bùm! Xe gỗ trực tiếp phát động, công kích Trần Hạo.
"Tránh qua một bên!" Trần Hạo đẩy Chu Nặc ra.
Sau đó, anh dùng kiếm thuật, kiếm khí đánh thẳng vào xe gỗ.
Nhưng chiếc xe đẩy bằng gỗ này, giống như một vật sống, tránh nó suốt đời.
Với một tiếng nổ, kiếm khí của Trần Hạo đập tan một tảng đá to lớn đằng sau nó thành từng mảnh.
bùm! Ngay sau đó, một làn khói trắng bùng lên từ nắp quan tài.
Vỏ bọc giống như một mũi tên thần, hóa thành dư ảnh, trực tiếp đâm vào ngực Trần Hạo.
Bụp! Trần Hạo đưa tay một chưởng vỗ ở bên trên.
Giao thủ một chút, Trần Hạo trong lòng liền ngơ ngác.
Một cuộc tấn công mạnh mẽ ập đến.
Trần Hạo thân thể bị đẩy lùi về phía sau mấy chục mét.
"Trần Hạo, ngươi không sao chứ?" Chu Nặc lo lắng nói.
Nói thật, Chu Nặc mặc dù có suy nghĩ lợi dụng Trần Hạo để sống sót, nhưng nhìn thấy Trần Hạo bị thương, cô thực lo lắng cho Trần Hạo.
Suy cho cùng, đây không phải là lần đầu tiên Trần Hạo tự cứu cô.
Nếu không có anh, chắc cô sợ cô chết từ lâu rồi.
"Thứ này thật mạnh! Như một Mã Vĩnh Tân khác!" Trên cánh tay Trần Hạo lúc này nổi hết cả gân xanh, cánh tay tê dại.
Trong quan tài, làn khói trắng vẫn chưa tan hết.
Liền thấy một đôi giày cổ đại từ từ xuất hiện trên vành quan tài.
Ngay sau đó, một thi thể cao hơn hai mét, mặc quần áo quan phục nhưng có mái tóc màu xanh lục đứng trên vành quan tài.
Khuôn mặt đen nhánh, tóc hơi xanh, đôi mắt xanh lục và hai chiếc răng nanh to màu trắng.
Móng tay của đối thủ giống như một cái nĩa bằng thép, dài hơn hai mươi cm.
" Cương.
Là cương thi!" Chu Nặc nhanh chóng đỡ Trần Hạo dậy.
Gầm! Thây ma nhìn chằm chằm Trần Hạo Chu Nặc một hồi, gầm lên.
Hắn ta nhảy xa hơn 20 mét lao về phía Trần Hạo.
Thân thể này, tựa như ngọn đồi, trực tiếp bao phủ đỉnh! Đồng tử! Trần Hạo nhắm chặt hai mắt, sau đó xuất hiện con mắt thứ ba.
Bùm! Bắn một ánh sáng vàng mạnh mẽ và đánh bay cương thi.
Ầm! Nhưng khi bắn vào cương thi,chính là không còn cách nào khác ngoài việc ngăn chặn hắn bằng cách tạm thời này.
Trần Hạo muốn bay.
Con cương thi đã đến và túm lấy vai Trần Hạo.
Sức mạnh này giống như một sợi xích làm bằng huyền thiết được ngàn năm tuổi, bị khóa chặt.
Thật khó để thoát ra.
Gầm! Cương thi mạnh mẽ ném bay Trần Hạo dữ dội.
Nó lần lượt đập vỡ hơn 30 tảng đá tảng.
Với uy lực của đòn này, thân thể Trần Hạo sắp tản mát ra, muốn ngưng tụ chân khí cũng không thể ngưng tụ.
Con thú này quá mạnh! Trần Hạo ôm ngực, kinh hãi.
Và con thây ma, với hắc khí trong miệng, bắt đầu chậm rãi đi về phía Trần Hạo.
" Ngươi tên súc sinh này đừng có lại đây.
Ngươi và đứa con trai mới sinh của ngươi bị kẻ thù giết hại rồi chôn ở đây.
Ân oán rất lớn.
Nếu ngươi dám tiến thêm một bước, ta sẽ tiêu diệt con của ngươi!" Khi Trần Hạo nôn ra máu, anh không biết phải giải quyết thế nào.
Chu Nặc chạy vào trong quan tài sơn màu đỏ lớn, chịu đựng mùi hôi thối, lấy ra một chiếc khăn choàng đầy màu sắc.
Xác đứa bé bên trong đã tan thành tro bụi.
Chỉ còn lại cái tả quấn của đứa bé.
Nhưng rõ ràng, thứ này được cương thi này rất coi trọng.
Lúc này,hắn thực sự dừng lại.
Gầm! Tức giận mắng Chu Nặc.
Thì ra vừa rồi Trần Hạo đang đánh nhau với cương thi, Chu Nặc lo lắng bên cạnh, tình cờ nhìn thấy nắp quan tài mở ra, trên đó ghi lại một số chuyện trước khi qua đời của chủ quan tài.
Không biết có tác dụng hay không nên mới xảy ra cảnh tượng này.
Nhưng hiển nhiên, Chu Nặc thành công!