Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Trần Khiêm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khải Minh liếc mắt nhìn một cái.

Thì ra là một con chó nhỏ, đang khập khiễng đi về phía mình.

Khắp người con chó nhỏ là vết thương.

Hình như còn gãy chân.

Giờ phút này, nó đang nằm sếp trước chân Khải Minh.

Sâu trong đầu lưỡi, liếm liếm giày của Khải Minh.

Khải Minh ngẩn ra.

Không ngờ, ở trong rừng cây sâu thẳm này còn có một nhóc con thế này.

Trong rừng nhiều dã thú như vậy, thế mà nó vẫn còn sống sớt được, cũng là một kỳ tích.

“Mày muốn tao cứu mày?”

Khải Minh nói “Ảng ẩng…”

Nó nhỏ tiếng kêu hai tiếng, lại liếm giày của Khải Minh.

Con chó nhỏ này, tiếc là nhỏ quá nếu không thì có thể dùng máu của nó để luyện thành huyết tính Đây là ý tưởng vừa nãy của Khải Minh.

Nhưng đúng không, lúc này cậu thấy con chó nhỏ này rất có linh tính.

Có năng lực sống sót trong rừng cây này.

Trong lòng khó tránh khỏi thương xót.

Huống hồ, bây giờ nó còn đang cầu mình cứu.

Chính mình sao mà nhẫn tâm giết nó được! “Mày cũng thật đáng thương, cũng không biết ai đã ném mày như này, may mà mày đã gặp tao!”

Khải Minh lắc đầu.

Sờ sờ đầu của con chó nhỏ.

“Được rồi, tao sẽ không nán lại đây lâu, tao sẽ giúp mày băng bó một chút, còn về phần có thể chạy ra khỏi khu rừng này không, thì tao không giúp được mày đâu!”

Khải Minh nói Sau đó động tác thuần thục, nhanh chóng căm máu cho con chó nhỏ, băng bó xong hết.

“Bây giờ, nếu mà nhóm người bác Hùng đuổi đến đây thì được.

Bây giờ lấy máu tiếp nối, mỗi người chúng ta đóng góp một ít, có thể dẫn linh hồ ra một lần nữa.

Nhưng mà cũng không biết phải đợi bao lâu.

Lại trễ nữa chỉ sợ linh hồ sẽ chạy ra khe núi này, muốn dụ nó ra cũng không dụ được”

Khải Minh chán nản.

Nhưng giờ phút này, con chó nhỏ lại ghé người vào trước Khải Minh, đầu gối lên chân Khải Minh.

“Làm gì? Tao nói rồi, tao không rảnh lo cho mày, bây giờ tao đang có việc quan trọng hơn”

Khải Minh thấy nó dựa vào mình, không khỏi cười khổ.

Nhưng con chó nhỏ, thế nào cũng không đi Đúng lúc này, lỗ tai Khải Minh khẽ nhúc nhích.

Có động tĩnh.

Nghe qua, giống như là có người đang đi về phía mình.

“Ẩng ảng”

Mà thính giác của con chó nhỉ cũng hơn người, lập tức đứng lên, lớn tiếng sủa vài tiếng, Sau khi sủa xong, nháy mắt vẫy đuôi lè lưỡi nhìn Khải Minh.

“Tính cảnh giác của mày khá cao đấy! Không sợ dẫn người tới giết mày sao?”

Khải Minh cười khổ.

Nhưng con chó nhỏ lại ngẩng đầu lên với Khải Minh.



“Hửm? Mày có thể nghe hiểu lời tao nói? Biết †ao cần máu người nên cố ý muốn dẫn người đến? Khải Minh đã đọc bách thú kinh, có thể hiểu ngôn ngữ động tác của những con vật này.

Vừa nãy, con chó nhỏ đang trao đổi với Khải Minh.

Giờ phút này nó lại gật đầu, vui vẻ vung vẩy cái đuôi.

“Đúng thật là có linh tính!”

Khải Minh sờ đầu nó.

Không bao lâu, bóng dáng kia đúng là từ xa đi tới Đi đến trước mặt Khải Minh.

“Tôi đã bảo là làm sao mà không tìm được cậu, hóa ra thẳng nhóc cậu chạy vào đây trốn?”

Người đuổi tới, chính là ông lão ban nấy.

Lúc này, ông ta lạnh lùng cười.

Mà Khải Minh nhìn thấy người tới là ông ta, cũng vui vẻ trong lòng.

Cậu sờ đầu con chó nhỏ, ý bảo nó đã lập được một công lớn.

“Thật không ngờ, ông lại đang đuổi theo tôi?”

Khải Minh cười nói, đây là món quà dâng đến cửa.

“Đúng thế, cậu làm tôi phế đi một trận công phu, bây giờ tôi còn thiếu một cái thuốc dẫn, chúng ta cũng có duyên a.

Lúc trước ở tỉnh Hưng Yên, không giết được cậu, đúng thật là đáng tiếc.

Nhưng bây giờ là cậu tự dâng đến cửa, chúng ta thù mới hận cũ giải quyết hết một lượt đi, cậu Minh!”

Ánh mắt ông lão âm u lạnh lẽo.

“Trước kia ở Hưng Yên, ông dốc sức phục vụ nhà họ Tư Đồ.

Khoảng thời gian đó chúng ta cũng, không được tính là có thâm thù đại hận gì, hơn nữa nửa năm trước, tôi trở lại Hưng Yên cũng không gặp ông ở đó.

Hóa ra là ông đến phương Bắc!”

Khải Minh nhìn ông lão nói Ông lão này, khuôn mặt nửa trắng nửa đen.

Giống như một người âm dương.

Khải Minh có ấn tượng sâu đậm với ông ta.

Chính là đi bên cạnh Tư Đồ Dương, một quản gia bình thường, Tư Đồ Dương gọi ông ta là chú Đức.

Lúc đó cậu đã cảm thấy người này không đơn giản.

Nhưng chờ lúc Khải Minh diệt nhà Tư Đồ, lại không gặp ông ta “Tôi vốn tưởng rằng, nhà họ Tư Đồ sớm muộn cũng có thể nhảy lên vị trí của nhà họ Phương, mượn sức của nhà họ Phương triển khai tiêu diệt nhà họ Khải các cậu.

Nhưng, Tư Đồ Hãng lại lấy lý do diệt nhà họ Khải âm thầm bày tỏ lòng tốt với nhà họ Khải các cậu.

Cho dù ông ta thật sự lên năm quyền nhà họ Phương, chỉ sợ sẽ chẳng đối phó với nhà họ Khải.

Tôi quá hiểu ông ta, cho nên tôi rời đi!”

“Tôi muốn thực lực của mình tiến thêm một bước mạnh nên tới An Lĩnh, tìm kiếm linh dược, hiện nay dược liệu đã phối hợp đủ, đang tìm thuốc dẫn thích hợp, không ngờ lại gặp cậu.

Vừa hay, lấy máu của nhà họ Khải giúp tôi chế thuốc, ha ha ha, tốt lắm, tốt lắm!”

Chú Đức hai tay để sau lưng, thoải mái cười to “Ông có thù oán gì với nhà họ Khải tôi? Đế ông phải trăm phương ngàn kế như vậy?”

Khải Minh hỏi “Bởi vì nhà họ Khải các cậu quá mạnh, mạnh đến nỗi một câu nói là có thể làm cho một gia tộc diệt vong.

Năm đó, chẳng qua nhà họ Lưu chúng tôi chí hại một cậu chú của nhà họ Dương, nhưng các.

người lại làm cho nhà họ Lưu chúng tôi phải đền bằng mấy trăm mạng sống! Nhà họ Lưu, một trong bốn gia tộc lớn ở Bắc Ninh cứ thế diệt vong! Lưu Đức tóe ra lửa giận trong mắt.

Khải Minh nhớ ra rồi.

Nghe bà ngoại kế chuyện của bốn gia tộc lớn ở Bắc Ninh năm đó.



Năm đó, mẹ anh đào hôn, nhà họ Lưu trả thù đã làm cho cậu.

Năm tàn phế.

Làm cho cậu Năm vẫn đang làm.

người thực vật đến tận bây giờ.

Sau này ba cậu trở về, diệt sạch gia tộc này.

Hóa ra người này chính là con cháu của nhà họ Lưu, “Ha ha ha, trời cao giúp tôi, trời cao giúp tôi a! Không uống công tôi đi ngàn dặn, đến Bắc Giang!”

Lưu Đức cười to Còn Khải Minh, trong ánh mắt không khỏi hiện lên một vệt đồng cảm.

“Xin lỗi!”

Khải Minh nói “Ha ha ha, nực cười nực cười, cậu muốn chết à lại nói xin lỗi tôi?”

Lưu Đức lắc đầu chỉ vào Khải Minh.

“Không, bây giờ cảm xúc mà tôi dành cho ông hơi phức tạp, cũng không biết là nên cảm ơn hay.

đồng cảm với ông!”

Khải Minh rối rắm.

“Lại còn cảm ơn tôi?”

“Ừ, bây giờ tôi cần gấp máu người, đang phát sầu đây.

Ông đến rồi, tôi thấy tu vi của ông không thấp, có sự giúp đỡ của máu ông, tôi tin là dụ con linh hồ này ra không phải là chuyện khó.

Xem như là ông đã giúp tôi một việc lớn rồi! Tôi cũng không biết cảm ơn ông thế nào, thế này đi, tôi sẽ cho ông toàn thây, sẽ không để ông chịu bất cứ thống khổ nào!”

Vẻ mặt Khải Minh chân thành.

Còn Lưu Đức lại nhíu mày: “Thắng nhóc cậu, một năm không gặp, không phải là thần kinh có vấn đề đấy chứ.

Chỉ có mình cậu mà còn muốn giết tôi ư2”

“Tôi cũng hết cách rồi!”

Khải Minh nói “Đủ rồi! Tôi thấy cậu bị bệnh không tỉnh táo.

Tôi không rảnh nghe cậu lảm nhảm, cậu Minh, nộp.

mạng ra đây, tôi rất muốn nhìn xem lúc Khải Đức Hải nhận được thi thể cậu sẽ có vẻ mặt gì, ha ha!”

Nói xong, Lưu Đức liền di chuyển.

Ông ta xông về phía Khải Minh.

Đánh ra một quyền.

Còn Khải Minh cũng đánh ra một quyền.

Phanh! Một tiếng vang lên.

Răng rắc một tiếng, liền nghe thấy tiếng xương cốt bị vỡ vang lên.

Sau đó, Lưu Đức hét thảm một tiếng bay ra ngoài.

Nặng nề ngã trên mặt đất.

Miệng phun máu tươi, vẻ mặt kinh hãi.

Vừa rồi, dường như ông ta đã cảm nhận được sức mạnh cường hãn nhất.

Một đâm của mình như đấm trên quả núi lớn Ầm ầm bị đấm trở về.

“Cậu…Cậu!”

Ông ta hộc máu, không thể tin nổi.

Kinh mạch của mình đã bị đánh gãy toàn bộ, chỉ có một quyền, vì sao cậu ta lại mạnh như vậy? Mới một năm, sao có thể chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK