"Chủ nhân.
." "Chủ nhân, tỉnh lại đi chủ nhân." Lúc này Kiếm Hồn bay ra khỏi cơ thể Trần Hạo, lẳng lặng ngồi bên cạnh Trần Hạo, lây Trần Hạo một tiếng.
Trần Hạo lúc này trên người đầy thương tích và bầm tím, chỉ còn lại một chút khí tức, liền ngay cả căn cơ tu vi chân khí trong cơ thể cũng bị phá vỡ. Truyện Ngược
May mắn thay, là anh có sức mạnh của cửu chuyển nguyên thần trong cơ thể của mình, nếu không anh đã chết từ lâu.
Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên duỗi ra mấy nhánh cành cây, Trần Hạo trực tiếp bị cuốn lên, sau đó bị cuốn vào trong hốc cây.
Một ngày trôi qua...
Trần Hạo rốt cục đã tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
"khụ khụ..." Sau khi tỉnh lại, Trần Hạo đột nhiên ho khan một tiếng.
"tiểu bằng hữu, đừng cử động, vết thương của ngươi còn chưa lành, tốt hơn là nên nằm xuống dưỡng thương chút!" Trong động đột nhiên có tiếng động, âm thanh này rất hùng hậu, có cảm giác như tồn tại khí tức của trời đất.
Trần Hạo trong tiềm thức cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai.
"Vâng.
cho hỏi là ai vậy?" Trần Hạo khẽ cau mày hỏi.
"Ha ha!" "Ta là đạo nhân Thụ Tinh của Thung lũng U Minh.
Hiện tại ngươi ở trong cơ thể của ta, chính là ở trong hốc cây.
là Ta đã cứu ngươi!" Trần Hạo nghe nói xong, đạo nhân Thụ Tinh cười tủm tỉm giải thích cho Trần Hạo hiểu.
Trần Hạo nghe xong, trong lòng đột nhiên hiểu được.
" Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp.
Khụ khụ khụ " Trần Hạo cảm tạ Thụ Tinh đạo nhân, lập tức ho khan một tiếng, từ trong miệng ho ra máu.
"Ngươi đã bị thương rất nặng, trước tiên nằm xuống đi, không nên tùy ý di chuyển, ngươi chân chính trong cơ thể vẫn đang từ từ khôi phục, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa!" Đạo nhân Thụ Tinh khuyên nhủ Trần Hạo.
Trần Hạo đành phải ngoan ngoãn nghe lời, lại nằm xuống, anh thật không ngờ Ngũ Liệt Long của Tần Hành lại mạnh như vậy, xem ra hiện tại thực lực của cửu phẩm Đại luân vương tiến vào bậc cuối đột phá Chí tôn của anh không thể giết chết được hắn, trừ khi Anh có thể nhập cảnh giởi Chí tôn.
"Tiểu bằng hữu, dù sao ngươi cũng không còn nơi nào để đi.
Nói cho ta biết đi, tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?" Để không khí bớt căng thẳng, đạo nhân Thụ Tinh bắt đầu trò chuyện với Trần Hạo.
"Tôi cùng Bạch Đế thành Tần gia gia chủ Tần Hành tại U Minh Cốc ở bên trên có giao đấu với nhau,chẳng may trúng phải tuyệt kỹ Ngũ Liệt Long của Tần Hành mà rơi xuống đáy vực này!" Trần Hạo có chút xấu hổ trả lời.
Đường đường là một Cửu phẩm Đại luân vương bị trọng thương lao xuống vực sâu, quả thực là chuyện không thể nói ra.
"Ngũ Liệt Long? Hahahaha..." Nghe Trần Hạo trả lời, đạo nhân Thụ Tinh bật cười, tiếng cười vang vọng khắp hốc cây hồi lâu tiêu tan.
Trần Hạo không khỏi nhíu mày, trên mặt có chút không vui, nghĩ không ra lão đạo này vậy mà như thế cười chế giễu.
"Tiền bối, ngài lại đang cười nhạo tôi sao?" Trần Hạo lớn gang mở miệng hỏi một chút.
"Không!" " Ta cũng không phải là chế giễu ngươi, mà là ta cười chế giễu cái kia Tần gia Tần Hành!" Đạo nhân Thụ Tinh lập tức phủ nhận.
"Tại sao?" Trần Hạo khó hiểu.
"Thật ra thì Tần gia Tần Hành cũng không phải là tu luyện Ngũ Liệt Long đến bậc cao nhất, vẫn còn thiếu một bậc.
Sở dĩ ngươi bị thương nặng không phải vì Ngũ Liệt Long, mà là vì Tần Hành là tu vi cảnh giới Chi tôn.
" "Đừng quên, Tu Chân Giới có một câu nói, kém một cấp chính là cách nhau một trời một vực, tuy rằng ngươi là Cửu phẩm Đại luân vương giai đoạn cuối của tiến bậc Chí tôn, nhưng cảnh giới Chí Tôn với Cửu phẩm vẫn là có khoảng cách xa vạn dặm chênh lệch rất lớn, cho nên...
" Đạo nhân Thụ Tinh kiên nhẫn hướng vềTrần Hạo thuyết giảng sự tình.
"Vậy ý của tiền bối...
là Tôi bị Tần Hành đánh trọng thương là do sự chênh lệch về thực lực, không phải vì Ngũ Liệt Long!" Trần Hạo phản ứng rất nhanh liền trả lời.
"Đúng vậy, nếu như ngươi bị Ngũ Liệt Long làm bị thương, ngươi bây giờ chính là một bãi tro tàn, chứ không phải còn toàn mạng ở đây!" Đạo nhân Thụ Tinh tiếp tục giảng.
"Tiền bối, sao người biết Ngũ Liệt Long và Tần Hành nhiều như vậy? Tiền bối, rốt cuộc ngài là người nào?" Đương nhiên Trần Hạo cũng nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi Thụ Tinh đạo nhân.
Không ngờ, một Thụ Tinh lão nhân ở trong thung lũng sâu thẩm này lại biết nhiều về thế giới bên ngoài như vậy.
"Bởi vì Tần Hành là sư đệ của ta!" Trong giây tiếp theo, đạo nhân Thụ Tinh đã nói một câu khiến Trần Hạo sửng sốt.
"Cái gì? Tần Hành là sư đệ của ngài? Ngài không phải là..." Trần Hạo ngẩn ra, kinh ngạc, thật sự là làm cho anh quá kinh ngạc.
"Ngươi cho rằng ta là một cái cây lâu năm thành Thụ Tinh, đúng không?" "Có lần, ta cũng đại chiến với Tần Hành ở thung lũng U Minh này, nếu không phải ta chủ quan không cẩn thận,để cho hắn đánh lén,thì ta đã không bao giờ rơi xuống đáy vực sâu thẩm này.
Hồn phách của ta và thân cây của thung lũng sâu thẩm này cùng nhau hòa hợp cùng với nhau,liền lưu lại nơi này từ rất lâu, thế nhưng Ta chưa bao giờ từng quên mối hận thù Tần Hành này! " Đạo nhân Thụ Tinh kể lại những kinh nghiệm của chính mình đã trải qua.
Có thể nghe nói, Thụ Tinh đạo nhân đối với Tần Hành oán hận sâu sắc.
"Các ngài là huynh đệ, tại sao lại đánh nhau? Tần Hành,không lẽ Tần Hành muốn chiếm đoạt thứ gì quan trọng trên người của ngài? Chẳng lẽ là..." Trần Hạo đầu óc quay cuồng suy nghĩ, chợt hiểu ra.
"tiểu bằng hữu của ta, ngươi thật là rất thông minh.
Đúng vậy, Tần Hành nhìn trúng trên người ta có tuyệt kỹ độc môn Ngũ Liệt Long này.
Ngũ Liệt Long này do sư phụ truyền lại cho ta, nhưng Tần Hành một lòng luôn ghen tị cho nên hắn một mực trên người ta lấy cho bằng được cuộn bí tịch môn phấp độc môn Ngũ Liệt Long này để tiến hành tu luyện " "Hừ, cũng may là ta đã kịp trở tay, giấu đi tuyệt kỹ chiêu cuối cùng của Ngũ Liệt Long trong cơ thể, cho nên thứ mà Tần Hành nhận được chẳng qua là bị tịch thiếu mất trang cuối của tuyệt kỹ độc môn!" Đạo nhân Thụ Tinh khen ngợi Trần Hạo, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Bây giờ Trần Hạo rốt cuộc cũng hiểu ra, không hổ là đạo nhân Thụ tinh này lại biết rõ Tần Hành và Ngũ Liệt Long như vậy, hóa ra ông mới là người thừa kế chân chính và độc quyền của Ngũ Liệt Long.
"Ngũ Liệt Long không đạt đến bậc cuối cùng, chỉ có thể dùng thực lực của mình mà xuất chiêu, cho nên ta mới nói ngươi căn bản không phải bị Ngũ Liệt Long gây thương tích!" "Không biết tôi có thể biết tôn tính đại danh của ngài được không?" Trần Hạo biết Thụ Tinh đạo nhân không phải tên thật của mình, cho nên Trần Hạo muốn biết tên thật của ông.
"Phong Như Trần!" Chỉ nghe Thụ Tinh đạo nhân buột miệng nói ra tên thật của mình.
"trước mặt tiền bối, tại hạ tên Trần Hạo!" Trần Hạo cũng tự giới thiệu mình với Phong Như Trần.
"Ha ha, Trần tiểu bằng hữu, vì có duyên với ta nên ta sẽ truyền thụ cho ngươi Ngũ Liệt Long hoàn chỉnh nhất, nhưng ngươi phải hứa với ta một điều kiện!" Phong Như Trần cười nhạt nói với Trần Hạo.
"Phong Như tiền bối, xin ngài hãy nói, Trần Hạo sẽ cố gắng dốc hết sức tận tâm tận lực để hoàn thành!" Trần Hạo nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý, nếu thật sự học được Ngũ Liệt Long hoàn chỉnh nhất thì chẳng phải trong chốc lát có thể giết được Tần Hành sao? Ngoài ra, Trần Hạo còn phải cảm ơn người Phong Như Trần Đối với ân cứu mạng, đương nhiên sẽ đồng ý vô điều kiện với các yêu cầu của ông.
." "Chủ nhân, tỉnh lại đi chủ nhân." Lúc này Kiếm Hồn bay ra khỏi cơ thể Trần Hạo, lẳng lặng ngồi bên cạnh Trần Hạo, lây Trần Hạo một tiếng.
Trần Hạo lúc này trên người đầy thương tích và bầm tím, chỉ còn lại một chút khí tức, liền ngay cả căn cơ tu vi chân khí trong cơ thể cũng bị phá vỡ. Truyện Ngược
May mắn thay, là anh có sức mạnh của cửu chuyển nguyên thần trong cơ thể của mình, nếu không anh đã chết từ lâu.
Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên duỗi ra mấy nhánh cành cây, Trần Hạo trực tiếp bị cuốn lên, sau đó bị cuốn vào trong hốc cây.
Một ngày trôi qua...
Trần Hạo rốt cục đã tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
"khụ khụ..." Sau khi tỉnh lại, Trần Hạo đột nhiên ho khan một tiếng.
"tiểu bằng hữu, đừng cử động, vết thương của ngươi còn chưa lành, tốt hơn là nên nằm xuống dưỡng thương chút!" Trong động đột nhiên có tiếng động, âm thanh này rất hùng hậu, có cảm giác như tồn tại khí tức của trời đất.
Trần Hạo trong tiềm thức cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai.
"Vâng.
cho hỏi là ai vậy?" Trần Hạo khẽ cau mày hỏi.
"Ha ha!" "Ta là đạo nhân Thụ Tinh của Thung lũng U Minh.
Hiện tại ngươi ở trong cơ thể của ta, chính là ở trong hốc cây.
là Ta đã cứu ngươi!" Trần Hạo nghe nói xong, đạo nhân Thụ Tinh cười tủm tỉm giải thích cho Trần Hạo hiểu.
Trần Hạo nghe xong, trong lòng đột nhiên hiểu được.
" Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp.
Khụ khụ khụ " Trần Hạo cảm tạ Thụ Tinh đạo nhân, lập tức ho khan một tiếng, từ trong miệng ho ra máu.
"Ngươi đã bị thương rất nặng, trước tiên nằm xuống đi, không nên tùy ý di chuyển, ngươi chân chính trong cơ thể vẫn đang từ từ khôi phục, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa!" Đạo nhân Thụ Tinh khuyên nhủ Trần Hạo.
Trần Hạo đành phải ngoan ngoãn nghe lời, lại nằm xuống, anh thật không ngờ Ngũ Liệt Long của Tần Hành lại mạnh như vậy, xem ra hiện tại thực lực của cửu phẩm Đại luân vương tiến vào bậc cuối đột phá Chí tôn của anh không thể giết chết được hắn, trừ khi Anh có thể nhập cảnh giởi Chí tôn.
"Tiểu bằng hữu, dù sao ngươi cũng không còn nơi nào để đi.
Nói cho ta biết đi, tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?" Để không khí bớt căng thẳng, đạo nhân Thụ Tinh bắt đầu trò chuyện với Trần Hạo.
"Tôi cùng Bạch Đế thành Tần gia gia chủ Tần Hành tại U Minh Cốc ở bên trên có giao đấu với nhau,chẳng may trúng phải tuyệt kỹ Ngũ Liệt Long của Tần Hành mà rơi xuống đáy vực này!" Trần Hạo có chút xấu hổ trả lời.
Đường đường là một Cửu phẩm Đại luân vương bị trọng thương lao xuống vực sâu, quả thực là chuyện không thể nói ra.
"Ngũ Liệt Long? Hahahaha..." Nghe Trần Hạo trả lời, đạo nhân Thụ Tinh bật cười, tiếng cười vang vọng khắp hốc cây hồi lâu tiêu tan.
Trần Hạo không khỏi nhíu mày, trên mặt có chút không vui, nghĩ không ra lão đạo này vậy mà như thế cười chế giễu.
"Tiền bối, ngài lại đang cười nhạo tôi sao?" Trần Hạo lớn gang mở miệng hỏi một chút.
"Không!" " Ta cũng không phải là chế giễu ngươi, mà là ta cười chế giễu cái kia Tần gia Tần Hành!" Đạo nhân Thụ Tinh lập tức phủ nhận.
"Tại sao?" Trần Hạo khó hiểu.
"Thật ra thì Tần gia Tần Hành cũng không phải là tu luyện Ngũ Liệt Long đến bậc cao nhất, vẫn còn thiếu một bậc.
Sở dĩ ngươi bị thương nặng không phải vì Ngũ Liệt Long, mà là vì Tần Hành là tu vi cảnh giới Chi tôn.
" "Đừng quên, Tu Chân Giới có một câu nói, kém một cấp chính là cách nhau một trời một vực, tuy rằng ngươi là Cửu phẩm Đại luân vương giai đoạn cuối của tiến bậc Chí tôn, nhưng cảnh giới Chí Tôn với Cửu phẩm vẫn là có khoảng cách xa vạn dặm chênh lệch rất lớn, cho nên...
" Đạo nhân Thụ Tinh kiên nhẫn hướng vềTrần Hạo thuyết giảng sự tình.
"Vậy ý của tiền bối...
là Tôi bị Tần Hành đánh trọng thương là do sự chênh lệch về thực lực, không phải vì Ngũ Liệt Long!" Trần Hạo phản ứng rất nhanh liền trả lời.
"Đúng vậy, nếu như ngươi bị Ngũ Liệt Long làm bị thương, ngươi bây giờ chính là một bãi tro tàn, chứ không phải còn toàn mạng ở đây!" Đạo nhân Thụ Tinh tiếp tục giảng.
"Tiền bối, sao người biết Ngũ Liệt Long và Tần Hành nhiều như vậy? Tiền bối, rốt cuộc ngài là người nào?" Đương nhiên Trần Hạo cũng nhận thấy có gì đó không ổn, lập tức hỏi Thụ Tinh đạo nhân.
Không ngờ, một Thụ Tinh lão nhân ở trong thung lũng sâu thẩm này lại biết nhiều về thế giới bên ngoài như vậy.
"Bởi vì Tần Hành là sư đệ của ta!" Trong giây tiếp theo, đạo nhân Thụ Tinh đã nói một câu khiến Trần Hạo sửng sốt.
"Cái gì? Tần Hành là sư đệ của ngài? Ngài không phải là..." Trần Hạo ngẩn ra, kinh ngạc, thật sự là làm cho anh quá kinh ngạc.
"Ngươi cho rằng ta là một cái cây lâu năm thành Thụ Tinh, đúng không?" "Có lần, ta cũng đại chiến với Tần Hành ở thung lũng U Minh này, nếu không phải ta chủ quan không cẩn thận,để cho hắn đánh lén,thì ta đã không bao giờ rơi xuống đáy vực sâu thẩm này.
Hồn phách của ta và thân cây của thung lũng sâu thẩm này cùng nhau hòa hợp cùng với nhau,liền lưu lại nơi này từ rất lâu, thế nhưng Ta chưa bao giờ từng quên mối hận thù Tần Hành này! " Đạo nhân Thụ Tinh kể lại những kinh nghiệm của chính mình đã trải qua.
Có thể nghe nói, Thụ Tinh đạo nhân đối với Tần Hành oán hận sâu sắc.
"Các ngài là huynh đệ, tại sao lại đánh nhau? Tần Hành,không lẽ Tần Hành muốn chiếm đoạt thứ gì quan trọng trên người của ngài? Chẳng lẽ là..." Trần Hạo đầu óc quay cuồng suy nghĩ, chợt hiểu ra.
"tiểu bằng hữu của ta, ngươi thật là rất thông minh.
Đúng vậy, Tần Hành nhìn trúng trên người ta có tuyệt kỹ độc môn Ngũ Liệt Long này.
Ngũ Liệt Long này do sư phụ truyền lại cho ta, nhưng Tần Hành một lòng luôn ghen tị cho nên hắn một mực trên người ta lấy cho bằng được cuộn bí tịch môn phấp độc môn Ngũ Liệt Long này để tiến hành tu luyện " "Hừ, cũng may là ta đã kịp trở tay, giấu đi tuyệt kỹ chiêu cuối cùng của Ngũ Liệt Long trong cơ thể, cho nên thứ mà Tần Hành nhận được chẳng qua là bị tịch thiếu mất trang cuối của tuyệt kỹ độc môn!" Đạo nhân Thụ Tinh khen ngợi Trần Hạo, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Bây giờ Trần Hạo rốt cuộc cũng hiểu ra, không hổ là đạo nhân Thụ tinh này lại biết rõ Tần Hành và Ngũ Liệt Long như vậy, hóa ra ông mới là người thừa kế chân chính và độc quyền của Ngũ Liệt Long.
"Ngũ Liệt Long không đạt đến bậc cuối cùng, chỉ có thể dùng thực lực của mình mà xuất chiêu, cho nên ta mới nói ngươi căn bản không phải bị Ngũ Liệt Long gây thương tích!" "Không biết tôi có thể biết tôn tính đại danh của ngài được không?" Trần Hạo biết Thụ Tinh đạo nhân không phải tên thật của mình, cho nên Trần Hạo muốn biết tên thật của ông.
"Phong Như Trần!" Chỉ nghe Thụ Tinh đạo nhân buột miệng nói ra tên thật của mình.
"trước mặt tiền bối, tại hạ tên Trần Hạo!" Trần Hạo cũng tự giới thiệu mình với Phong Như Trần.
"Ha ha, Trần tiểu bằng hữu, vì có duyên với ta nên ta sẽ truyền thụ cho ngươi Ngũ Liệt Long hoàn chỉnh nhất, nhưng ngươi phải hứa với ta một điều kiện!" Phong Như Trần cười nhạt nói với Trần Hạo.
"Phong Như tiền bối, xin ngài hãy nói, Trần Hạo sẽ cố gắng dốc hết sức tận tâm tận lực để hoàn thành!" Trần Hạo nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý, nếu thật sự học được Ngũ Liệt Long hoàn chỉnh nhất thì chẳng phải trong chốc lát có thể giết được Tần Hành sao? Ngoài ra, Trần Hạo còn phải cảm ơn người Phong Như Trần Đối với ân cứu mạng, đương nhiên sẽ đồng ý vô điều kiện với các yêu cầu của ông.