Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Trần Khiêm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đoạn Thiếu gia, lão phu lần này tới đây, chỉ là muốn tăng thêm kiến thức, nhân tiện đi thăm bạn cũ của ta! Không dám làm mất nhã hứng của Đoạn Thiếu gia!" Thẩm Thiên Cương nuốt nước bọt.

"Hahaha, vậy thì tốt, nhưng ta làm sao nghe nói, Thẩm Lão từ khi nửa năm trước phá sản, ông đã tìm kiếm những vị thầy nổi tiếng khắp thế giới.

Tôi không biết ông đã tìm được những vị bậc thầy nổi tiếng chưa.

Thành thật mà nói., khủng hoảng mà Thẩm gia gặp phải nửa năm trước, chúng ta Đoạn gia ta cũng muốn giúp tìm ra kẻ sát nhân thực sự ở đằng sau.

Nếu khi đó Đoạn gia ta phát hiện ra, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho Thẩm gia! " Đoạn Phong chế nhạo.

" Đã làm phiền!" Thẩm Thiên Cương khóe miệng tức giận giật giật, nhưng vẫn cố nén.

"Hahaha, không sao không sao, đây là điều thế hệ vãn bối nên làm!" Đoạn Phong nói xong, cười lớn bước vào.

Còn lão áo đen phía sau Đoạn Phong liếc nhìn Trần Hạo là cố ý hay vô ý.

Sau đó đi bộ vào địa điểm.

"Không ngờ lại gặp loại người này, lại còn đóng vai người tốt!" Thẩm Phiêu tức giận nói.

Chính là Đoạn gia này, đã nhắm tới Thẩm gia những năm trước.

"người mặc đồ đen này là kẻ sát nhân làm bị thương ông phải không?" Trần Hạo lúc này mới nhẹ giọng hỏi.

"Trần đại sư, không sai, chính là người này, thực lực rất lớn!" Thẩm Thiên Cương nói.

" Ừm, hắn là một vị tu hành chân chính!" Trần Hạo đáp lại không nói gì.

Và Đoạn Phong bước vào.

Đồng thời quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi người áo đen: "sư tôn, người hết lần này tới lần khác nhìn tiểu tử phía sau Thẩm Thiên Cương.

Là sao, hắn có điều gì bất ôn à?" Đoạn Phong sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không hề có nụ cười đùa cởn lúc trước.

" Đúng vậy, có lai lịch bất ổn!" Người đàn ông áo choàng đen nói với một giọng điệu già dặn.

"sư tôn biết hắn?" " Đúng vậy, ta biết!" "Vậy thì hắn ta là ai?" " Xem như một người quen, ha ha, sắp sẽ trở thành một người chết!!" Giọng của người áo đen rất thấp, nhưng cũng rất lạnh, lạnh khiến sống lưng ớn lạnh.

Và cuộc đấu giá sẽ sớm bắt đầu.

Trần Hạo Họ cũng ngồi xuống ở cuối.

Theo Thẩm Thiên Cương, đây là người tổ chức đấu giá quy mô lớn, chính là Vạn gia thế lực nổi tiếng nhất Ký Châu.

Cho dù Đoạn gia có ở đây, cũng phải nể chút mặt mũi.

Lúc đầu Thẩm Phiêu Phiêu lo lắng Đoạn Phong ở đây sẽ gây chuyện, thế nhưng Thẩm Thiên Cương củng không e sợ.

Sau đó, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.

Như mọi khi, vào đầu cuộc đấu giá, tất cả đều là những thứ không đáng kể.

Mãi về sau, bụi bay lơ lửng mới được bán đấu giá.



Bụi này bay ra.

Đương nhiên, khán giả xung quanh nín thở "Bụi bay lơ lửng là di vật của Chiến quốc, đồng thời cũng là thần vật, bắt đầu từ 80 triệu!" Người dẫn chương trình hét lên.

Khi câu nói này được đưa ra, nó cũng tạo ra một làn sóng lớn về món đồ vật này.

Bởi vì càng nhìu người, mặc dù có thể thấy rằng đây là thứ đồ vật tốt.

Tuy nhiên, không nghĩ nó có thể trị giá 80 triệu.

Nên hiện giờ đang bàn tán rất nhiều nhưng không ai dám ra giá.

Một bên Đoạn Phong trao đổi với người áo đen, lập tức gật đầu, vung tay lên.

" A? Đoạn Thiếu ra giá tám ngàn vạn tương đương 80 triệu!" Người chủ trì vội hét lên.

“Trần Thiếu?”

Thẩm Thiên Cương nhìn Trần Hạo.

"Không vội, chờ một chút!" Trần Hạo bình tĩnh nói.

"Ôi! Mẹ kiếp, cút khỏi đây, ngươi đang trì hoãn việc chụp ảnh của lão nương!" Vào lúc này, một người phụ nữ quyến rũ phía sau, cô ấy hét lên đầy phấn khích.

Có rất nhiều đàn ông và phụ nữ đi cùng họ.

Đặc biệt là các cô đào này , vào lúc này, bọn họ đang nhìn về phía Đoạn Thiếu trên hàng ghế đầu, nhoi nhoi như mấy con troi say mê như điếu đổ.

 "A! Đoạn Thiếu của chúng ta thật đẹp trai, một lần anh ta vung tay chính là 80 triệu đấy.

nhất định phải chụp ảnh chung với vị thiếu gia soái ca này!" "Đúng vậy, Đoạn Thiếu gia thật không hổ danh là ngoại trừ Vạn Gia, Ký Châu ra thì là người thứ hai, tiêu tiền không cần đong đếm! Ước chừng không ai dám lên giá với Đoạn Thiếu, đúng không?" Nhiều phụ nữ bắt đầu nói một cách hào hứng.

Giống như đuổi theo vì sao, trong mắt tràn đầy thần tượng của chính mình, đối với người khác, bọn họ giống như con điên.

"Các ngươi cút đi chỗ khác?" Còn Thẩm Phiêu Phiêu nhìn thấy bọn họ xúc phạm sư phụ, đương nhiên hết giận.

"không đi đấy, các ngươi làm sao nào?”

, mày thích giề, mày làm đê  Một vài người hâm mộ giận dữ nói với vẻ căm ghét.

"Thật sự còn tưởng rằng mình giàu có.

còn giả bộ như thế nào, không có tiền mà củng đòi tranh đoạt với Đoạn Thiếu chúng ta?" Một số người hâm mộ nói một cách khinh thường.

"các người!" Thẩm Phiêu gần như phát điên.

"Quên đi, để cho bọn họ nói cái gì đó nói? Thẩm Lão, giúp ta hô đi!" Trần Hạo, nhìn tất cả mọi người không có ai nâng giá..

Nên nhìn Thẩm Thiên Cương nói.

"Trần đại sư, thêm bao nhiêu?" Thẩm Thiên Cương hỏi.

Trần Hạo giơ tay ra hiệu bổ sung thêm một số.

Thẩm Thiên Cương cau mày: "Thưa ngài,thêm 1 triệu củng không có gì thay đổi khác biệt cả!" "Hahaha, còn tưởng rằng bao nhiêu lợi hại, thêm 1 triệu, ta nhổ vào!" Những người hâm mộ nhỏ đằng sau họ điên cuồng phàn nàn về Trần Hạo.



"Không phải một triệu!" Trần Hạo nhẹ nói.

"Mười triệu? Được rồi, tôi lập tức ra giá!" Thẩm Thiên Cương gật đầu.

"Không phải mười triệu!" Nhưng Trần Hạo nói.

Thẩm Thiên Cương đem lời vừa tới miệng chưa kịp nuốt xuống.

"Cái đó...

cái đó là bao nhiêu?" Thẩm Thiên Cương ngạc nhiên hỏi.

"Bắt đầu với 100 triệu!" Trần Hạo nói.

Thật ra gần đây Trần Hạo cũng rất khó hiểu, tại sao phải dựa vào tiền nhân dân tệ, điều này khiến Trần Hạo quá phiền phức, Ví dụ, bỏ ra một tỷ, hàng chục tỷ, hay hàng trăm tỷ thì rất dễ tính toán.

Vì vậy, Trần Hạo đã giơ tay biểu thị rằng nếu cộng tiền theo nhân dân tệ thì phiền phức quá! Nến theo Trần Hạo lấy 100 triệu làm đơn vị đo tiền tệ.

"Trần đại sư có chắc không?" Thẩm Thiên Cương trợn tròn mắt.

Và những người hâm mộ đằng sau họ đều không dám nói vào lúc này.

Ông ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhìn Trần Hạo đầy hoài nghi.

Ngay lúc này, nghe được Thẩm Thiên Cương hét lớn: "Một trăm triệu!" "Quái! Cái gì! Có người ra giá 100 triệu?" Người chủ trì kích động nói, còn tưởng rằng là Đoạn Thiếu là người sẽ đấu giá món vật này,! Thật không ngờ, con giá đấu giá còn xa hơn cả Đoạn Thiếu.

Và chính giọng nói này khiến cho sắc mặt Đoạn Thiếu cứng đờ, không ngờ lại có người xông ra tát vào mặt hắn.

Vẫn Là Thẩm Thiên Cương này, quả thực muốn chết! Được rồi, đã muốn chơi, vậy thì chúng ta cùng chơi thôi.

"Hai trăm triệu!" Đoạn Thiếu đã đưa ra.

Thẩm Thiên Cương cũng sửng sốt.

Trần Hạo không khỏi lắc đầu cười, loại trò chơi kiếm tiền này quá nhàm chán: "Một tỷ!" Trần Hạo nói thẳng.

Khi Thẩm Thiên Cương hét lên, khán giả ồ lên.

"Mẹ kiếp, không tin Thẩm gia có thể có nhiều tiền như vậy được!" Đoạn Phong thực sự không ngờ.

Hắn định chống lại Thẩm gia.

Cuối cùng, hắn đã bị người đàn ông mặc áo choàng đen kéo lại.

"Quên đi Đoạn Thiếu, ngừng đấu giá, nếu có hắn ta ở đó, ngưoi đấu giá bao nhiêu cũng vô dụng!" Người áo đen nhẹ nói.

"sư tôn, vậy giao pháp khí chí thượng này cho bọn hắn sao?" Đoạn Phong không cam lòng nói.

"Ha ha, đương nhiên không phải.

Đoạn Thiếu quên ta vừa nói cái gì rồi sao, thiếu niên kia là người một người quen của ta,, tự nhiên, rất nhanh cũng sẽ là một người chết!”

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK