Thuận tiện đám người Tần Noãn cũng đi ra.
Ban đầu, xe của anh ta ở bên đường.
Nhưng, lúc này một đoàn xe đã dừng lại ngay giữa đường.
Cứ như thế, các phương tiện muốn vượt qua đoàn xe, hiển nhiên sẽ không thể vượt qua.
Xe của anh ta, chỉ chặn xe phía sau.
“Anh xem, không phải xe của chúng ta.
Đó là đoàn xe đang chặn đường.
Tại sao chúng ta phải di chuyển xe?”
Lúc này Tần Noãn không phục nói.
Vừa rồi bị nhân viên này làm nhục, không tức giận mới lạ.
“Xe của các người sao có thể so sánh với đoàn xe kia.
Từ bên ngoài đến đúng không, không hiểu quy tắc, tốt hơn hết là nên nghe lời khuyên của tôi.
Mau lái xe đi, bằng không xảy ra chuyện, không phải như các người nói Ngô béo Ngô gầy có thể giải quyết được đâu!”
Nhân viên cười lạnh.
“Nghe nói, những người có thể sử dụng đoàn xe để đi lại, đều là các thế lực ở thị trấn Tháp Câu!?”
Bạn trai của Tần Noãn nói.
“Biết rõ là tốt rồi!”
Sau khi nói xong nhân viên rời đi.
“Tiểu Noãn, chúng ta lái xe ra chỗ khác.
Nếu đắc tội các ông trùm bản địa, ngay cả cậu của anh cũng không gánh nổi!”
“Được rồi!”
Tần Noãn lè lưỡi.
Đồng thời nhìn về phía đoàn xe sang trọng kia.
Trong lòng hâm mộ.
Thực ra, không chỉ có Tần Noãn, ngay cả những người qua đường xung quanh nhìn thấy cũng hâm mộ.
Đúng vậy, ai mà không muốn một khung cảnh đẹp như vậy, ai lại không muốn trên đường hổng hách như thế.
Đỗ một dãy xe giữa đường, không ai dám quản.
Thật khí phách.
Mà một màn này làm cho Tần Noãn mở mang tầm mắt.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra.
Chỉ thấy một loạt vệ sĩ mặc đồ đen nghiêm trang.
Hết người này đến người khác xuống xe.
Trang nghiêm kính cẩn như đón tiếp vị quân vương của họ.
Khí thế phi phàm.
“Đây là thế lực nào ở thị trấn Tháp Câu của chúng ta thế?”
“Nhìn không giống, ở thị trấn Tháp Câu, cho dù là thế lực của Thiên thành, cũng chưa từng thấy một đội uy phong như vậy!”
“Có thể là một thế lực mới xuất hiện?”
“Cho người ta cảm giác quá mạnh mã!”
Khi các vệ sĩ đứng lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán.
Nhìn thấy người đứng đầu, mang theo người, đi về phía đám đông.
Mà Tần Noãn và bạn trai sợ đến mức không dám nói lời nào, cũng không dám lái xe đi.
Không khỏi nuốt nước bọt.
“Tiên sinh, mời lên xe!”
Mấy vị lãnh đạo tiến đến trước mặt một thanh niên, lúc này đồng thanh nói.
Cửa xe đã được mấy thuộc hạ mở ra.
“Tiên sinh? Cái gì? Ông chủ của họ ở đây?”
“Đúng vậy, ông chủ của bọn họ trẻ như vậy!”
Mọi người kinh ngạc nói.
Mà Tần Noãn cũng sững sỡ.
Bởi vì người bọn chờ không ai khác, là Khải Minh? “Ùm, đi thôi!”
Khải Minh gật đầu.
Khi đi qua trước mặt Tần Noãn.
Khải Minh nhàn nhạt liếc nhìn Tần Noãn.
Vẻ mặt kinh hãi và kinh ngạc không nói nên lời của Tần Noãn, mà bạn trai cô ta liền buông tay Tần Noãn ra.
Bởi vì Tần Noãn đã nhiều lần nhắm vào Khải Minh.
Mà ở đây cậu ta là người mạnh nhất? Có rất nhiều thuộc hạ? Chỉ là Khải Minh cũng không quan tâm đến Tần Noãn, cho đến bây giờ, Khải Minh khinh thường không muốn so đo với một người phụ nữ yếu ớt.
Sau khi lên xe, xe nổ máy chạy, bay nhanh mà đi.
Chỉ để lại Tần Noãn tâm trạng phức tạp xen lẫn hoảng sợ, thất thần, không biết làm sao! Đồng thời ngay lức này.
Trong khách sạn lớn nhất ở thị trấn Tháp Câu.
Tại thời điểm này, nó là một cuộc tụ họp lớn.
Thủ lĩnh của năm thế lực.
Ngoài những người anh em họ đưa đến, có gần một nghìn người.
Trang viên chật ních người.
Tiếng người ồn ào.
Trên trang viên, có một bệ cao đài.Mà trên cao đài có mấy chỗ ngồi.
Các thủ lĩnh, tất cả đều ngồi vào chỗ của mình.
“Anh Kim thật sự đa mưu túc trí, muốn mượn đại hội Văn Võ lần này, ra oai phủ đầu với tập đoàn Thiên Long, ha ha, một hòn đá giết được hai con chim nha!”
“Đúng vậy, bản thân xưởng sản xuất thuốc là nguồn thu nhập chính của chúng ta.
Hiện tại đã được tập đoàn Thiên Long mua lại.
Nghe nói ông chủ của Thiên Long là một tên tiểu tử lông bông? Chỉ dựa vào cậu ta? Còn muốn xây dựng căn cứ ở thị trấn Tháp Câu? Tìm chết!”
“Nhưng theo tôi được biết, đó cũng chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa thôi.
Tôi thấy lời mời này, cậu ta sẽ không đến, nói thật, nếu cậu ta không đến, tôi còn có thể liếc mắt xem trọng cậu ta, bây giờ nhìn đến, cũng chỉ là một kẻ vô tích sự mà thôi!”
Mấy vị lão đại cười lớn.
Người được gọi là anh Kim, tên của ông ta là Kim Điêu, khoảng bốn mươi tuổi, có một cặp răng vàng lớn, ông ta là một người nhân vật lớn ở thị trấn Tháp Câu.
Ông ta thuộc thế lực mạnh nhất.
Vào lúc này: “Nhưng chư vị à, đại hội Văn Võ năm nay, ngoài vấn đề nhỏ của tập đoàn Thiên Long ra, còn có một vấn đề khác.
Đó là vấn đề phân chia lại năm thế lực của chúng ta ở thị trấn Tháp Câu … Một khi đạt được điều này, tôi hy vọng không xảy ra chuyện như cách đây 4 năm, lại lặp lại lần nữa! ”
Cái gọi là đại hội Văn Võ, chẳng qua là một cái tên vang dội, thực chất là một hội nghị phân chia lại lãnh thổ của bọn họ mà thôi.
Mà tiêu chuẩn phân chia, đơn giản là, ai mạnh sẽ có nhiều lãnh thổ hơn.
Đại hội này được thực hiện bốn năm một lần.
Thực lực tranh đấu.
Đó là, năm lão đại, từng người cử thuộc hạ của mình ra chiến đấu.
Người chiến thắng là vua.
Sau hội nghị, năm nhà sẽ đưa ra một thỏa thuận.
Sau khi đã ký, không thể hối hận.
Bốn năm trước, một số thế lực bị chiếm đoạt lãnh thổ, nên họ đã chiến đấu.
Phải nói rằng, mặc dù thị trấn Tháp Câu được gọi là một thị trấn, nhưng nó vẫn là trấn của quận Bình An.
Nó tương đương với một thành phố ở phía bắc Việt Nam.
Ngay lúc này.
“Tổng giám đốc Khải của Thiên Long đến…”
Bên ngoài, có người hét lên.
Cũng làm cho toàn bộ hội trường ồn ào trở nên yên tĩnh một chút.
Rõ ràng ai cũng muốn xem, ông chủ của tập đoàn Thiên Long mới được thành lập là ai? Khải Minh bước vào cùng vệ sĩ của mình.
Hơn sáu mươi vệ sĩ.
Nhưng tất cả đều trang nghiêm, khí thế mạnh mẽ.
Nhiều chàng trai có mặt tại hiện trường cảm thấy lạnh sống lưng.
Khải Minh trực tiếp đến chỗ cao đài.
“Xin chào, các vị lão tổng!”
Khải Minh cười nhẹ.
“Xin chào, tổng giám đốc Khải, mời ngồi!”
Các vị lão đại trao đổi ánh mắt với nhau.
Đặc biệt chú ý đến vệ sĩ phía sau Khải Minh.
Có vẻ như cậu nhóc họ Khải này không hề đơn giản.
Sau một lời chào đơn giản.
Kim Điêu hơi nheo mắt, cười nói: “Tôi tin là đại hội Văn Võ ở thị trấn Tháp Câu tổng giám đốc Khải hẳn đã nghe nói đến rồi.
Đại hội sẽ bắt đầu sớm thôi.
Tôi nhìn thấy thuộc hạ của tổng giám đốc Khải có sức mạnh như hổ báo, không biết tổng giám đốc Khải có hứng thú tham gia không, cho chúng tôi mờ mang tầm mắt một chút!? ”
Ý tứ của Kim Điêu quá rõ ràng, tập đoàn Thiên Long này, không thể so với tập đoàn Dược Liệu của ông.
Không dễ dàng chỉ là lên sân khấu.
Cho nên, Kim Điêu muốn thử độ nông sâu của Thiên Long.
“Hay là thôi đi, thuộc hạ của tôi đều chỉ được cái mã thôi, làm sao có thể là đối thủ của mấy ông chủ được?”
Khải Minh lắc đầu cười khổ.
“Tổng giám đốc Khải, cậu khiêm tốn quá rồi! Không đấu làm sao mà biết được?”
Kim Điêu cười to.
“Được thôi, nếu các ông chủ đều có ý nghĩ này, vậy thì, Vạn Sơn, đợi lát nữa giao thủ với thuộc hạ của các ông chủ, học hỏi chút quy củ đi!”
Khải Minh cười nói.
“Vâng thưa cậu, một số anh em của chúng ta, cũng đang muốn học chút quy củ!”
Thẩm Vạn Sơn hoạt động vai, nói với một nụ cười nhạt.
Ban đầu, xe của anh ta ở bên đường.
Nhưng, lúc này một đoàn xe đã dừng lại ngay giữa đường.
Cứ như thế, các phương tiện muốn vượt qua đoàn xe, hiển nhiên sẽ không thể vượt qua.
Xe của anh ta, chỉ chặn xe phía sau.
“Anh xem, không phải xe của chúng ta.
Đó là đoàn xe đang chặn đường.
Tại sao chúng ta phải di chuyển xe?”
Lúc này Tần Noãn không phục nói.
Vừa rồi bị nhân viên này làm nhục, không tức giận mới lạ.
“Xe của các người sao có thể so sánh với đoàn xe kia.
Từ bên ngoài đến đúng không, không hiểu quy tắc, tốt hơn hết là nên nghe lời khuyên của tôi.
Mau lái xe đi, bằng không xảy ra chuyện, không phải như các người nói Ngô béo Ngô gầy có thể giải quyết được đâu!”
Nhân viên cười lạnh.
“Nghe nói, những người có thể sử dụng đoàn xe để đi lại, đều là các thế lực ở thị trấn Tháp Câu!?”
Bạn trai của Tần Noãn nói.
“Biết rõ là tốt rồi!”
Sau khi nói xong nhân viên rời đi.
“Tiểu Noãn, chúng ta lái xe ra chỗ khác.
Nếu đắc tội các ông trùm bản địa, ngay cả cậu của anh cũng không gánh nổi!”
“Được rồi!”
Tần Noãn lè lưỡi.
Đồng thời nhìn về phía đoàn xe sang trọng kia.
Trong lòng hâm mộ.
Thực ra, không chỉ có Tần Noãn, ngay cả những người qua đường xung quanh nhìn thấy cũng hâm mộ.
Đúng vậy, ai mà không muốn một khung cảnh đẹp như vậy, ai lại không muốn trên đường hổng hách như thế.
Đỗ một dãy xe giữa đường, không ai dám quản.
Thật khí phách.
Mà một màn này làm cho Tần Noãn mở mang tầm mắt.
Đúng lúc này, cửa xe mở ra.
Chỉ thấy một loạt vệ sĩ mặc đồ đen nghiêm trang.
Hết người này đến người khác xuống xe.
Trang nghiêm kính cẩn như đón tiếp vị quân vương của họ.
Khí thế phi phàm.
“Đây là thế lực nào ở thị trấn Tháp Câu của chúng ta thế?”
“Nhìn không giống, ở thị trấn Tháp Câu, cho dù là thế lực của Thiên thành, cũng chưa từng thấy một đội uy phong như vậy!”
“Có thể là một thế lực mới xuất hiện?”
“Cho người ta cảm giác quá mạnh mã!”
Khi các vệ sĩ đứng lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán.
Nhìn thấy người đứng đầu, mang theo người, đi về phía đám đông.
Mà Tần Noãn và bạn trai sợ đến mức không dám nói lời nào, cũng không dám lái xe đi.
Không khỏi nuốt nước bọt.
“Tiên sinh, mời lên xe!”
Mấy vị lãnh đạo tiến đến trước mặt một thanh niên, lúc này đồng thanh nói.
Cửa xe đã được mấy thuộc hạ mở ra.
“Tiên sinh? Cái gì? Ông chủ của họ ở đây?”
“Đúng vậy, ông chủ của bọn họ trẻ như vậy!”
Mọi người kinh ngạc nói.
Mà Tần Noãn cũng sững sỡ.
Bởi vì người bọn chờ không ai khác, là Khải Minh? “Ùm, đi thôi!”
Khải Minh gật đầu.
Khi đi qua trước mặt Tần Noãn.
Khải Minh nhàn nhạt liếc nhìn Tần Noãn.
Vẻ mặt kinh hãi và kinh ngạc không nói nên lời của Tần Noãn, mà bạn trai cô ta liền buông tay Tần Noãn ra.
Bởi vì Tần Noãn đã nhiều lần nhắm vào Khải Minh.
Mà ở đây cậu ta là người mạnh nhất? Có rất nhiều thuộc hạ? Chỉ là Khải Minh cũng không quan tâm đến Tần Noãn, cho đến bây giờ, Khải Minh khinh thường không muốn so đo với một người phụ nữ yếu ớt.
Sau khi lên xe, xe nổ máy chạy, bay nhanh mà đi.
Chỉ để lại Tần Noãn tâm trạng phức tạp xen lẫn hoảng sợ, thất thần, không biết làm sao! Đồng thời ngay lức này.
Trong khách sạn lớn nhất ở thị trấn Tháp Câu.
Tại thời điểm này, nó là một cuộc tụ họp lớn.
Thủ lĩnh của năm thế lực.
Ngoài những người anh em họ đưa đến, có gần một nghìn người.
Trang viên chật ních người.
Tiếng người ồn ào.
Trên trang viên, có một bệ cao đài.Mà trên cao đài có mấy chỗ ngồi.
Các thủ lĩnh, tất cả đều ngồi vào chỗ của mình.
“Anh Kim thật sự đa mưu túc trí, muốn mượn đại hội Văn Võ lần này, ra oai phủ đầu với tập đoàn Thiên Long, ha ha, một hòn đá giết được hai con chim nha!”
“Đúng vậy, bản thân xưởng sản xuất thuốc là nguồn thu nhập chính của chúng ta.
Hiện tại đã được tập đoàn Thiên Long mua lại.
Nghe nói ông chủ của Thiên Long là một tên tiểu tử lông bông? Chỉ dựa vào cậu ta? Còn muốn xây dựng căn cứ ở thị trấn Tháp Câu? Tìm chết!”
“Nhưng theo tôi được biết, đó cũng chỉ là tên nhóc miệng còn hôi sữa thôi.
Tôi thấy lời mời này, cậu ta sẽ không đến, nói thật, nếu cậu ta không đến, tôi còn có thể liếc mắt xem trọng cậu ta, bây giờ nhìn đến, cũng chỉ là một kẻ vô tích sự mà thôi!”
Mấy vị lão đại cười lớn.
Người được gọi là anh Kim, tên của ông ta là Kim Điêu, khoảng bốn mươi tuổi, có một cặp răng vàng lớn, ông ta là một người nhân vật lớn ở thị trấn Tháp Câu.
Ông ta thuộc thế lực mạnh nhất.
Vào lúc này: “Nhưng chư vị à, đại hội Văn Võ năm nay, ngoài vấn đề nhỏ của tập đoàn Thiên Long ra, còn có một vấn đề khác.
Đó là vấn đề phân chia lại năm thế lực của chúng ta ở thị trấn Tháp Câu … Một khi đạt được điều này, tôi hy vọng không xảy ra chuyện như cách đây 4 năm, lại lặp lại lần nữa! ”
Cái gọi là đại hội Văn Võ, chẳng qua là một cái tên vang dội, thực chất là một hội nghị phân chia lại lãnh thổ của bọn họ mà thôi.
Mà tiêu chuẩn phân chia, đơn giản là, ai mạnh sẽ có nhiều lãnh thổ hơn.
Đại hội này được thực hiện bốn năm một lần.
Thực lực tranh đấu.
Đó là, năm lão đại, từng người cử thuộc hạ của mình ra chiến đấu.
Người chiến thắng là vua.
Sau hội nghị, năm nhà sẽ đưa ra một thỏa thuận.
Sau khi đã ký, không thể hối hận.
Bốn năm trước, một số thế lực bị chiếm đoạt lãnh thổ, nên họ đã chiến đấu.
Phải nói rằng, mặc dù thị trấn Tháp Câu được gọi là một thị trấn, nhưng nó vẫn là trấn của quận Bình An.
Nó tương đương với một thành phố ở phía bắc Việt Nam.
Ngay lúc này.
“Tổng giám đốc Khải của Thiên Long đến…”
Bên ngoài, có người hét lên.
Cũng làm cho toàn bộ hội trường ồn ào trở nên yên tĩnh một chút.
Rõ ràng ai cũng muốn xem, ông chủ của tập đoàn Thiên Long mới được thành lập là ai? Khải Minh bước vào cùng vệ sĩ của mình.
Hơn sáu mươi vệ sĩ.
Nhưng tất cả đều trang nghiêm, khí thế mạnh mẽ.
Nhiều chàng trai có mặt tại hiện trường cảm thấy lạnh sống lưng.
Khải Minh trực tiếp đến chỗ cao đài.
“Xin chào, các vị lão tổng!”
Khải Minh cười nhẹ.
“Xin chào, tổng giám đốc Khải, mời ngồi!”
Các vị lão đại trao đổi ánh mắt với nhau.
Đặc biệt chú ý đến vệ sĩ phía sau Khải Minh.
Có vẻ như cậu nhóc họ Khải này không hề đơn giản.
Sau một lời chào đơn giản.
Kim Điêu hơi nheo mắt, cười nói: “Tôi tin là đại hội Văn Võ ở thị trấn Tháp Câu tổng giám đốc Khải hẳn đã nghe nói đến rồi.
Đại hội sẽ bắt đầu sớm thôi.
Tôi nhìn thấy thuộc hạ của tổng giám đốc Khải có sức mạnh như hổ báo, không biết tổng giám đốc Khải có hứng thú tham gia không, cho chúng tôi mờ mang tầm mắt một chút!? ”
Ý tứ của Kim Điêu quá rõ ràng, tập đoàn Thiên Long này, không thể so với tập đoàn Dược Liệu của ông.
Không dễ dàng chỉ là lên sân khấu.
Cho nên, Kim Điêu muốn thử độ nông sâu của Thiên Long.
“Hay là thôi đi, thuộc hạ của tôi đều chỉ được cái mã thôi, làm sao có thể là đối thủ của mấy ông chủ được?”
Khải Minh lắc đầu cười khổ.
“Tổng giám đốc Khải, cậu khiêm tốn quá rồi! Không đấu làm sao mà biết được?”
Kim Điêu cười to.
“Được thôi, nếu các ông chủ đều có ý nghĩ này, vậy thì, Vạn Sơn, đợi lát nữa giao thủ với thuộc hạ của các ông chủ, học hỏi chút quy củ đi!”
Khải Minh cười nói.
“Vâng thưa cậu, một số anh em của chúng ta, cũng đang muốn học chút quy củ!”
Thẩm Vạn Sơn hoạt động vai, nói với một nụ cười nhạt.