Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Trần Khiêm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chị Phi Huyền, chị quen biết rộng thật đấy, chuyện lần này, cảm ơn chị!”

Hồ Tuệ Mẫn hào hứng nói.

“Em nói gì vậy, phải cảm ơn cũng phải là chị cảm ơn.Chị vốn định mời em và các bạn của em ăn cơm, hiện tại có chuyện gấp phải trở về công ty.

Thế này đi, chị cho em số, có chuyện gì, em cứ gọi cho chị!”

Dương Phi Huyền tất nhiên rất biết ơn Hồ Tuệ Mẫn vì đã cứu mình vừa rồi.

Lại là fan chân chính của mình nên cần càng đặc biệt quan tâm.

Xong khi cho số xong, Dương Phi Huyền lập tức đi luồn.

“Tuệ Mẫn, hâm mộ với cậu thật đó, có thể tiếp xúc gần với thần tượng của mình!”

Vương Văn ghen tị nói.

“Cái này có gì đâu, khụ khụ.

Đừng nói nữa, chúng ta cũng đi thôi, tránh tí nữa đụng phải đám người kia lại không biết làm sao!”

Hồ Tuệ Mẫn ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.

Hồ Tuệ Mẫn nói không thèm khách sáo.

Vương Văn nói: “Đừng Khải Minh như vậy, mọi người vừa rồi ai cũng sợ cả!”

“ỪÙ, mọi người đều rất lo lắng, nhưng người này, lúc vào cùng chúng ta, thì chân đi thoăn thoắt.

Kết quả nãy xảy ra chuyện thì lẻn sang một bên, tính tìm cơ hội chuồn đi.

Mình thấy cả rồi, cậu nói xem có tức hay không chứ!”

Hồ Tuệ Mẫn tức giận nói.

Khải Minh đâu phải đang tìm cơ hội chuồn đi, anh đứng sang một bên đề gửi tin nhắn cho Lê Tâm, nhờ anh ta giải quyết chuyện này.

Rõ ràng là Hồ Tuệ Mẫn đã hiểu lầm.

Nếu đã hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, Khải Minh cũng không nói gì.

“Chúng ta đi thôi, tìm nhà hàng ăn cơm, Tuệ Mẫn, đừng ở đây phí lời!”

Vương Tuấn Kiệt lúc này cất lời.

Sau đó Lương Mạnh cũng kéo Vương Văn đi.

Chao ôi, chua chát cười một tiếng.

Nhìn vào điện thoại di động của mình, đúng lài Làm ơn mắc oán.

Bởi vì trong lòng vẫn nhớ đến chuyện của Tô Tường Vy.

Vì vậy, Khải Minh không để tâm đến lời của Hồ Tuệ Mẫn.

Vội vã đi lên núi.

Lúc đi vào, kết quả người kia vừa hay đỉi ra.

“Cậu Minh!”

Ông lão này họ Ngô, là một bậc thầy về thư pháp và sưu tầm đồ cổ ở phía tây nam.



Nhìn thấy Khải Minh bước vào, ông ấy mỉm cười.

“Xin chào đại sư Ngô! Thầy có biết xuất xứ của khối ngọc này không?”

Khải Minh hỏi.

Mấy người họ cũng không còn hứng thú thăm thú nữa.

Định bỏ đi.

Mà lần này.

Hồ Tuệ Mẫn quay đầu lại, liếc nhìn Khải Minh.

Khải Minh nói: “Mấy cậu về trước đỉi, tôi chưa đi được!”

Khải Minh cho rằng Hồ Tuệ Mẫn ra hiệu bảo mình đi.

“Ha ha, cậu cho rằng tôi gọi cậu đi sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi nhìn cậu, là bởi vì cậu trước kia tuy rằng không có gì hay ho, nhưng may là thành tích tốt, Nhưng hiện tại, cậu đúng là khiến người khác khinh thường.

Có chuyện tốt thì xăng xăng đi trước, có chuyện xảy ra thì tránh sang một bên! Đúng là khiến người khác tờm không chịu nổi! Đại sư Ngô gật đầu: “Đúng vậy, vì hình như tôi đã từng nhìn thấy loại ngọc bội này, nhưng không dám xác nhận, nên tôi đã kiểm tra cẩn thận, bây giờ mới dám xác nhận.

Ngọc bội này là ngọc bội riêng biệt của nhà họ Phương.

Tất cả hậu duệ của nhà họ Phương đều có một cái.

Nhưng mà, ngọc bội này được chia thành ba cấp độ, cấp độ này là cấp độ cao nhất.

Vì vậy người nắm giữ ngọc bội này được tên là Phương Mộng Hân, là hậu duệ dòng đích của nhà họ Phương!”

“Nhà họ Phương ở Thục Xuyên?”

Khải Minh gật đầu: “Nhưng tôi đã kiểm tra rất nhiều gia tộc lớn ở Thục Xuyên rồi, không tìm thấy nhà họ Phương?”

“Ha ha, đương nhiên là không tìm được đâu cậu Minh.

Nhà họ Phương đã biến mất mấy chục năm rồi.

Trên đời căn bản không còn tin tức gì về nhà họ Phương.

Nhà họ Phương từng ở Thục Xuyên, thậm chí còn là một gia tộc rất quyền thế trong nước, nhưng chỉ qua một đêm, liền im hơi lặng tiếng biến mất! Không để lại chút tin tức, dần dần cũng không ai nhắc về nhà họ Phương nữa!”

Khải Minh và Tô Tường Vy hơi thất vọng.

Chu Minh cau mày nói: “Đối với một gia tộc quyền thế như vậy, tất cả tin tức đều tan thành mây khói, lúc đó hẳn là đã xảy ra chuyện.

Chẳng lẽ nhà họ Phương phá sản, mất sạch?”

“Điều đó khó xảy ra.

Nếu họ phá sản, họ làm gì còn khả năng bịt miệng tất cả phương tiện truyền thông.”

Khải Minh lắc đầu.

Đại sư Ngô gật đầu cười: “Cậu Minh nói đúng.

Những người thuộc trước như chúng tôi tin nhà họ Phương không phá sản.

Ngược lại, nhà họ Phương càng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa ở ngay tại Thục Xuyên, vẫn chưa đi đâu! Cũng có còn có người suy đoán, rất nhiều sản nghiệp của các gia tốc lớn ở Thục Xuyên là của nhà họ Phương.

Nhưng tra lại không ai tra được gì! ”



Hơn nữa, Khải Minh nghĩ về cô gái có thân thế khó lường ở khu thắng cảnh, có phần giống với Tô Tường Vy.

Hử… Lẽ nào cô ta đến từ nhà họ Phương? Khải Minh cảm thấy, mình phải lập tức tìm ra.

Sau khi cảm ơn ông Ngô, Khải Minh đã đưa Tô Tường Vy trở về.

Tất nhiên, chuyện của cô gái kia để Chu Minh đi điều tra.

Nhưng, Khải Minh chỉ bảo muốn ông ta đi hỏi thăm nhà họ Phương, chứ không nói cho Chu Minh cụ thể là gì.

“Cháu cả, điều tra thế nào rồi? Sao gið mới về?”

Vừa mới trở lại biệt thự nổi tiếng để sắp xếp.

Lão Tần bước ra nói.

Khải Minh nghĩ thầm, lão Tần nguyên quán là người Thục Xuyên, hơn nữa còn rất có năng lực, không chừng ông ấy biết gì đó.

“Đúng rồi, lão Tần, ông có biết trước đây ðở Thục Xuyên có nhà họ Phương không?”

“Thật kỳ lạ.

Nhà họ Phương sao lại im hơi lặng tiếng đến độ ấy? Hơn nữa, dựa vào manh mối có được từ trước, có người nhà họ Phương hoạt động.

Giống như Lê Tâm đã phát hiện, ông Ngụy đã nhìn thấy một thanh niên có thực lực đeo cái ngọc bội này xuất hiện ở thủ đôi!”

Khải Minh vừa ăn trái cây Tô Tường Vy đưa, vừa hỏi.

“Cái gì? Nhà họ Phương? Cháu muốn tìm người nhà họ Phương?”

Lão Tần trừng mắt, sau đó cả kinh.

“Đúng vậy, ông biết không?”

Khải Minh hỏi.

Tô Tường Vy đưa cho lão Tần một miếng táo: “Ông Tần, nếu biết thì cứ nói cho chúng cháu biết, đối với chúng cháu rất quan trọng!”

“Hả? Ông… Ông không biết! Ông ở Thục Xuyên nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe thấy!”

Lão Tần lắc đầu.

Mặt đầy buồn bực Mà Khải Minh và Tô Tường Vy liếc nhau.

“Ông thật sự không biết?”

“Ông thực sự không biết!”

Lão Tần cắn một miếng táo.

Đầu mối mất ở đây, không tìm được bằng cách này Khải Minh cảm thấy cô gái đó có thể là manh mối lớn nhất.

Nếu có thể tìm ra lai lịch của cô gái đó, vậy thì tốt rồi.

Đi hỏi Chu Minh.

Ông ta đã điều tra đủ kiểu, tra tới tra lui vẫn không ra lai lịch của cô gái mà Khải Minh nói với ông ta.

Tô Tường Vy có chút nản lòng nói: “Anh Minh, vậy phải làm sao bây giờ?”

Tô Tường Vy muốn biết, ban đầu ai đã vứt cô, tại sao lại vứt bỏ cô? Mà Khải Minh cũng muốn biết, giữa người phụ nữ đó và đã xảy ra chuyện gì, Tô Tường Vy có phải là em gái mình hay không.

Khải Minh lúc này dừng một chút, trong mắt chợt lóe lên: “Tường Vy đừng lo, chúng ta vẫn còn một cơ hội nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK