“Đại ca, bên kia có cái sơn động, hay là chúng ta đi vào trong đó trốn đã, tóm lại là, anh không được từ bỏ, bọn em sẽ không bỏ anh ở lại?”
- Mấy thằng em cùng nhau đồng thanh nói.
Nói xong, lần lượt từng người khiêng anh lên, chạy thẳng về phía sơn động.
“Hửm? Sao nơi này lại trông giống như đang có người sống ở đây vậy?”
- Sau khi tiến vào trong, mấy người không khỏi kinh ngạc nói.
“Đúng thật, nhưng mà kệ đi, cứ nấp ở đây một lúc để băng bó cho đại ca đã.”
- Một người nói.
“Những lúc như thế này cứ để máu chảy như vậy có khi lại tốt, băng bó vafo có khi còn khiến anh ấy chết chanh hơn.”
- Đúng lúc đó, một tiếng nói bỗng nhiên vang lên từ phía sâu trong động.
Mọi người đều bị dọa đến xanh người.
Tất cả giương súng lên nhắm vào bóng người thiếu niên đang ở phía đó.
Mà Khải Minh chỉ đứng đó thản nhiên nhìn vào những họng súng đen ngòm.
Trong tay anh còn đang cầm một con thỏ hoang vừa mới được nướng chín.
Vẫn đang thong thả ngồi ở một bên cục đá.
Đại ca của đám người đó lúc này cũng lạnh lùng liếc mắt qua thiếu niên đó một cái.
Trong lòng anhh ta cũng cảm thấy được người này có gì đó rất đặc biệt.
Mặc dù anh ta hiện tại đang bị thương nặng nhưng trực giác của anh ta vẫn cực kì nhạy bén, còn có thể coi là hơn người bình thường rất nhiều.
Không thể có chuyện rằng anh ta không thể nhận ra được có một người lạ đang ở gần.
Hơn nữa, càng kinh ngạc hơn là lúc anh em của anh ta giương súng lên ngắm người đó, không thể ngờ rằng anh ta cũng không thèm nhìn lên một chút.
Đây không thể nào là một người thiếu niên tầm thường, cậu ta thật sự có tố chất trong người.
Huống hồ người bình thường cũng không ở nơi sơn núi hẻo lánh này một mình nướng thỏ.
“Bỏ súng xuống!”
Tên đại ca phất tay ra lệng cho đàn em, sau đó cười hỏi: “Anh bạn, cậu là người địa phương sao, thật ngại quá, chúng tôi chưa hỏi ý kiến mà đã xông vô trong đây rồi!”
“Nhà anh ở trong sơn động này à? Tôi cũng chỉ tới tránh mưa một lát mà thôi, nếu các anh không thấy phiền thì tôi cứ đứng ở đây nhé.”
Khải Minh cười lạnh.
“Hừ đại ca, anh phí lời hỏi cậu ta làm cái gì, chẳng qua cậu ta cũng chỉ là một tên khách bình thuờng mà thôi! Còn cậu nữa, tốt nhất đừng lắm miệng, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay không nương tình!”
Một người tức giận nói.
Nói xong liền vội vàng quay lưng băng bó cho tên đại ca của nhóm.
Anh ta lấy la một con dao găm, cắt phăng khối băng gạc.
Khải Minh vừa nhìn thấy liền lên tiếng.
Này anh, anh trông thật giống cái người có tính cách lạnh như băng kia.
Tôi nhìn chiếc dao găm trên tay cô ấy là có thể biết rồi.
Đúng rồi, bạn bè của cô ấy đã bị Lý Hổ hãm hại, đến bây giờ cũng không biết còn sống hay đã chết, bây giờ cô ấy muốn tìm Lý Hổ để báo thù.
Đám người này trông đang chật vật như thế này, hắc chắn là những người mà cô ấy đang tìm kiếm rồi.
Đúng như dự đoán, đột nhiên có người phẫn nộ nói: “Tên Lý Hổ chết tiệt này, nếu chúng ta sống sót qua lần này, nhất định sẽ không bỏ qua bọn chúng.
Muốn mược tay người khác để tiêu diêjt chúng ta sao, không dễ dàng như vậy đâu, chuyện này tuyệt đối không thể để hắn yên!”
“Bây giờ không biết em Lục muội như thế nào, tôi chỉ sợ em ấy đã trúng phải bẫy của Lý Hổ!”
Tên đại ca ho khan một tiếng nói.
Khải Minh thầm nghĩ, không phải chỉ là đơn giản trúng mưu kế của người ta mà cô ấy còn suýt chút nữa mất mạng.
“Này đại ca, Chúng ta nên làm gì tiếp theo?Lý Hổ đã đặt bẫy ở khắp nơi, giờ chúng ta chẳng khác gì mấy con chó hoang, hoàn toàn không có nơi nào để đi!”
Có người lên tiếng nói.
“Bây giờ chỉ có thể nhích từng bước nhỏ, cùng lắm thì chia tay nhau rồi mỗi người lưu lạc một phương! Mặc kệ nói như thế nào, các cậu có thể trốn đi, đừng vì bảo vệ tôi mà chết oan ức ở chỗ này!”
Nghe đại ca khuyên như vậy, mấy người đàn em đương nhiên không chịu nghe theo lời.
Ngay lúc này, bỗng dưng có tiếng chạy dồn dập từ đâu truyền tới.
Ước chừng đến tận mười mấy người đang hướng về phía này.
“Đi maul”
“Liều mạng với bọn hắn!”
Mọi người nghiến răng chuẩn bị súng của mình.
“Bỏ xuống *!”
“Tất cả bỏ súng xuống *!”
Mấy tên vừa đuổi tới đã giương sẵn súng nhắm vào những người trong hang.
“Hừ, anh cũng chạy nhanh thật đấy, hại chúng ta phải đuổi theo lâu như vậy! Thẩm Vạn Sơn, anh cũng khá lắm!”
Lúc này, một bóng người huyền bí bước tới, nói với giọng chế nhạo.
“Báo đen, muốn giết thì cứ giết, muốn sỉ nhục thì cứ sỉ nhục, anh đừng phí lơfi nữa!”
Thẩm Vạn Sơn hét lên “Có dũng khí, thật là có dũng khít”
Báo đen cười lạnh.
“Anh Báo, còn có một người khác ở đây!”
Một tên cấp dưới bỗng lên tiếng.
“Hả? Mẹ kiếp, chỉ là một con lừa thôi, nhóc, cút ngay cho ta nếu cậu biết điều, nếu không, tôi sẽ cho cậu chết ở đây!”
Báo đen giơ súng chỉ vào đầu Khải Minh.
Khải Minh quay đầu lại, liếc nhìn anh.
“Tên nhóc, mày đang nhìn cái gì vậy?”
Báo đen hét lên.
“Tôi lang thang khắp nơi cũng được một thời gian rồi, nhưng chưa từng có người dám dùng thứ này chỉa vào đầu của tôi bao giờ!”
Khải Minh bật cười.
“Muốn chết à!”
Báo đen khi hét lên, tay hắn tự động bấm vàô cò súng.
Đoàng! Chỉ nghe một âm thanh sắc nét.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ.
Trên trán Báo đen lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đến cả hít thờ cũng không dám.
Thẩm Vạn Sơn cũng với đàn em của anh ta, người nào ngưỡi nấy há hốc miệng không thể tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bởi vì vừa rồi, một tia sáng lóe lên rất nhanh.
Một nhánh cây với tốc độ cực nhanh, trực tiếp xuyên qua tay Báo đen * viên đạn nhanh chóng cắm vào bên vách đá hang động, khiên lớn đá trên đó chìm sâu vào một tấc.
Treen má Báo đen hẳn lên một vết máu mỡ nhạt.
Ôi trời! Sức mạnh với tốc độ này là cái gì vậy? Nếu đánh vào cổ họng hoặc ngực của đối phương với cái sức mạnh này, chắc chắn sẽ bị giết chết ngay lập tức! Mọi người đều bị sốc.
Và người vừa nói Khải Minh là một con lừa, lúc này nuốt nước bọt ừng ực, buột miệng nói: “Thật tuyệt vời!”
“Hôm nay tôi phải ở chỗ này một đêm, các người hoặc là đi ra ngoài đánh nhau, hoặc là dừng ở chỗ này!”
Khải Minh nói.
Anh xé một miếng thịt thỏ rồi cho vào miệng.
Đôi mắt của Báo đen hơi nheo lại, và ánh mắt đầy kinh hoàng.
“Chúng ta rút luil”
Báo đen nói.
“Anh Báo!”
“Rút lui!”
Báo đen xua tay, man theo nhóm của hăn đi ra ngoài.
“Anh Báo, chúng ta có đến tận muoừi mấy người, tại sao lại phải rút lui?”
Sau khi bước ra, một tên tay dưới thắc mắc hỏi.
“Ha hả, mười mấy người? Lúc này tôi cũng đã kiểm chứng được tin tức rồi, mấy ngày hôm trước, Lý Hổ mang theo mấy chục lính đi đánh, chỉt trong một đêm đó, tất cả đã đều bị giết chết, thây phơi ngoài đồng hoang, không còn một người nào sống sót!”
Báo đen nói.
“Cái gì? Tất cả đều bị giết?”
“Ù, hơn nữa xác chết của họ đều giống nhau.
Đều bị giết trong một phát, trước khi chết đều đang làm động tác bóp cò.
Còn vũ khí sắc bén để giết họ thì … là cành cây! Chuyện này đã được lan truyền trong khu vực tam giác gần đây! ”
Báo đen toát mồ hôi lạnh.
Đẩy nhanh tốc độ của bước đi.
Những lời này có ý gì, tất cả thuộc hạ của anh ta cũng đều hiểu.
Lý Hổ cũng được coi là một người đàn ông có tài, thế mà lại bị người ta trừ khử trong một nhát như vậy.
Hơn nữa mọi người cũng đã thấy được sự điêu luyện của thanh niên vừa rồi.
Chẳng lẽ chính hắn là sát thủ càn quét Lý Hổ? Trời! Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm! Quay lại sơn động.
Thẩm Vạn Sơn khó khăn đứng dậy: “Không thể tưởng được, trên đời này thật là có những anh hùng ẩn danh ở nơi như thế này …, tôi là Thẩm Vạn Sơn, cảm ơn anh đã giúp đỡ!”
Thẩm Vạn Sơn vô cùng tôn kính nói.
“Cản ơn anh đã cứu mạng!”
Năm người còn lại cũng lần lượt nói.
“Các anh đừng khách sáo, tôi cũng không có ý cứu các anh, vừa nãy cũng chỉ là tự vệ thôi.”
Khải Minh lắc đầu.
“Nhân tiện, anh này, anh vừa nói vết thương của tôi không thể băng bó, tôi không biết tại sao anh lại nói vậy?”
Thẩm Vạn Sơn hỏi.
Khải Minh liếc mắt nhìn anh.
Vừa rồi sở dĩ anh âm thầm cứu bọn họ là vì thấy tình nghĩa anh em của bọn họ sâu đậm đến như vậy.
Khải Minh sẽ không bận tâm đến mấy chém giết như này nếu nó chỉ là một cuộc chiến đơn giản giữa hai thế lực.
Thẩm Minh lên tiếng: “Anh nằm nghiêng xuống trước đi, tôi giúp anh lấy máu độc ra rồi chúng ta từ từ nói chuyên…”
- Mấy thằng em cùng nhau đồng thanh nói.
Nói xong, lần lượt từng người khiêng anh lên, chạy thẳng về phía sơn động.
“Hửm? Sao nơi này lại trông giống như đang có người sống ở đây vậy?”
- Sau khi tiến vào trong, mấy người không khỏi kinh ngạc nói.
“Đúng thật, nhưng mà kệ đi, cứ nấp ở đây một lúc để băng bó cho đại ca đã.”
- Một người nói.
“Những lúc như thế này cứ để máu chảy như vậy có khi lại tốt, băng bó vafo có khi còn khiến anh ấy chết chanh hơn.”
- Đúng lúc đó, một tiếng nói bỗng nhiên vang lên từ phía sâu trong động.
Mọi người đều bị dọa đến xanh người.
Tất cả giương súng lên nhắm vào bóng người thiếu niên đang ở phía đó.
Mà Khải Minh chỉ đứng đó thản nhiên nhìn vào những họng súng đen ngòm.
Trong tay anh còn đang cầm một con thỏ hoang vừa mới được nướng chín.
Vẫn đang thong thả ngồi ở một bên cục đá.
Đại ca của đám người đó lúc này cũng lạnh lùng liếc mắt qua thiếu niên đó một cái.
Trong lòng anhh ta cũng cảm thấy được người này có gì đó rất đặc biệt.
Mặc dù anh ta hiện tại đang bị thương nặng nhưng trực giác của anh ta vẫn cực kì nhạy bén, còn có thể coi là hơn người bình thường rất nhiều.
Không thể có chuyện rằng anh ta không thể nhận ra được có một người lạ đang ở gần.
Hơn nữa, càng kinh ngạc hơn là lúc anh em của anh ta giương súng lên ngắm người đó, không thể ngờ rằng anh ta cũng không thèm nhìn lên một chút.
Đây không thể nào là một người thiếu niên tầm thường, cậu ta thật sự có tố chất trong người.
Huống hồ người bình thường cũng không ở nơi sơn núi hẻo lánh này một mình nướng thỏ.
“Bỏ súng xuống!”
Tên đại ca phất tay ra lệng cho đàn em, sau đó cười hỏi: “Anh bạn, cậu là người địa phương sao, thật ngại quá, chúng tôi chưa hỏi ý kiến mà đã xông vô trong đây rồi!”
“Nhà anh ở trong sơn động này à? Tôi cũng chỉ tới tránh mưa một lát mà thôi, nếu các anh không thấy phiền thì tôi cứ đứng ở đây nhé.”
Khải Minh cười lạnh.
“Hừ đại ca, anh phí lời hỏi cậu ta làm cái gì, chẳng qua cậu ta cũng chỉ là một tên khách bình thuờng mà thôi! Còn cậu nữa, tốt nhất đừng lắm miệng, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay không nương tình!”
Một người tức giận nói.
Nói xong liền vội vàng quay lưng băng bó cho tên đại ca của nhóm.
Anh ta lấy la một con dao găm, cắt phăng khối băng gạc.
Khải Minh vừa nhìn thấy liền lên tiếng.
Này anh, anh trông thật giống cái người có tính cách lạnh như băng kia.
Tôi nhìn chiếc dao găm trên tay cô ấy là có thể biết rồi.
Đúng rồi, bạn bè của cô ấy đã bị Lý Hổ hãm hại, đến bây giờ cũng không biết còn sống hay đã chết, bây giờ cô ấy muốn tìm Lý Hổ để báo thù.
Đám người này trông đang chật vật như thế này, hắc chắn là những người mà cô ấy đang tìm kiếm rồi.
Đúng như dự đoán, đột nhiên có người phẫn nộ nói: “Tên Lý Hổ chết tiệt này, nếu chúng ta sống sót qua lần này, nhất định sẽ không bỏ qua bọn chúng.
Muốn mược tay người khác để tiêu diêjt chúng ta sao, không dễ dàng như vậy đâu, chuyện này tuyệt đối không thể để hắn yên!”
“Bây giờ không biết em Lục muội như thế nào, tôi chỉ sợ em ấy đã trúng phải bẫy của Lý Hổ!”
Tên đại ca ho khan một tiếng nói.
Khải Minh thầm nghĩ, không phải chỉ là đơn giản trúng mưu kế của người ta mà cô ấy còn suýt chút nữa mất mạng.
“Này đại ca, Chúng ta nên làm gì tiếp theo?Lý Hổ đã đặt bẫy ở khắp nơi, giờ chúng ta chẳng khác gì mấy con chó hoang, hoàn toàn không có nơi nào để đi!”
Có người lên tiếng nói.
“Bây giờ chỉ có thể nhích từng bước nhỏ, cùng lắm thì chia tay nhau rồi mỗi người lưu lạc một phương! Mặc kệ nói như thế nào, các cậu có thể trốn đi, đừng vì bảo vệ tôi mà chết oan ức ở chỗ này!”
Nghe đại ca khuyên như vậy, mấy người đàn em đương nhiên không chịu nghe theo lời.
Ngay lúc này, bỗng dưng có tiếng chạy dồn dập từ đâu truyền tới.
Ước chừng đến tận mười mấy người đang hướng về phía này.
“Đi maul”
“Liều mạng với bọn hắn!”
Mọi người nghiến răng chuẩn bị súng của mình.
“Bỏ xuống *!”
“Tất cả bỏ súng xuống *!”
Mấy tên vừa đuổi tới đã giương sẵn súng nhắm vào những người trong hang.
“Hừ, anh cũng chạy nhanh thật đấy, hại chúng ta phải đuổi theo lâu như vậy! Thẩm Vạn Sơn, anh cũng khá lắm!”
Lúc này, một bóng người huyền bí bước tới, nói với giọng chế nhạo.
“Báo đen, muốn giết thì cứ giết, muốn sỉ nhục thì cứ sỉ nhục, anh đừng phí lơfi nữa!”
Thẩm Vạn Sơn hét lên “Có dũng khí, thật là có dũng khít”
Báo đen cười lạnh.
“Anh Báo, còn có một người khác ở đây!”
Một tên cấp dưới bỗng lên tiếng.
“Hả? Mẹ kiếp, chỉ là một con lừa thôi, nhóc, cút ngay cho ta nếu cậu biết điều, nếu không, tôi sẽ cho cậu chết ở đây!”
Báo đen giơ súng chỉ vào đầu Khải Minh.
Khải Minh quay đầu lại, liếc nhìn anh.
“Tên nhóc, mày đang nhìn cái gì vậy?”
Báo đen hét lên.
“Tôi lang thang khắp nơi cũng được một thời gian rồi, nhưng chưa từng có người dám dùng thứ này chỉa vào đầu của tôi bao giờ!”
Khải Minh bật cười.
“Muốn chết à!”
Báo đen khi hét lên, tay hắn tự động bấm vàô cò súng.
Đoàng! Chỉ nghe một âm thanh sắc nét.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ.
Trên trán Báo đen lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đến cả hít thờ cũng không dám.
Thẩm Vạn Sơn cũng với đàn em của anh ta, người nào ngưỡi nấy há hốc miệng không thể tin nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bởi vì vừa rồi, một tia sáng lóe lên rất nhanh.
Một nhánh cây với tốc độ cực nhanh, trực tiếp xuyên qua tay Báo đen * viên đạn nhanh chóng cắm vào bên vách đá hang động, khiên lớn đá trên đó chìm sâu vào một tấc.
Treen má Báo đen hẳn lên một vết máu mỡ nhạt.
Ôi trời! Sức mạnh với tốc độ này là cái gì vậy? Nếu đánh vào cổ họng hoặc ngực của đối phương với cái sức mạnh này, chắc chắn sẽ bị giết chết ngay lập tức! Mọi người đều bị sốc.
Và người vừa nói Khải Minh là một con lừa, lúc này nuốt nước bọt ừng ực, buột miệng nói: “Thật tuyệt vời!”
“Hôm nay tôi phải ở chỗ này một đêm, các người hoặc là đi ra ngoài đánh nhau, hoặc là dừng ở chỗ này!”
Khải Minh nói.
Anh xé một miếng thịt thỏ rồi cho vào miệng.
Đôi mắt của Báo đen hơi nheo lại, và ánh mắt đầy kinh hoàng.
“Chúng ta rút luil”
Báo đen nói.
“Anh Báo!”
“Rút lui!”
Báo đen xua tay, man theo nhóm của hăn đi ra ngoài.
“Anh Báo, chúng ta có đến tận muoừi mấy người, tại sao lại phải rút lui?”
Sau khi bước ra, một tên tay dưới thắc mắc hỏi.
“Ha hả, mười mấy người? Lúc này tôi cũng đã kiểm chứng được tin tức rồi, mấy ngày hôm trước, Lý Hổ mang theo mấy chục lính đi đánh, chỉt trong một đêm đó, tất cả đã đều bị giết chết, thây phơi ngoài đồng hoang, không còn một người nào sống sót!”
Báo đen nói.
“Cái gì? Tất cả đều bị giết?”
“Ù, hơn nữa xác chết của họ đều giống nhau.
Đều bị giết trong một phát, trước khi chết đều đang làm động tác bóp cò.
Còn vũ khí sắc bén để giết họ thì … là cành cây! Chuyện này đã được lan truyền trong khu vực tam giác gần đây! ”
Báo đen toát mồ hôi lạnh.
Đẩy nhanh tốc độ của bước đi.
Những lời này có ý gì, tất cả thuộc hạ của anh ta cũng đều hiểu.
Lý Hổ cũng được coi là một người đàn ông có tài, thế mà lại bị người ta trừ khử trong một nhát như vậy.
Hơn nữa mọi người cũng đã thấy được sự điêu luyện của thanh niên vừa rồi.
Chẳng lẽ chính hắn là sát thủ càn quét Lý Hổ? Trời! Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm! Quay lại sơn động.
Thẩm Vạn Sơn khó khăn đứng dậy: “Không thể tưởng được, trên đời này thật là có những anh hùng ẩn danh ở nơi như thế này …, tôi là Thẩm Vạn Sơn, cảm ơn anh đã giúp đỡ!”
Thẩm Vạn Sơn vô cùng tôn kính nói.
“Cản ơn anh đã cứu mạng!”
Năm người còn lại cũng lần lượt nói.
“Các anh đừng khách sáo, tôi cũng không có ý cứu các anh, vừa nãy cũng chỉ là tự vệ thôi.”
Khải Minh lắc đầu.
“Nhân tiện, anh này, anh vừa nói vết thương của tôi không thể băng bó, tôi không biết tại sao anh lại nói vậy?”
Thẩm Vạn Sơn hỏi.
Khải Minh liếc mắt nhìn anh.
Vừa rồi sở dĩ anh âm thầm cứu bọn họ là vì thấy tình nghĩa anh em của bọn họ sâu đậm đến như vậy.
Khải Minh sẽ không bận tâm đến mấy chém giết như này nếu nó chỉ là một cuộc chiến đơn giản giữa hai thế lực.
Thẩm Minh lên tiếng: “Anh nằm nghiêng xuống trước đi, tôi giúp anh lấy máu độc ra rồi chúng ta từ từ nói chuyên…”