“Lý Lương, em gặp bạn học cũ ấy mà”
Hầu Hiểu Hà thân mật vẫy tay với Lý Lương, rõ ràng chính là bạn trai cô ta.
Vương Văn nói: “Hiểu Hà, cậu nói là cậu dư vé vào mà nhỉ, vừa lúc lấy ra cho Khải Minh đi.
Chúng ta đã nhiều năm không gặp, vừa hay lúc này có thể ngồi cùng nhau ôn chuyện.”
“Cái này… Hầu Hiểu Hà chớp mắt: “Được, vậy thì để cho Khải Minh đi, nhân tiện dẫn Khải Minh đi mở mang tầm mắt.”
“Cho cậu một tấm, cậu cũng đi cùng chúng tôi đi.”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Đúng thế, đi thôi, không sao đâu.”
Vương Văn kéo tay Khải Minh.
“Được rồi”
Khải Minh gật đầu đồng ý.
Mọi người vào thang máy, lên tầng ba khách sạn.
Nơi này có một đại sảnh chuyên dùng để tổ chức liên hoan tiệc tùng, coi như là khách sạn cao cấp ở huyện Hồng này.
Mỗi người đưa vé tham dự, bên trong đã có không ít người trình diện.
Có lẽ đây là bữa tiệc trước khi khởi động dự án nào đó.
Theo lời Hầu Hiểu Hà nói thì bạn không có tiền không có quyền thì thậm chí sẽ không có cơ hội lộ diện.
Còn bạn trai Hầu Hiểu Hà là Lý Lương đương nhiên đã rất quen thuộc với trường hợp này, quen biết không ít người, vừa vào đã chào hỏi những người bạn cũ, sau đó dẫn mọi người ngồi vào một bàn.
Khải Minh ngồi xuống bên cạnh Vương Văn và Lương Mạnh.
Hầu Hiểu Hà bỗng lên tiếng: “Cậu đang làm gì đấy?”
Nếu là Hầu Hiểu Hà mời thì Khải Minh sẽ không đi, nhưng Vương Văn có quan hệ không tồi với Khải Minh, hơn nữa bây giờ Khải Minh còn phải chờ tin tức, dù gì cũng nhàn rỗi nên đi xem một chút cũng được.
Khải Minh lắc đầu cười khổ: “Làm gì là sao?”
“Cậu qua bên kia ngồi cho tôi! Chỗ này mà cậu ngồi được à?”
Thái độ của Hầu Hiểu Hà thay đổi nhanh chóng từ khi vào nơi này.
Khải Minh nhìn theo hướng ngón tay của Hầu Hiểu Hà, chỗ đó là nơi tụ tập những người như thư ký tài xế, rất rõ ràng, Hầu Hiểu Hà cho rằng mình không có tư cách ngồi cùng bàn với cô ta.
Tiếng kêu của Hầu Hiểu Hà thu hút ánh mắt của những người chung quanh, bị hạ nhục như vậy trước mặt mọi người thì thật sự rất mất mặt.
Vương Văn sốt ruột muốn khuyên Hầu Hiểu Hà, nhưng Khải Minh không muốn thấy Vương Văn khó xử nên dứt khoát đi qua đó.
“Hiểu Hà, cậu làm sao vậy? Lúc trước cậu tốt với Khải Minh lắm mà, sao bây giờ lại đối xử với cậu ấy như thế trước mặt mọi người? Cậu muốn cậu ấy mất mặt sao?”
Vương Văn sốt ruột nói.
“Đúng, tớ muốn cậu ta mất mặt trước mặt mọi người, để cậu ta cũng biết cảm giác này.
Hầu Hiểu Hà bỗng lạnh lùng nhìn Khải Minh.
“Chuyện nhở? Vương Văn, cậu thật sự cho rằng chuyện đó là chuyện nhỏ hả?”
Nghĩ đến đây, Hầu Hiểu Hà vẫn còn tức giận: “Cậu cũng nhớ rõ mà, sau khi thi đấu xong, chúng ta nhận được giải thưởng về trường, trường mời hai mươi mấy học sinh đi ăn cơm ở tỉnh thành.
Ăn xong chỉ còn lại mấy học sinh chúng ta nên cùng chơi trò nói thật hoặc mạo hiểm.
Tớ thua nên phải tỏ tình với một người ở đó.
Cậu đã quên rồi sao?”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Nhớ chứ.
Tớ biết khi đó cậu không thích Khải Minh, nhưng cậu lại chọn Khải Minh để tỏ tình cho bảo đảm an toàn.”
Vương Văn cũng nhớ lại chuyện đó.
“Tại sao? Hình như Khải Minh chưa từng đắc tội cậu mà, cậu đừng nói với tớ mà vì chuyện nhỏ hồi cấp 3!”
Vương Văn nhức đầu, dù gì cũng là mình kêu Khải Minh đi cùng, bây giờ hai người bạn tốt lại nảy sinh mâu thuẫn, Vương Văn đương nhiên sẽ sốt ruột.
“Rồi sao nữa? Khải Minh dám nói chúng ta không phù hợp trước mặt mọi người.
Chẳng lẽ thằng loser đó còn cho rằng tớ sẽ thích cậu ta? Nhớ lại khuôn mặt cậu ta khi đó tớ lại tức giận.
Hôm đó bạn cùng lớp đều cười nhạo tớ, nói ngay cả loại người như Khải Minh cũng chướng mắt tớ, hơn nữa người tớ thầm mến cũng ð bên cạnh, cậu biết không, lúc đó tớ bị nhục nhã ghê gớm!”
Hầu Hiểu Hà nói.
Nhà Lý Lương mở công ty, có hợp tác với những công ty khác là chuyện bình thường, cho nên bày tỏ thái độ kính trọng thì tóm lại là sẽ không thành vấn đề.
“Cậu biết tại sao Khải Minh lại nói thế không? Bởi vì Khải Minh cảm thấy cậu ấy nghèo, không xứng với cậu.
Cậu nghĩ nhiều quá.
Hơn nữa cậu ấy cũng cảm nhận được cậu không thực sự thích cậu ấy, khẩn trương quá nên mới nói thế.
Cậu cũng thường xuyên chê Khải Minh nghèo, đi xe không chịu ngồi bên cạnh Khải Minh mà, Khải Minh sợ cậu thì có!”
Vương Văn vội biện minh.
“Gì chứ! Thằng loser này, tớ nhất định phải khiến cậu ta hối hận! Không chỉ mình tớ chê cậu ta nghèo, chẳng lẽ cậu không chê sao? Đừng tưởng tớ không biết khi đó cậu thích Khải Minh, nhưng vì Khải Minh quá nghèo nên cậu mới không tiến thêm một bước, đúng không?”
Hầu Hiểu Hà lập tức tuôn ra hết mọi chuyện.
Mặt Vương Văn đỏ bừng, rõ ràng là bị đâm trúng tim đen.
Sắc mặt Lương Mạnh cũng rất khó coi, chẳng trách khi đó mình theo đuổi Vương Văn mà Vương Văn không đồng ý, thì ra lúc đó cô ấy thích Khải Minh? Nhìn lại thái độ quan tâm của Vương Văn với Khải Minh, Lương Mạnh không khỏi ghen tuông.
Trước kia Vương Văn đối xử tốt với Khải Minh, Lương Mạnh không quan tâm là vì cảm thấy Khải Minh không xứng làm đối thủ cạnh tranh của mình, Vương Văn không thể nào thích Khải Minh.
Nhưng sự thật lại vả mặt Lương Mạnh.
Thì ra còn có chuyện này.
Lương Mạnh nhìn Vương Văn, Vương Văn mặt đỏ như gấc, càng thêm xác nhận suy đoán này.
Lời nói của Hầu Hiểu Hà thực sự đâm trúng tim đen của Vương Văn.
Cô ta nói không sai, khi đó mình thực sự thích Khải Minh, cũng vì Khải Minh nghèo nên dù Vương Văn đã từng thử, nhưng ngẫm lại thì vẫn không muốn đến với Khải Minh.
Bạn bè sẽ nhìn mình như thế nào? Sẽ nói mình như thế nào? Cho nên cuối cùng Vương Văn vẫn bỏ cuộc.
Nhưng điều ngày không gây trở ngại Vương Văn muốn Khải Minh được tốt hơn.
Chuyện tình cảm, một khi có một phương băn khoăn thì tình cảm cũng sẽ bị rạn nứt.
Bầu không khí càng trở nên gượng gạo.
Khải Minh không nghe thấy cuộc đối thoại của Hầu Hiểu Hà và Vương Văn.
Một tài xế bên cạnh cậu nói: “Bên kia không phải là Lý Lương, con trai của tổng giám đốc Lý sao? Tổng giám đốc nhà tôi nói hôm nay Lý Lương đại biểu tổng giám đốc Lý đến đây, kêu chúng ta nên qua đó chào hỏi.
Dù gì cũng nhận được dự án từ tổng giám đốc Lý mà”
“Đúng thế, tổng giám đốc Vương của tôi cũng dặn như thế, ít ra cũng phải mời ly rượu.”
Mấy tài xế thư ký thương lượng.
“Được rồi, nếu đều được dặn dò thì chúng ta đi cùng nhau, chứ lát nữa bắt đầu bữa tiệc, chúng ta cũng không có cơ hội mời rượu nữa đâu.”
Một nữ thư ký nói.
Sau đó nhóm ngưỡi này trực tiếp đứng dậy.
“Người anh em, hay là cậu cũng ởi luôn đi.”
Một tài xế vỗ vai Khải Minh, rõ ràng là coi Khải Minh như tài xế.
Hầu Hiểu Hà thân mật vẫy tay với Lý Lương, rõ ràng chính là bạn trai cô ta.
Vương Văn nói: “Hiểu Hà, cậu nói là cậu dư vé vào mà nhỉ, vừa lúc lấy ra cho Khải Minh đi.
Chúng ta đã nhiều năm không gặp, vừa hay lúc này có thể ngồi cùng nhau ôn chuyện.”
“Cái này… Hầu Hiểu Hà chớp mắt: “Được, vậy thì để cho Khải Minh đi, nhân tiện dẫn Khải Minh đi mở mang tầm mắt.”
“Cho cậu một tấm, cậu cũng đi cùng chúng tôi đi.”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Đúng thế, đi thôi, không sao đâu.”
Vương Văn kéo tay Khải Minh.
“Được rồi”
Khải Minh gật đầu đồng ý.
Mọi người vào thang máy, lên tầng ba khách sạn.
Nơi này có một đại sảnh chuyên dùng để tổ chức liên hoan tiệc tùng, coi như là khách sạn cao cấp ở huyện Hồng này.
Mỗi người đưa vé tham dự, bên trong đã có không ít người trình diện.
Có lẽ đây là bữa tiệc trước khi khởi động dự án nào đó.
Theo lời Hầu Hiểu Hà nói thì bạn không có tiền không có quyền thì thậm chí sẽ không có cơ hội lộ diện.
Còn bạn trai Hầu Hiểu Hà là Lý Lương đương nhiên đã rất quen thuộc với trường hợp này, quen biết không ít người, vừa vào đã chào hỏi những người bạn cũ, sau đó dẫn mọi người ngồi vào một bàn.
Khải Minh ngồi xuống bên cạnh Vương Văn và Lương Mạnh.
Hầu Hiểu Hà bỗng lên tiếng: “Cậu đang làm gì đấy?”
Nếu là Hầu Hiểu Hà mời thì Khải Minh sẽ không đi, nhưng Vương Văn có quan hệ không tồi với Khải Minh, hơn nữa bây giờ Khải Minh còn phải chờ tin tức, dù gì cũng nhàn rỗi nên đi xem một chút cũng được.
Khải Minh lắc đầu cười khổ: “Làm gì là sao?”
“Cậu qua bên kia ngồi cho tôi! Chỗ này mà cậu ngồi được à?”
Thái độ của Hầu Hiểu Hà thay đổi nhanh chóng từ khi vào nơi này.
Khải Minh nhìn theo hướng ngón tay của Hầu Hiểu Hà, chỗ đó là nơi tụ tập những người như thư ký tài xế, rất rõ ràng, Hầu Hiểu Hà cho rằng mình không có tư cách ngồi cùng bàn với cô ta.
Tiếng kêu của Hầu Hiểu Hà thu hút ánh mắt của những người chung quanh, bị hạ nhục như vậy trước mặt mọi người thì thật sự rất mất mặt.
Vương Văn sốt ruột muốn khuyên Hầu Hiểu Hà, nhưng Khải Minh không muốn thấy Vương Văn khó xử nên dứt khoát đi qua đó.
“Hiểu Hà, cậu làm sao vậy? Lúc trước cậu tốt với Khải Minh lắm mà, sao bây giờ lại đối xử với cậu ấy như thế trước mặt mọi người? Cậu muốn cậu ấy mất mặt sao?”
Vương Văn sốt ruột nói.
“Đúng, tớ muốn cậu ta mất mặt trước mặt mọi người, để cậu ta cũng biết cảm giác này.
Hầu Hiểu Hà bỗng lạnh lùng nhìn Khải Minh.
“Chuyện nhở? Vương Văn, cậu thật sự cho rằng chuyện đó là chuyện nhỏ hả?”
Nghĩ đến đây, Hầu Hiểu Hà vẫn còn tức giận: “Cậu cũng nhớ rõ mà, sau khi thi đấu xong, chúng ta nhận được giải thưởng về trường, trường mời hai mươi mấy học sinh đi ăn cơm ở tỉnh thành.
Ăn xong chỉ còn lại mấy học sinh chúng ta nên cùng chơi trò nói thật hoặc mạo hiểm.
Tớ thua nên phải tỏ tình với một người ở đó.
Cậu đã quên rồi sao?”
Hầu Hiểu Hà nói.
“Nhớ chứ.
Tớ biết khi đó cậu không thích Khải Minh, nhưng cậu lại chọn Khải Minh để tỏ tình cho bảo đảm an toàn.”
Vương Văn cũng nhớ lại chuyện đó.
“Tại sao? Hình như Khải Minh chưa từng đắc tội cậu mà, cậu đừng nói với tớ mà vì chuyện nhỏ hồi cấp 3!”
Vương Văn nhức đầu, dù gì cũng là mình kêu Khải Minh đi cùng, bây giờ hai người bạn tốt lại nảy sinh mâu thuẫn, Vương Văn đương nhiên sẽ sốt ruột.
“Rồi sao nữa? Khải Minh dám nói chúng ta không phù hợp trước mặt mọi người.
Chẳng lẽ thằng loser đó còn cho rằng tớ sẽ thích cậu ta? Nhớ lại khuôn mặt cậu ta khi đó tớ lại tức giận.
Hôm đó bạn cùng lớp đều cười nhạo tớ, nói ngay cả loại người như Khải Minh cũng chướng mắt tớ, hơn nữa người tớ thầm mến cũng ð bên cạnh, cậu biết không, lúc đó tớ bị nhục nhã ghê gớm!”
Hầu Hiểu Hà nói.
Nhà Lý Lương mở công ty, có hợp tác với những công ty khác là chuyện bình thường, cho nên bày tỏ thái độ kính trọng thì tóm lại là sẽ không thành vấn đề.
“Cậu biết tại sao Khải Minh lại nói thế không? Bởi vì Khải Minh cảm thấy cậu ấy nghèo, không xứng với cậu.
Cậu nghĩ nhiều quá.
Hơn nữa cậu ấy cũng cảm nhận được cậu không thực sự thích cậu ấy, khẩn trương quá nên mới nói thế.
Cậu cũng thường xuyên chê Khải Minh nghèo, đi xe không chịu ngồi bên cạnh Khải Minh mà, Khải Minh sợ cậu thì có!”
Vương Văn vội biện minh.
“Gì chứ! Thằng loser này, tớ nhất định phải khiến cậu ta hối hận! Không chỉ mình tớ chê cậu ta nghèo, chẳng lẽ cậu không chê sao? Đừng tưởng tớ không biết khi đó cậu thích Khải Minh, nhưng vì Khải Minh quá nghèo nên cậu mới không tiến thêm một bước, đúng không?”
Hầu Hiểu Hà lập tức tuôn ra hết mọi chuyện.
Mặt Vương Văn đỏ bừng, rõ ràng là bị đâm trúng tim đen.
Sắc mặt Lương Mạnh cũng rất khó coi, chẳng trách khi đó mình theo đuổi Vương Văn mà Vương Văn không đồng ý, thì ra lúc đó cô ấy thích Khải Minh? Nhìn lại thái độ quan tâm của Vương Văn với Khải Minh, Lương Mạnh không khỏi ghen tuông.
Trước kia Vương Văn đối xử tốt với Khải Minh, Lương Mạnh không quan tâm là vì cảm thấy Khải Minh không xứng làm đối thủ cạnh tranh của mình, Vương Văn không thể nào thích Khải Minh.
Nhưng sự thật lại vả mặt Lương Mạnh.
Thì ra còn có chuyện này.
Lương Mạnh nhìn Vương Văn, Vương Văn mặt đỏ như gấc, càng thêm xác nhận suy đoán này.
Lời nói của Hầu Hiểu Hà thực sự đâm trúng tim đen của Vương Văn.
Cô ta nói không sai, khi đó mình thực sự thích Khải Minh, cũng vì Khải Minh nghèo nên dù Vương Văn đã từng thử, nhưng ngẫm lại thì vẫn không muốn đến với Khải Minh.
Bạn bè sẽ nhìn mình như thế nào? Sẽ nói mình như thế nào? Cho nên cuối cùng Vương Văn vẫn bỏ cuộc.
Nhưng điều ngày không gây trở ngại Vương Văn muốn Khải Minh được tốt hơn.
Chuyện tình cảm, một khi có một phương băn khoăn thì tình cảm cũng sẽ bị rạn nứt.
Bầu không khí càng trở nên gượng gạo.
Khải Minh không nghe thấy cuộc đối thoại của Hầu Hiểu Hà và Vương Văn.
Một tài xế bên cạnh cậu nói: “Bên kia không phải là Lý Lương, con trai của tổng giám đốc Lý sao? Tổng giám đốc nhà tôi nói hôm nay Lý Lương đại biểu tổng giám đốc Lý đến đây, kêu chúng ta nên qua đó chào hỏi.
Dù gì cũng nhận được dự án từ tổng giám đốc Lý mà”
“Đúng thế, tổng giám đốc Vương của tôi cũng dặn như thế, ít ra cũng phải mời ly rượu.”
Mấy tài xế thư ký thương lượng.
“Được rồi, nếu đều được dặn dò thì chúng ta đi cùng nhau, chứ lát nữa bắt đầu bữa tiệc, chúng ta cũng không có cơ hội mời rượu nữa đâu.”
Một nữ thư ký nói.
Sau đó nhóm ngưỡi này trực tiếp đứng dậy.
“Người anh em, hay là cậu cũng ởi luôn đi.”
Một tài xế vỗ vai Khải Minh, rõ ràng là coi Khải Minh như tài xế.