Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Trần Khiêm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chúng ta đương nhiên là đang nói đến anh Chu Bảo!”

Cô gái một bộ muốn gọi điện thoại.

Quách Thái Phượng nghe thấy cái tên này thì có chút hoảng hốt.

Anh Bảo, đó là một người rất nổi danh ở khu vực này, mấy hộp đêm gần đây đều là của anh ta.

Mà nếu cô gái này có quan hệ với anh Bảo, vậy mình coi như chọc phiền toái lớn.

Theo lý thuyết, thân là người nhà họ Dương thì không nên quá sợ.

Nhưng không có cách, có việc thật muốn tìm Dương gia, mặc dù Dương gia sẽ đứng ra nhưng không thể nghỉ ngờ sẽ bị gia chủ mắng như một con chó, chuyện như gây phiền toái cho gia tộc.

Bởi vậy có đôi khi, không thể không cúi đầu.

Dù sao Quách Thái Phượng hiện tại cũng không có dũng khí lấy Dương gia đi diễu võ giương oai.

“Vậy cô gọi đi, gọi anh ta đến đây!”

Lúc này, Khải Minh đứng ra nói.

Cô gái khẽ giật mình.

“Anh có ý gì? Không tin đúng không, tốt, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại!”

Cô gái thật gọi một dãy số.

Mà Quách Thái Phượng nghe xong lời này thì khẩn trương.

“Cháu câm miệng đi, cháu hiểu cái gì, đứng qua một bên!”

Sau khi Khải Minh rống một câu.

Quách Thái Phượng kịp thời khuyên can cô gái: “Có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói! Các người nói đi, bồi thường bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ bồi thường là được!”

Nhưng bây giờ, hiển nhiên là bọn họ đụng con gái của mình trước, sau đó còn muốn lừa bịp mình.

Quách Thái Phượng chưa kịp quyết định thì đã nghe một giọng nói.

Cô gái nói: “Thế này còn tạm được! Đã như vậy thì đưa tôi ba mươi lăm triệu đi!”

Quách Thái Phượng cắn răng: “Tốt, chúng tôi sẽ đưa!”

“Dựa vào cái gì mẹ, không thể đưa tiền cho bọn họ!”

Dương Ngọc Bích nóng vội muốn khóc.

“Không đưa đúng không, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại!”

Cô gái cầm chắc lấy Quách Thái Phượng, lập tức càng thêm đắc ý.

Dù sao nha, anh là một người lái xe điện, làm sao có thể đấu với những người đi BMW? “Đưa, đưa, tôi sẽ đưa!”

Quách Thái Phượng bất đắc dĩ nói.

Lập tức muốn bắt đầu dùng di động chuyển khoản.

“Mẹ nó, các người xem, chiếc này xe thật quá đẹp trai rồi!”

Đúng lúc này, quần chúng vây xem xung quanh một ở ngoài cửa tiểu khu, một chiếc BMW đời 7 mới tỉnh đang đậu ở đó, tất cả đều lên tiếng kinh hô.

“Này nhìn qua tựa như là phiên bản nước ngoài, hay là đỉnh cấp xa hoa phối, ít nhất cũng phải ba trăm triệu đó!”

“Mẹ nó, xe này quá đẹp trail”

Đám người thảo luận nói.

Nhanh như vậy đã đưa tới rồi.

Xe đến cửa tiểu khu cái này thì dừng lại.



Từ trên xe, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc đồ tây, giày da.

Nhìn thấy cửa tiểu khu có không ít người.

Lập tức hỏi: “Chào mọi người, xin hỏi số 12, lầu 2 Đơn Nguyên đi như thế nào?”

Anh ta hỏi một người đi đường.

“Số 12 lâu 2 Đơn Nguyên chính là chỗ này của chúng tôi!”

Quách Thái Phượng nói.

“Vậy quá tốt, tôi là tới đưa xe, ngài thuận tiện giúp tôi dẫn đường một chút đi!”

Khải Minh cũng nhìn chiếc xe này một chút, không khỏi nghĩ thầm, hiệu suất làm việc của Hầu Bình thật đúng là rất cao.

Người đàn ông trung niên khách khí nói.

“Ngài là tổng giám đốc Phương?”

“Ngài không biết chúng tôi nhưng chúng tôi quen biết ngài, tổng giám đốc Phương ngài chính tổng đại lý của nhà phân phối BMW ở khu vực Việt Nam, chiếc đời 5 này của chúng ta chính là nhờ anh Bảo quan hệ, tìm một vị phó cửa hàng trưởng của ngài để mua!”

Cô gái vội vàng cười nói, dù sao, tổng giám đốc Phương này thật quá lợi hại, ở Hòa Bình này tuyệt đối là một nhân vật có tiếng, lấy cấp độ của anh Bảo, đoán với không tới anh ta, nhưng cô gái vẫn mang tâm lý, vạn nhất nhận biết thì sao? “Vậy thì cảm ơn!”

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Hiển nhiên anh cũng chưa từng nghe qua anh Bảo gì đó, chứ đừng nói đếm phó cửa hàng trưởng, ngay cả cửa hàng trưởng chỉ sợ anh cũng không biết là ai.

“Là Hầu Bình nói anh đến đưa xe hả?”

Mà lúc này, Khải Minh một tay cầm túi nhàn nhạt hỏi.

Mà lúc này, tổng giám đốc Phương sững sờ.

Sau đó quan sát cả người Khải Minh, mắt lộ ra vẻ cung kính nói: “Vâng vâng vâng, nói là muốn tối đưa xe cho một tiểu thư tên là Dương Ngọc Bích, tất cả thủ tục đều làm xong hết rồi!”

Tổng giám đốc Phương nghe xong, người trẻ tuổi kia vừa mới mỡ miệng đã nói ra tên của tổng Hầu vô cùng thần bí, chắc hẳn chính là người trẻ tuổi trong điện thoại tổng giám đốc Hầu đã nói với mình, là mình không có tư cách biết người đó là ai? Mà lúc này, đôi vợ chồng trẻ tuổi kia nhìn về phía người đàn ông trung niên kinh ngạc nói.

“Chính là tôi!”

Phương tổng gật đầu cười một tiếng.

“Thế nào, chúng ta biết nhau hả?”

Phương tổng hỏi.

Lập tức vội cười bồi nói.

“2 Dương Ngọc Bích? Số 12 lầu 2 đơn nguyên, không phải nhà chúng ta à?”

Mà Quách Thái Phượng thì càng giật nảy cả mình.

“Xin hỏi? Ngài là Dương Ngọc Hưng phải không?”

Phương tổng hỏi.

“Đó là cha tôi!”

Dương Ngọc Bích nói.

“Vậy thì đúng rồi, chào Dương tiểu thư, có người nhờ tôi tặng chiếc xe này cho cô, đây là tất cả thủ tục và giấy chứng nhận, ta tất cả đều làm tốt, cô nhìn xem có phải đúng là thông tin của cô hay không?”

Phương tổng cầm chìa khóa và một đống giấy chứng nhận đưa cho Dương Ngọc Bích.

Dương Ngọc Bích xem xét, thật đúng là tên của mình.



Tổng giám đốc Phương nhìn ra được, Khải Minh không phải người bình thường.

Tự nhiên có lòng muốn nịnh bợ.

Sau đó mới rời khỏi.



“Trời ạ, thật là chúng ta, quá tốt!”

Quách Thái Phượng hưng phấn nói.

Mà đôi vợ chồng kia thì là hai mặt nhìn nhau, giờ phút này sắc mặt hơi trắng bệch.

Lúc đầu, hôm nay nghĩ sắp kiếm được tiền, không nghĩ tới người ta nhận biết nhân vật lớn.

Lập tức đã nghĩ mở cửa xe rời khỏi.

“Đợi một chút!”

Mà Khải Minh thì cười lạnh nhìn về phía hai vợ chồng này.

“Hai người định cứ như vậy rời đi à?”

2 Này sao lại thế này, ai tặng một chiếc xe sang như thế cho nhà chúng ta?”

Quách Thái Phượng quá hưng phấn.

Tổng giám đốc Phương cũng không nhiều lời mà nhìn Khải Minh, đi tới nói: “Xin chào tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, nếu như ngài cần bất kỳ trợ giúp nào thì cứ việc nói với tôi!”

“Anh còn muốn làm gì, chúng ta không cần các người bồi thường!”

Cô gái lòe loẹt nói.

“Không cần chúng tôi bồi thường? Như vậy sao được? Nhất định phải bồi, hay là đổi một chút, là các người bồi chúng tôi!”

Khải Minh đi lên trước nói.

“Cũng không nhiều, các người quẹt trúng xe điện của chúng tôi, như vậy đi, bồi ba trăm năm mươi triệu đi!”

“Ba trăm năm mươi triệu?”

Tất cả người xung quanh đều kinh ngạc.

Vợ chồng hai người cũng mở to hai mắt nhìn.

“Ha ha, đương nhiên, hai người có thể lựa chọn không bồi thường, nhưng tôi nghĩ tổng giám đốc Phương hẳn là còn chưa đi xa đâu, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta, hai người cứ đi tìm anh Bảo của hai người, ta tìm anh ta, chúng ta đến phân xử thử!”

Khải Minh cười lạnh, lấy điện thoại di động ra.

“Không muốn không muốn, thương lượng một chút, chúng ta lại thương lượng một chút!”

Mà người đàn ông kia lập tức sợ.

Cô gái thì cũng sắc mặt trắng bệch.

Tổng giám đốc Phương chính là nhân vật một tay che trời, hơn nữa lại khách khí đối với nhà này như vậy, nếu như hắn lần này trở về, khẳng định sẽ không tha cho hai người bọn họ.

Đến lúc đó, có lẽ đến cả anh Bảo cũng chỉ có chịu giáo huấn.

“Có thể giảm một chút hay không, chúng tôi…”

“Gọi điện thoại đi!”

Khải Minh nghe xong, lập tức bắt đầu ấn dãy số.

“Trả, chúng tôi trả!”

Đúng vậy, tiểu tử đối diện này rõ ràng đang lừa bịp bọn họ, thế nhưng lại có thể có biện pháp nào chứ? Lập tức, anh ta đành cực kỳ lúng túng chuyển ba trăm năm mươi triệu đến tài khoản của Quách Thái Phượng, còn phải nói tiếng xin lỗi với Dương Ngọc Bích.

Khải Minh mới thả hai người họ rời khỏi.

“Ngọc Bích, ngươi đi dưới lầu phóng điện xe lửa, ta đi đem xe mở đến dưới lầu!”

Mà Quách Thái Phượng thì rất là rất cao hứng, cầm chìa khóa xe, muốn mở cửa xe.

Phút cuối cùng còn giật lấy danh tiếp của tổng giám đốc Phương từ trong tay Khải Minh.

“Hừ! Tổng giám đốc Phương là nhà quan hệ với nhà mợ, cháu ít cầm đến diễu võ giương oai đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK