Trần Hạo chậm rãi đi đến bên Lâm Tử Kiệt.
"Lâm Thiếu, ngươi thua rồi, 100 triệu đồng tiền!" Trần Hạo ngồi xổm xuống, vươn tay, nhìn Lâm Tử Kiệt ngã trên mặt đất mà nói.
Lâm Tử Kiệt vốn tưởng rằng Trần Hạo muốn giáo huấn chính mình, cũng chỉ muốn nhắm mắt tiếp nhận, nhưng vừa nghe Trần Hạo nói chỉ cần tiền, Lâm Tử Kiệt liền an tâm.
Sẵn sàng thua bạc nhưng trong cơn tuyệt vọng, Lâm Tử Kiệt đã đưa 100 triệu đồng tiền cho Trần Hạo.
Tiền là vật ngoài thân, dù sao một số tiền nhỏ như vậy đối với Lâm Tử Kiệt cũng không là gì, thua thì chịu thôi.
Nhưng Lâm Tử Kiệt không chỉ mất tiền, mà còn bị đánh mất nhân phẩm của chính mình, đánh mất nhân phẩm của Lâm gia, đây là điều mà Lâm Tử Kiệt không thể chịu đựng được.
Trần Hạo cầm lấy 100 triệu đồng tiền, trực tiếp rời đi cùng Chu Nặc, để lại Lâm Tử Kiệt một mình, không còn quan tâm đến sinh tử của Lâm Tử Kiệt.
Một lúc lâu sau, Lâm Tử Kiệt từ trên mặt đất tập tễnh đứng dậy.
Nhưng vấn đề này vẫn chưa kết thúc...
Tại đây, Trần Hạo đưa Chu Nặc đến một quán cà phê, hai người ngồi xuống.
"Trần Hạo, sao đột nhiên anh lại tìm em? Có phải là nhớ em rồi không?" Vừa ngồi xuống, Chu Nặc liền lên tiếng, nhìn Trần Hạo chờ mong hỏi.
Trần Hạo liếc mắt nhìn Chu Nặc, thấy dạo này càng ngày càng nuột.
Anh thầm nghĩ, phải chăng cô bé này thích mình rồi sao? " Tôi đến gặp em là muốn hỏi một số việc!" Trần Hạo nghiêm mặt đáp lại.
"Hic, anh thật sự là quá đáng quá đi.
Có người hỏi anh với ý tứ như vậy, anh đồng ý qua loa một chút cũng cho người ta vui cũng không được sao, đồ đầu đất nhà anh!" Nghe Trần Hạo nói xong, Chu Nặc hừ một tiếng, nhếch môi, làm ra vẻ nũng nịu rất đáng yêu trước mặt anh.
Không phải Trần Hạo không muốn trả lời, mà là bởi vì anh là người đã có vợ, đương nhiên không thể làm gì có lỗi với Tô Đồng Hân, nhất định phải có chính kiến của riêng mình, vừa rồi giả làm bạn trai Chu Nặc đã là ngoại lệ lắm rồi.
Nếu không phải đã kết hôn với Tô Đồng Hân rồi, Trần Hạo còn có thể có suy nghĩ tới chuyện yêu đương với Chu Nặc, nhưng ….
"Chu Nặc, cô có biết Thần Vương đại nhân là ai không?" Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen.
com Sau đó Trần Hạo hỏi Chu Nặc.
" Không biết!" Chu Nặc để đầu qua một bên, trả lời dứt khoát có chút vừa giận vừa yêu.
Trần Hạo thấy vậy liền cảm thấy có chút bất lực, con gái thời buổi này thật khó đối phó.
( Không lẽ lại đi hotel luôn bây giờ cho nó nóng) "Thôi, nếu đã là không biết, vậy thì quên đi, phiền em rồi, tôi sẽ đi ngay!" Trần Hạo không phải loại người có thể đùa giỡn, liền đứng dậy nói với Chu Nặc, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Chu Nặc lần này liền trở nên hoảng sợ, nếu Trần Hạo thật sự rời đi, đối với cô nếu có cố ý tỏ ra như vậy đều vô nghĩa.
Chỉ có thể nói, Trần Hạo không hề chịu thua Chu Nặc, Trần Hạo cũng biết Chu Nặc không phải tức giận thật, mà là cố ý giả bộ cho chính anh xem, chính là muốn được anh nịnh nọt một chút.
"Được, được rồi, tôi sẽ không trêu chọc anh nữa, đùa một chút cũng không được!" Chu Nặc nhanh chóng kéo Trần Hạo ngồi xuống, nói.
Trần Hạo lại ngồi xuống, nhìn Chu Nặc, chờ Chu Nặc trả lời.
"Thần Vương đại nhân là người thống trị tối cao của cảnh giới, tên thật là A Bố Lỗ, đang ở trong Thần cung đại sảnh!" Sau đó, Chu Nặc nói sơ qua cho Trần Hạo nghe về Thần Vương đại nhân.
Trần Hạo chăm chú lắng nghe, xem ra anh đã thu hút được sự chú ý của người thống trị cao nhất cảnh giới rồi.
"Sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Trần Hạo, tôi có thể nói cho anh biết, Thần Vương đại nhân không đơn giản như anh nghĩ.
Tôi nghe nói Thần Vương đại nhân đã đạt đến cấp độ Chân Nhân cảnh giới thứ bẩy rồi, rất đáng sợ! " truyện do Vastarel dịch, ai lấy mà ko xin phép làm chó, a hi hi đồ ngốc.
HY Chu Nặc nghi ngờ hỏi Trần Hạo, sau đó ân cần nhắc nhở Trần Hạo rằng cô không muốn Trần Hạo chọc giận Thần Vương đại nhân A Bố Lỗ.
Chân Nhân cảnh giới linh hồn bậc bảy...
Trần Hạo không khỏi kinh ngạc, thực lực này quả thực kinh người.
Hiện tại bản thân hắn cũng chỉ gần với năng lực tu luyện linh hồn bậc hai của Chân Nhân cảnh giới, khoảng cách với Thần Vương đại nhân này quá lớn.
Nếu thực sự muốn gặp A Bố Lỗ, anh có thể không chống đỡ được chút nào, có khả năng trực tiếp bị giết.
"Nhân tiện, cô có biết người hay mặc áo đen bên dưới Thần Vương này không?" Trần Hạo lại hỏi Chu Nặc.
Chu Nặc suy nghĩ một chút rồi đáp: "Tôi nhớ, quả thật có một người như vậy.
Tôi nhớ người đó tên là Hắc...
Hắc Sát, người hầu của Thần Vương đại nhân, có nhiệm vụ giúp Thần Vương xử lý một số chuyện." Thần Vương đại nhân hiếm khi xuất hiện trong các vấn đề thuộc lĩnh vực, nhưng Hắc Sát thì chuyên làm chuyện đó." Trần Hạo nghe xong liền hiểu rõ.
Hình như người đến thăm anh mấy ngày trước chắc là Hắc Sát này.
Nhưng xét theo tình huống của Hắc Sát dò xét thực lực của anh, thì Thần Vương A Bố Lỗ hẳn là không muốn làm gì anh cả, chỉ muốn thử sức xem anh mạnh tới đâu mà thôi.
"Trần Hạo, anh sẽ không xúc phạm Thần Vương đại nhân chứ?" Nhìn thấy vẻ mặt Trần Hạo, Chu Nặc lo lắng hỏi.
Trần Hạo lắc đầu giải thích: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không ngốc đến mức xúc phạm một người tu luyện linh hồn Chân Nhân cảnh giới thứ 7!" Nghe vậy, Chu Nặc cảm thấy an tâm.
"Ơ, tiện thể, tại sao anh lại lấy của Lâm Tử Kiệt nhiều tiền như vậy? Anh thiếu tiền à?" Chu Nặc đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Trần Hạo.
Một trăm triệu đồng tiền không quá nhiều đối với Chu Nặc, nhưng cũng đủ để một người bình thường tiêu xài cả đời.
"Ha ha, thay vì dùng tiền của chính mình để mua đồ, tốt hơn là nên tiêu thoải mái bằng tiền của người khác!" Trần Hạo cười tủm tỉm giải thích với Chu Nặc.
“Chu Nặc, tôi nghe nói lá bùa bí mật trong cảnh giới của cô là rất nổi tiếng.
Có thể dẫn tôi đến đó không, tôi muốn mua một ít lá bùa!”
Trần Hạo tiếp tục nói với cho Chu Nặc.
Lúc này Chu Nặc mới hiểu được mục đích thực sự lần này của Trần Hạo đến thăm mình là gì, cũng là lý do vì sao lại lấy nhiều tiền của Lâm Tử Kiệt như vậy, chính là để mua lá bùa bí mật.
"Ừ, không sao, nhưng anh có chắc 100 triệu đồng là đủ không?" Chu Nặc đồng ý, nghi ngờ hỏi Trần Hạo.
Trong thiên hạ, bùa phép bí mật là thứ rất hiếm nhưng lại rất có giá trị, những loại bùa phép bí mật thông thường nhất có thể có giá hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn miếng, chưa kể những loại bùa bí mật cao cấp khác.
"Không sao, chắc là đủ rồi, còn chưa đủ thì thôi, chúng ta đi tới đó xem trước đi!" Trần Hạo hờ hững cười, cho rằng những thứ như tiền đối với mình chẳng là gì, cũng không sợ không có tiền.
Nói xong, cả hai nhanh chóng uống cạn ly cà phê trước mặt, cùng nhau rời khỏi quán cà phê và đi đến trung tâm bán bùa hộ mệnh bí mật lớn nhất ở Vương quốc Fulu.
Tất cả các Bùa bí mật trong vương quốc đều đến từ Sảnh Bùa, và được chế tạo bởi Bùa Bùa Bí mật hàng đầu Bo Hill, và được đặt trong Sảnh Bùa để bán đấu giá.
"Lâm Thiếu, ngươi thua rồi, 100 triệu đồng tiền!" Trần Hạo ngồi xổm xuống, vươn tay, nhìn Lâm Tử Kiệt ngã trên mặt đất mà nói.
Lâm Tử Kiệt vốn tưởng rằng Trần Hạo muốn giáo huấn chính mình, cũng chỉ muốn nhắm mắt tiếp nhận, nhưng vừa nghe Trần Hạo nói chỉ cần tiền, Lâm Tử Kiệt liền an tâm.
Sẵn sàng thua bạc nhưng trong cơn tuyệt vọng, Lâm Tử Kiệt đã đưa 100 triệu đồng tiền cho Trần Hạo.
Tiền là vật ngoài thân, dù sao một số tiền nhỏ như vậy đối với Lâm Tử Kiệt cũng không là gì, thua thì chịu thôi.
Nhưng Lâm Tử Kiệt không chỉ mất tiền, mà còn bị đánh mất nhân phẩm của chính mình, đánh mất nhân phẩm của Lâm gia, đây là điều mà Lâm Tử Kiệt không thể chịu đựng được.
Trần Hạo cầm lấy 100 triệu đồng tiền, trực tiếp rời đi cùng Chu Nặc, để lại Lâm Tử Kiệt một mình, không còn quan tâm đến sinh tử của Lâm Tử Kiệt.
Một lúc lâu sau, Lâm Tử Kiệt từ trên mặt đất tập tễnh đứng dậy.
Nhưng vấn đề này vẫn chưa kết thúc...
Tại đây, Trần Hạo đưa Chu Nặc đến một quán cà phê, hai người ngồi xuống.
"Trần Hạo, sao đột nhiên anh lại tìm em? Có phải là nhớ em rồi không?" Vừa ngồi xuống, Chu Nặc liền lên tiếng, nhìn Trần Hạo chờ mong hỏi.
Trần Hạo liếc mắt nhìn Chu Nặc, thấy dạo này càng ngày càng nuột.
Anh thầm nghĩ, phải chăng cô bé này thích mình rồi sao? " Tôi đến gặp em là muốn hỏi một số việc!" Trần Hạo nghiêm mặt đáp lại.
"Hic, anh thật sự là quá đáng quá đi.
Có người hỏi anh với ý tứ như vậy, anh đồng ý qua loa một chút cũng cho người ta vui cũng không được sao, đồ đầu đất nhà anh!" Nghe Trần Hạo nói xong, Chu Nặc hừ một tiếng, nhếch môi, làm ra vẻ nũng nịu rất đáng yêu trước mặt anh.
Không phải Trần Hạo không muốn trả lời, mà là bởi vì anh là người đã có vợ, đương nhiên không thể làm gì có lỗi với Tô Đồng Hân, nhất định phải có chính kiến của riêng mình, vừa rồi giả làm bạn trai Chu Nặc đã là ngoại lệ lắm rồi.
Nếu không phải đã kết hôn với Tô Đồng Hân rồi, Trần Hạo còn có thể có suy nghĩ tới chuyện yêu đương với Chu Nặc, nhưng ….
"Chu Nặc, cô có biết Thần Vương đại nhân là ai không?" Bạn đang đọc truyện tại Hố truyện: hotruyen.
com Sau đó Trần Hạo hỏi Chu Nặc.
" Không biết!" Chu Nặc để đầu qua một bên, trả lời dứt khoát có chút vừa giận vừa yêu.
Trần Hạo thấy vậy liền cảm thấy có chút bất lực, con gái thời buổi này thật khó đối phó.
( Không lẽ lại đi hotel luôn bây giờ cho nó nóng) "Thôi, nếu đã là không biết, vậy thì quên đi, phiền em rồi, tôi sẽ đi ngay!" Trần Hạo không phải loại người có thể đùa giỡn, liền đứng dậy nói với Chu Nặc, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Chu Nặc lần này liền trở nên hoảng sợ, nếu Trần Hạo thật sự rời đi, đối với cô nếu có cố ý tỏ ra như vậy đều vô nghĩa.
Chỉ có thể nói, Trần Hạo không hề chịu thua Chu Nặc, Trần Hạo cũng biết Chu Nặc không phải tức giận thật, mà là cố ý giả bộ cho chính anh xem, chính là muốn được anh nịnh nọt một chút.
"Được, được rồi, tôi sẽ không trêu chọc anh nữa, đùa một chút cũng không được!" Chu Nặc nhanh chóng kéo Trần Hạo ngồi xuống, nói.
Trần Hạo lại ngồi xuống, nhìn Chu Nặc, chờ Chu Nặc trả lời.
"Thần Vương đại nhân là người thống trị tối cao của cảnh giới, tên thật là A Bố Lỗ, đang ở trong Thần cung đại sảnh!" Sau đó, Chu Nặc nói sơ qua cho Trần Hạo nghe về Thần Vương đại nhân.
Trần Hạo chăm chú lắng nghe, xem ra anh đã thu hút được sự chú ý của người thống trị cao nhất cảnh giới rồi.
"Sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Trần Hạo, tôi có thể nói cho anh biết, Thần Vương đại nhân không đơn giản như anh nghĩ.
Tôi nghe nói Thần Vương đại nhân đã đạt đến cấp độ Chân Nhân cảnh giới thứ bẩy rồi, rất đáng sợ! " truyện do Vastarel dịch, ai lấy mà ko xin phép làm chó, a hi hi đồ ngốc.
HY Chu Nặc nghi ngờ hỏi Trần Hạo, sau đó ân cần nhắc nhở Trần Hạo rằng cô không muốn Trần Hạo chọc giận Thần Vương đại nhân A Bố Lỗ.
Chân Nhân cảnh giới linh hồn bậc bảy...
Trần Hạo không khỏi kinh ngạc, thực lực này quả thực kinh người.
Hiện tại bản thân hắn cũng chỉ gần với năng lực tu luyện linh hồn bậc hai của Chân Nhân cảnh giới, khoảng cách với Thần Vương đại nhân này quá lớn.
Nếu thực sự muốn gặp A Bố Lỗ, anh có thể không chống đỡ được chút nào, có khả năng trực tiếp bị giết.
"Nhân tiện, cô có biết người hay mặc áo đen bên dưới Thần Vương này không?" Trần Hạo lại hỏi Chu Nặc.
Chu Nặc suy nghĩ một chút rồi đáp: "Tôi nhớ, quả thật có một người như vậy.
Tôi nhớ người đó tên là Hắc...
Hắc Sát, người hầu của Thần Vương đại nhân, có nhiệm vụ giúp Thần Vương xử lý một số chuyện." Thần Vương đại nhân hiếm khi xuất hiện trong các vấn đề thuộc lĩnh vực, nhưng Hắc Sát thì chuyên làm chuyện đó." Trần Hạo nghe xong liền hiểu rõ.
Hình như người đến thăm anh mấy ngày trước chắc là Hắc Sát này.
Nhưng xét theo tình huống của Hắc Sát dò xét thực lực của anh, thì Thần Vương A Bố Lỗ hẳn là không muốn làm gì anh cả, chỉ muốn thử sức xem anh mạnh tới đâu mà thôi.
"Trần Hạo, anh sẽ không xúc phạm Thần Vương đại nhân chứ?" Nhìn thấy vẻ mặt Trần Hạo, Chu Nặc lo lắng hỏi.
Trần Hạo lắc đầu giải thích: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không ngốc đến mức xúc phạm một người tu luyện linh hồn Chân Nhân cảnh giới thứ 7!" Nghe vậy, Chu Nặc cảm thấy an tâm.
"Ơ, tiện thể, tại sao anh lại lấy của Lâm Tử Kiệt nhiều tiền như vậy? Anh thiếu tiền à?" Chu Nặc đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Trần Hạo.
Một trăm triệu đồng tiền không quá nhiều đối với Chu Nặc, nhưng cũng đủ để một người bình thường tiêu xài cả đời.
"Ha ha, thay vì dùng tiền của chính mình để mua đồ, tốt hơn là nên tiêu thoải mái bằng tiền của người khác!" Trần Hạo cười tủm tỉm giải thích với Chu Nặc.
“Chu Nặc, tôi nghe nói lá bùa bí mật trong cảnh giới của cô là rất nổi tiếng.
Có thể dẫn tôi đến đó không, tôi muốn mua một ít lá bùa!”
Trần Hạo tiếp tục nói với cho Chu Nặc.
Lúc này Chu Nặc mới hiểu được mục đích thực sự lần này của Trần Hạo đến thăm mình là gì, cũng là lý do vì sao lại lấy nhiều tiền của Lâm Tử Kiệt như vậy, chính là để mua lá bùa bí mật.
"Ừ, không sao, nhưng anh có chắc 100 triệu đồng là đủ không?" Chu Nặc đồng ý, nghi ngờ hỏi Trần Hạo.
Trong thiên hạ, bùa phép bí mật là thứ rất hiếm nhưng lại rất có giá trị, những loại bùa phép bí mật thông thường nhất có thể có giá hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn miếng, chưa kể những loại bùa bí mật cao cấp khác.
"Không sao, chắc là đủ rồi, còn chưa đủ thì thôi, chúng ta đi tới đó xem trước đi!" Trần Hạo hờ hững cười, cho rằng những thứ như tiền đối với mình chẳng là gì, cũng không sợ không có tiền.
Nói xong, cả hai nhanh chóng uống cạn ly cà phê trước mặt, cùng nhau rời khỏi quán cà phê và đi đến trung tâm bán bùa hộ mệnh bí mật lớn nhất ở Vương quốc Fulu.
Tất cả các Bùa bí mật trong vương quốc đều đến từ Sảnh Bùa, và được chế tạo bởi Bùa Bùa Bí mật hàng đầu Bo Hill, và được đặt trong Sảnh Bùa để bán đấu giá.