Dịch & Edit: Hải Yến
Trần Hạo cũng vội vàng nói với mọi người.
Lòng tham của con người là vô tận, nhưng lòng tham không có nghĩa là không thể kiểm soát được.
Chỉ những người không có lòng tham mới có thể tồn tại.
Sau hơn nửa giờ, chỉ thấy toàn bộ mặt bằng rộng lớn bên ngoài có nhiều bảo vật khác nhau, có thể nói chất đầy haichiếc xe lớn cũng không thành vấn đề.
Có thể thấy, trong lãnh địa ma tộc này thực sự có rất nhiều bảo vật, chẳng trách nó lại thu hút đến vậy. Sau đó Trương Liệt mang theo người bước ra khỏi mật thất.
“Trần Hạo, đây đều là bảo vật trong mật thất, lần này ngươi có thể vào, chúng ta đều có công, cho nên ta cho ngươi một ít bảo vật!”
Trương Liệt bước đến gần Trần Hạo, mỉm cười nói.
Trần Hạo cười nhạt một tiếng, đáp lại Trương Liệt: “Trương huynh, cám ơn tấm lòng hảo tâm của ngươi. Chúng ta ở đây không có lấy những bảo vật này, cho nên ta sẽ nhường ngươi tất cả những bảo vật này.” Nghe Trần Hạo nói, Trương Liệt lập tức kinh ngạc, không ngờ Trần Hạo lại từ chối những bảo vật này.
Nếu Trần Hạo, bọn họ không tới vì bảo vật, vậy bọn họ đến vì cái gì?
Lúc này trong đầu Trương Liệt có một câu hỏi và suy nghĩ rất lớn.
Ngừng một chút, Trương Liệt mỉm cười cảm ơn Trần Hạo.
Nói xong, Trương Liệt xoay người rời đi.
“Đội trưởng, thật ra bọn họ cũng không có hứng thú với những bảo vật này, tại sao lại như vậy? Vậy mục đích của bọn họ đến đây là gì?”
Người đàn ông bên cạnh Trương Liệt ngạc nhiên hỏi Trương Liệt.
“Không biết”
Chỉ thấy Trương Liệt nhếch mép, sắc mặt âm trầm.
“Nếu bọn họ không phải vì những bảo vật này, thì có nghĩa là bọn họ thực sự không tới vì bảo vật, hoặc là có những thứ còn quý hơn những bảo vật này!”
Lúc này trong đầu Trương Liệt nảy ra một ý tưởng cực đoan. Trên thực tế, ý tưởng đoán của Trương Liệt không phải không có lý, vẫn có một chút chính xác.
Thứ nhất là năm người Trần Hạo thật sự không có hứng thú với những bảo vật này, thứ hai là lúc này bọn họ tới lãnh địa của ma tộc, thật sự là tới vì chuyện quan trọng.
Chỉ là năm người Trần Hạo chưa từng nghĩ tới Trương Liệt sẽ có ý kiến như vậy đối với bọn họ.
“Nhện tinh khổng lồ, thật là một con nhện khổng lồ!” Lúc này, một tiếng hét vang lên và một người trong nhóm bỏ chạy.
Ngay sau đó, một con nhện to lớn nhảy lên khỏi vực sâu dưới cầu đá, trực tiếp tấn công đội viên của Trương Liệt, có rất nhiều con nhện nhỏ không ngừng tuôn ra đem mấy người Trương Liệt vây lại.
Trần Hạo nhìn thấy Lôi Liệt muốn tiến lên cứu người.
“Đừng nhúc nhích, đừng lên!”
Người bí ẩn ngăn cản bọn họ đi lên. Bọn họ đã quên mất rằng mình không thể sử dụng chân khí trong hầm mộ này. “Người bí ẩn, tại sao không cho chúng ta đi lên cứu người?”
Trần Hạo có phần khó hiểu hỏi.
“Nhìn kỹ đi, những con nhện này hoàn toàn không gây ra mối đe dọa nào cho chúng ta. Chúng phớt lờ chúng ta, mà tiến thẳng về phía Trương Liệt. Điều này cho thấy những bảo bối bị nguyền rủa đang bắt đầu phát huy tác dụng!”
“ Hơn nữa, có phải ngươi đã quên mất rằng chúng ta không thể sư dụng chân khí trong hầm mộ này rồi sao. Muốn cứu người cũng không thể “
Người bí ẩn vội vàng giải thích với Trần Hạo. Sau khi nghe Người bí ẩn giải thích, Trần Hạo đột nhiên nhớ ra.
"Người bí ẩn, ý của ngươi là những con nhện này chỉ tấn công người đã chạm vào những bảo vật đó!"
Người bí ẩn lập tức gật đầu.
Nghe vậy, mấy người Trần Hạo cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Họ không ngờ lại tồn tại tình huống khủng khiếp như vậy.
Lúc này, các thành viên trong đội của Trương Liệt đều bị nhện nuốt chửng, nhện tinh khổng lồ cắn nuốt từng thành viên trong đội này, đơn giản là rất kinh khủng. " Trần Hạo, cứu tôi với!"
Trương Liệt lúc này kêu cứu về phía Trần Hạo đang đứng ở cửa nhà kính.
"Cứu tôi!"
"Giúp chúng tôi!"
Những người trong đội Trương Liệt xung quanh cũng lần lượt hét lên, giọng nói rất thống khổ.
Tuy nhiên, năm người Trần Hạo đều bất lực, không có cách nào cứu được Trương Liệt.
Ai khiến Trương Liệt bọn họ tham lam tiền bạc mà động đến những bảo bối đáng nguyền rủa kia, nên mới có kết cục như thế này, chỉ có thể nói tất cả chuyện này đều là do bọn họ.
Trong một giây tiếp theo, họ chỉ nghe thấy tiếng Trương Liệt hét lên, sau đó cả người bị con nhện to lớn cắn nát, ném xuống vực sâu dưới cầu đá.
Những người đàn ông xung quanh Trương Liệt cũng bị lũ nhện nhỏ nuốt chửng, biến thành một vũng máu.
Đột nhiên, Trương Liệt và những người khác bị quét sạch.
Sau khi giải quyết xong Trương Liệt và những người khác, con nhện tinh khổng lồ đưa mắt nhìn năm người Trần Hạo. Năm người Trần Hạo mặt đối mặt với con nhện tinh khổng lồ, đồng thời hai mặt nhìn nhau.
Tuy nhiên, con nhện khổng lồ không hề phát động tấn công năm người Trần Hạo, thay vào đó, sau khi nhìn năm người Trần Hạo, bọn chúng lại lao thẳng xuống vực sâu dưới cầu đá, những con nhện nhỏ xung quanh cũng tản ra.
Điều này khiến Trần Hạo và năm người đều rất kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng vừa rồi sẽ có một con nhện khổng lồ tấn công bọn họ, quả thực khiến tim bọn họ loạn nhịp.
"Huh!"
Cả đám ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. "Trời ạ, đáng sợ quá, Trần huynh, Người bí ẩn, còn không có đụng tới những bảo vật kia, nếu không chúng ta sẽ khổ sở!"
Lôi Liệt nhìn Trần Hạo và Người bí ẩn có chút sợ hãi mà thở dài, thật sự khiến hắn cảm thấy mình rất may mắn.
Trần Hạo cùng Người bí ẩn đi ra, đi tới bên cạnh những bảo vật kia.
"Chà, mùi gì?"
Trần Hạo bước tới, cảm thấy có chút nghi hoặc, liền ngửi thấy những mùi hương thơm đặc biệt.
"Đây là một loại đàn hương, được người ma đặc biệt dùng để dụ nhện. Xem ra cái gọi là lời nguyền chính là mùi thơm này!" Người bí ẩn cũng ngửi thấy, lập tức giải thích.
Trần Hạo nghe xong liền hiểu ra mọi chuyện.
"Có vẻ như những người này đã chạm vào những bảo vật này và những mùi hương này đã tỏa ra, vì vậy nhện sẽ hung hăng với họ. Thảo nào nhện sẽ không hung dữ với chúng ta, đây là lý do!"
Cho nên, không phải cái gì cũng là sự thật, bất kỳ cái gọi là lời nguyền nào thực sự khiến người ta sợ hãi, nhất định phải có nguyên nhân.
“Chỉ có thể trách chính mình tham lam tiền bạc, nếu không tham lam không động đến những bảo vật này, thì lũ nhện này cũng không tấn công bọn họ!
Người bí ẩn cũng bất lực thở dài, giảng.
Quên đi, Trần Hạo không muốn nói thêm, mấy chuyện này đều là số mệnh, chỉ có thể nói Trương Liệt cùng những người khác xui xẻo, kết cục như thế này cũng không phải là vô tình.
Trần Hạo cũng vội vàng nói với mọi người.
Lòng tham của con người là vô tận, nhưng lòng tham không có nghĩa là không thể kiểm soát được.
Chỉ những người không có lòng tham mới có thể tồn tại.
Sau hơn nửa giờ, chỉ thấy toàn bộ mặt bằng rộng lớn bên ngoài có nhiều bảo vật khác nhau, có thể nói chất đầy haichiếc xe lớn cũng không thành vấn đề.
Có thể thấy, trong lãnh địa ma tộc này thực sự có rất nhiều bảo vật, chẳng trách nó lại thu hút đến vậy. Sau đó Trương Liệt mang theo người bước ra khỏi mật thất.
“Trần Hạo, đây đều là bảo vật trong mật thất, lần này ngươi có thể vào, chúng ta đều có công, cho nên ta cho ngươi một ít bảo vật!”
Trương Liệt bước đến gần Trần Hạo, mỉm cười nói.
Trần Hạo cười nhạt một tiếng, đáp lại Trương Liệt: “Trương huynh, cám ơn tấm lòng hảo tâm của ngươi. Chúng ta ở đây không có lấy những bảo vật này, cho nên ta sẽ nhường ngươi tất cả những bảo vật này.” Nghe Trần Hạo nói, Trương Liệt lập tức kinh ngạc, không ngờ Trần Hạo lại từ chối những bảo vật này.
Nếu Trần Hạo, bọn họ không tới vì bảo vật, vậy bọn họ đến vì cái gì?
Lúc này trong đầu Trương Liệt có một câu hỏi và suy nghĩ rất lớn.
Ngừng một chút, Trương Liệt mỉm cười cảm ơn Trần Hạo.
Nói xong, Trương Liệt xoay người rời đi.
“Đội trưởng, thật ra bọn họ cũng không có hứng thú với những bảo vật này, tại sao lại như vậy? Vậy mục đích của bọn họ đến đây là gì?”
Người đàn ông bên cạnh Trương Liệt ngạc nhiên hỏi Trương Liệt.
“Không biết”
Chỉ thấy Trương Liệt nhếch mép, sắc mặt âm trầm.
“Nếu bọn họ không phải vì những bảo vật này, thì có nghĩa là bọn họ thực sự không tới vì bảo vật, hoặc là có những thứ còn quý hơn những bảo vật này!”
Lúc này trong đầu Trương Liệt nảy ra một ý tưởng cực đoan. Trên thực tế, ý tưởng đoán của Trương Liệt không phải không có lý, vẫn có một chút chính xác.
Thứ nhất là năm người Trần Hạo thật sự không có hứng thú với những bảo vật này, thứ hai là lúc này bọn họ tới lãnh địa của ma tộc, thật sự là tới vì chuyện quan trọng.
Chỉ là năm người Trần Hạo chưa từng nghĩ tới Trương Liệt sẽ có ý kiến như vậy đối với bọn họ.
“Nhện tinh khổng lồ, thật là một con nhện khổng lồ!” Lúc này, một tiếng hét vang lên và một người trong nhóm bỏ chạy.
Ngay sau đó, một con nhện to lớn nhảy lên khỏi vực sâu dưới cầu đá, trực tiếp tấn công đội viên của Trương Liệt, có rất nhiều con nhện nhỏ không ngừng tuôn ra đem mấy người Trương Liệt vây lại.
Trần Hạo nhìn thấy Lôi Liệt muốn tiến lên cứu người.
“Đừng nhúc nhích, đừng lên!”
Người bí ẩn ngăn cản bọn họ đi lên. Bọn họ đã quên mất rằng mình không thể sử dụng chân khí trong hầm mộ này. “Người bí ẩn, tại sao không cho chúng ta đi lên cứu người?”
Trần Hạo có phần khó hiểu hỏi.
“Nhìn kỹ đi, những con nhện này hoàn toàn không gây ra mối đe dọa nào cho chúng ta. Chúng phớt lờ chúng ta, mà tiến thẳng về phía Trương Liệt. Điều này cho thấy những bảo bối bị nguyền rủa đang bắt đầu phát huy tác dụng!”
“ Hơn nữa, có phải ngươi đã quên mất rằng chúng ta không thể sư dụng chân khí trong hầm mộ này rồi sao. Muốn cứu người cũng không thể “
Người bí ẩn vội vàng giải thích với Trần Hạo. Sau khi nghe Người bí ẩn giải thích, Trần Hạo đột nhiên nhớ ra.
"Người bí ẩn, ý của ngươi là những con nhện này chỉ tấn công người đã chạm vào những bảo vật đó!"
Người bí ẩn lập tức gật đầu.
Nghe vậy, mấy người Trần Hạo cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Họ không ngờ lại tồn tại tình huống khủng khiếp như vậy.
Lúc này, các thành viên trong đội của Trương Liệt đều bị nhện nuốt chửng, nhện tinh khổng lồ cắn nuốt từng thành viên trong đội này, đơn giản là rất kinh khủng. " Trần Hạo, cứu tôi với!"
Trương Liệt lúc này kêu cứu về phía Trần Hạo đang đứng ở cửa nhà kính.
"Cứu tôi!"
"Giúp chúng tôi!"
Những người trong đội Trương Liệt xung quanh cũng lần lượt hét lên, giọng nói rất thống khổ.
Tuy nhiên, năm người Trần Hạo đều bất lực, không có cách nào cứu được Trương Liệt.
Ai khiến Trương Liệt bọn họ tham lam tiền bạc mà động đến những bảo bối đáng nguyền rủa kia, nên mới có kết cục như thế này, chỉ có thể nói tất cả chuyện này đều là do bọn họ.
Trong một giây tiếp theo, họ chỉ nghe thấy tiếng Trương Liệt hét lên, sau đó cả người bị con nhện to lớn cắn nát, ném xuống vực sâu dưới cầu đá.
Những người đàn ông xung quanh Trương Liệt cũng bị lũ nhện nhỏ nuốt chửng, biến thành một vũng máu.
Đột nhiên, Trương Liệt và những người khác bị quét sạch.
Sau khi giải quyết xong Trương Liệt và những người khác, con nhện tinh khổng lồ đưa mắt nhìn năm người Trần Hạo. Năm người Trần Hạo mặt đối mặt với con nhện tinh khổng lồ, đồng thời hai mặt nhìn nhau.
Tuy nhiên, con nhện khổng lồ không hề phát động tấn công năm người Trần Hạo, thay vào đó, sau khi nhìn năm người Trần Hạo, bọn chúng lại lao thẳng xuống vực sâu dưới cầu đá, những con nhện nhỏ xung quanh cũng tản ra.
Điều này khiến Trần Hạo và năm người đều rất kinh ngạc, bọn họ còn tưởng rằng vừa rồi sẽ có một con nhện khổng lồ tấn công bọn họ, quả thực khiến tim bọn họ loạn nhịp.
"Huh!"
Cả đám ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. "Trời ạ, đáng sợ quá, Trần huynh, Người bí ẩn, còn không có đụng tới những bảo vật kia, nếu không chúng ta sẽ khổ sở!"
Lôi Liệt nhìn Trần Hạo và Người bí ẩn có chút sợ hãi mà thở dài, thật sự khiến hắn cảm thấy mình rất may mắn.
Trần Hạo cùng Người bí ẩn đi ra, đi tới bên cạnh những bảo vật kia.
"Chà, mùi gì?"
Trần Hạo bước tới, cảm thấy có chút nghi hoặc, liền ngửi thấy những mùi hương thơm đặc biệt.
"Đây là một loại đàn hương, được người ma đặc biệt dùng để dụ nhện. Xem ra cái gọi là lời nguyền chính là mùi thơm này!" Người bí ẩn cũng ngửi thấy, lập tức giải thích.
Trần Hạo nghe xong liền hiểu ra mọi chuyện.
"Có vẻ như những người này đã chạm vào những bảo vật này và những mùi hương này đã tỏa ra, vì vậy nhện sẽ hung hăng với họ. Thảo nào nhện sẽ không hung dữ với chúng ta, đây là lý do!"
Cho nên, không phải cái gì cũng là sự thật, bất kỳ cái gọi là lời nguyền nào thực sự khiến người ta sợ hãi, nhất định phải có nguyên nhân.
“Chỉ có thể trách chính mình tham lam tiền bạc, nếu không tham lam không động đến những bảo vật này, thì lũ nhện này cũng không tấn công bọn họ!
Người bí ẩn cũng bất lực thở dài, giảng.
Quên đi, Trần Hạo không muốn nói thêm, mấy chuyện này đều là số mệnh, chỉ có thể nói Trương Liệt cùng những người khác xui xẻo, kết cục như thế này cũng không phải là vô tình.