Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ này, Trần Hạo đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không khỏi khẽ giật mình.
Cởi khăn và nhìn lên, phát hiện người phụ nữ này không phải là ai khác.
Hóa ra là Phương Kiển Niếp.
Nói thật, kể từ lần trước ở tỉnh Tây Nam, Trần Hạo hóa trang thành A Tam đần độn cứu Phương gia, Trần Hạo cũng không còn có liên hệ gì với Phương gia của bọn họ.
Việc duy nhất là giải quyết cho Dương Hạ ở tỉnh Tây Nam và trao cho Dương Hạ tài sản Tây Nam.
Đã, một năm rồi không gặp lại nhau.
Không ngờ lại có thể gặp được Phương Kiển Niếp ở đây, nàng hình như có cái gì thay đổi, nếu không, Phương gia uy nghiêm như thế nào lại có thể rơi vào hoàn cảnh này? Trần Hạo đứng lên.
“Kiển niếp, tại sao là ngươi?”
(囝 囡: kiển nặc = Kiển Niếp ) “Thật sự là ngươi Trần Hạo, không ngờ lại gặp được ngươi ở chỗ này!”
Phương kiển niếp mặt một chút đỏ, nước mắt lưng tròng.
Vừa nói, Phương kiển niếp không kìm được nước mắt mà chạy đến gần Trần Hạo và ôm vào lòng.
Đã lâu như vậy không có tin tức của Trần Hạo, hiện tại có bao nhiêu thay đổi, một lần nữa lại đứng trước mặt cô.
Áp lực nặng nề của những tảng đá lớn mà Phương kiển niếp đang treo trong lòng dường như đã bị bỏ rơi vào lúc này.
“không sao không sao!”
Trần Hạo an ủi cô.
“Này này này, hai người còn có tâm tư tán tỉnh,hay mắng chửi nhau sao.
Phương kiển niếp, người này, đây là đứa nhóc ngươi nuôi ở Tây Nam sao?”
Vân Lãng lạnh lùng nói.
sắc mặt của hắn càng là khó coi, lúc đầu bị rống, liền để hắn khó chịu.
Giờ đây, người phụ nữ trong lòng hắn đã thực sự lao vào vòng tay của người khác.
Đã làm Vân Lãng cảm thấy như bị đội mũ nón xanh ở nơi công cộng.
(ủa mũ lưỡi trai xanh vừa bt vừa đẹp mà @@) Là đàn ông, hắn không thể chịu đựng được nữa.
“Chết tiệt, hôm nay ta sẽ để cho ngươi xem khuôn mặt nhỏ trắng bệch chết đi sống lại là như thế nào!”
Hắn nghiến răng.
Nhiều người xung quanh đã lùi lại một bước.
Bởi vì ở Mạch Đảo, Vân Thiếu này thật sự dám giết người.
Ai cũng sợ làm liên lụy đến mình nên phải tránh xa.
“Vân Lãng, là bên ta kiển niếp vô dụng, ngay cả ông nội cùng Tả thần y cũng bị ngươi cưỡng chế, ngươi có việc gì cứ nhắm tới ta, ngươi đừng làm hại bằng hữu của ta!”
Sau khi tâm trạng của Phương Kiển Niếp bình tĩnh trở lại, cô mới nhận ra rằng mình đã không biết gì khi ôm lấy Trần Hạo vì quá phấn khích.
Vân Lãng lòng dạ hẹp hòi, thế này, không phải là Trần Hạo cũng vạ lây sao.
Bởi vì, cô củng vội vàng buông Trần Hạo ra, hướng về Vân Lãng giải thích.
“Trần Hạo, mau rời khỏi đây!”
Phương Kiển Niếp cúi đầu nói.
“Không sao, có ta ở đây, hắn sẽ không làm gì ngươi!”
Trần Hạo nhìn Phương Kiển Niếp, không khỏi lắc đầu cười.
“Ta biết Trần Hạo, thực lực của ngươi, ngươi là Trần gia, nhưng ở Mạch đảo, đặc biệt là Vân gia, bọn họ sẽ không sợ bất cứ gia tộc nào, ngược lại Trần Hạo, trên đời này có chuyện ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu.”
, Hắn dám giết ngươi, ngươi đi đi! ”
Phương kiển niếp lo lắng nói.
“Muốn đi? E rằng không dễ dàng như vậy, ta không quan tâm ngươi là Trần Thiếu Tân thiếu gia cái gì, đến đây nhất định phải lạy Vân gia của ta, bắt hắn lại cho ta!”
Vân Lãng xua tay.
Bảy tám tên vệ sĩ lao thẳng về phía Trần Hạo.
”
Đứng ở đằng sau ta!”
Trần Hạo kéo nhẹ Phương Kiển Niếp và kéo ra phía sau anh.
“Bọn hắn!”
Và nắm đấm của những người đó đã chạm tới mặt Trần Hạo vào lúc này.
Phương Kiển Niếp lo lắng hét lên.
Nhưng không nghĩ tới, Trần Hạo nhìn lại, mỉm cười nhìn Phương Kiển Niếp bình tĩnh: “Đừng sợ, bọn họ không thể làm hại được ta!”
bùm! Trong lúc trò chuyện, một người đã đấm vào ngực Trần Hạo.
Có một tiếng ồn bị bóp nghẹt.
Sau đó là một âm thanh giòn giã.
Rắc rắc! Sau đó tôi nhìn thấy tên thủ lĩnh, nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch, kêu gào đau đớn.
Bởi vì vừa rồi hắn tung ra một cú đấm, không giống như đánh vào người, mà là đánh vào một tảng băng cực kỳ hùng vĩ và đồ sộ.
Xương cánh tay vỡ nát, xương bàn tay gãy thành nhiều mảnh.
Tay gãy ruột xót, người bình thường làm sao có thể chịu đựng được loại đau đớn này! Trần Hạo nhìn hắn lắc đầu một cái rồi đạp ra, xương bánh chè của người đàn ông cong về phía sau một góc khác và bay thẳng ra ngoài.
Những người khác, giật mình một chút, rồi lần nữa tiếp tục đánh.
Trần Hạo cũng làm như vậy, phủi chân vài cái, mấy người trước mặt ôm chặt xương bánh chè, ngã xuống đất kêu gào.
( bàn chân vàng trong làng đá phủi) Vân Lãng nhìn trong mắt, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Thuộc hạ của hắn đều là cao thủ được tuyển chọn kỹ càng, nhưng cũng không phải là đối thủ của tiểu tử mặt trắng này.
Chỉ sau mười giây, tất cả được bón hành.
Trần Hạo đi về phía Vân Lãng.
“Ngươi vừa rồi, một mực gọi trách móc, ngươi muốn hoạt động gân cốt?”
Trần Hạo chế nhạo.
”
Ngươi...
Ngươi muốn như thế nào? Nơi này...
Thế nhưng là! A!!”
Vân Lãng lùi lại, muốn cảnh cáo Trần Hạo.
Nhưng chưa kịp cất giọng, Trần Hạo đã một tay nắm lấy cổ áo, ném lên không trung.
Răng rắc! Trần Hạo nắm lấy cánh tay hắn, khiến hắn xoay tròn trên không trung.
Chẳng bao lâu sau, tứ chi của hắn bị đứt và lại la hét liên hồi.
Cuối cùng, sau một hồi thì ném hắn, sang một bên giá đèn.
Hắn không thể cử động toàn thân, chỉ biết kêu lên vì đau.
Mọi người đều sợ hãi không dám mở miệng nói.
Đây là Vân Thiếu, người này càng tàn nhẫn hơn.
Sức lực càng mạnh.
Hắn thực sự bị tàn phế.
Phương Kiển niếp cũng che miệng kinh ngạc.
Một năm rưỡi trước, Trần Hạo vẫn còn là một cậu bé gầy yếu, chỉ biết vài kỹ thuật vật lộn.
(1 chiu đá phủi Phươn kiển niếp té trật bả vai) Nhưng bây giờ, kỹ năng của anh ta đã đạt đến mức đáng sợ! Và tại thời điểm này.
Hàng loạt vệ sĩ áo đen đi về phía bên này.
Các du khách nhìn theo hướng của những vệ sĩ áo đen này, họ đều sợ hãi và né tránh.
Nhóm vệ sĩ này không thèm nhìn những người đang hú hét trên mặt đất.
Đi thẳng về phía Trần Hạo.
“Trần Thiếu, người ngài căn dặn chúng tôi đã bắt được, hắn hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị tất cả huyện chí tư liệu, đợi đến ban đêm, liền sẽ tới!”
Người vệ sĩ nói.
“Tốt!”
Trần Hạo gật đầu.
Sau đó nhìn Phương Nặc, có chút sững sờ: ”
Kiển niếp, ta nghe ngươi nói phương thái gia, còn có sư đệ ta Tả Trung Đào đều bị liên lụy, đến cùng các ngươi chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Hạo hỏi.
Khi cứu được Phương gia, Trần Hạo đến Kim Lăng tìm Mạc gia giải quyết, củng đã truyền thụ cho Tả Trung Đào một chút y thuật, để hắn tận khả năng trợ giúp cho Phương gia..
Không còn kẻ thù, Phương gia coi như sẽ khôi phục thực lực.
Nhưng bây giờ, lại là rơi xuống tình cảnh như vậy.
”
Ta...
Ta....”
Nước mắt của Phương kiển niêp rơi, biết rằng cô không thể nói được.
Trần Hạo đưa cô về phòng.
Bên ngoài, vài người bạn của Vân Lãng đứng dưới ánh đèn, nhìn Vân Lãng cách mình hơn mười thước, lúc này sắc mặt tái nhợt, máu chảy ra miệng.
Và một số người đang sợ hãi vẫn chưa hoàn hồn Trông sắp chết.
Những người bạn của hắn sợ hãi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi …
Cởi khăn và nhìn lên, phát hiện người phụ nữ này không phải là ai khác.
Hóa ra là Phương Kiển Niếp.
Nói thật, kể từ lần trước ở tỉnh Tây Nam, Trần Hạo hóa trang thành A Tam đần độn cứu Phương gia, Trần Hạo cũng không còn có liên hệ gì với Phương gia của bọn họ.
Việc duy nhất là giải quyết cho Dương Hạ ở tỉnh Tây Nam và trao cho Dương Hạ tài sản Tây Nam.
Đã, một năm rồi không gặp lại nhau.
Không ngờ lại có thể gặp được Phương Kiển Niếp ở đây, nàng hình như có cái gì thay đổi, nếu không, Phương gia uy nghiêm như thế nào lại có thể rơi vào hoàn cảnh này? Trần Hạo đứng lên.
“Kiển niếp, tại sao là ngươi?”
(囝 囡: kiển nặc = Kiển Niếp ) “Thật sự là ngươi Trần Hạo, không ngờ lại gặp được ngươi ở chỗ này!”
Phương kiển niếp mặt một chút đỏ, nước mắt lưng tròng.
Vừa nói, Phương kiển niếp không kìm được nước mắt mà chạy đến gần Trần Hạo và ôm vào lòng.
Đã lâu như vậy không có tin tức của Trần Hạo, hiện tại có bao nhiêu thay đổi, một lần nữa lại đứng trước mặt cô.
Áp lực nặng nề của những tảng đá lớn mà Phương kiển niếp đang treo trong lòng dường như đã bị bỏ rơi vào lúc này.
“không sao không sao!”
Trần Hạo an ủi cô.
“Này này này, hai người còn có tâm tư tán tỉnh,hay mắng chửi nhau sao.
Phương kiển niếp, người này, đây là đứa nhóc ngươi nuôi ở Tây Nam sao?”
Vân Lãng lạnh lùng nói.
sắc mặt của hắn càng là khó coi, lúc đầu bị rống, liền để hắn khó chịu.
Giờ đây, người phụ nữ trong lòng hắn đã thực sự lao vào vòng tay của người khác.
Đã làm Vân Lãng cảm thấy như bị đội mũ nón xanh ở nơi công cộng.
(ủa mũ lưỡi trai xanh vừa bt vừa đẹp mà @@) Là đàn ông, hắn không thể chịu đựng được nữa.
“Chết tiệt, hôm nay ta sẽ để cho ngươi xem khuôn mặt nhỏ trắng bệch chết đi sống lại là như thế nào!”
Hắn nghiến răng.
Nhiều người xung quanh đã lùi lại một bước.
Bởi vì ở Mạch Đảo, Vân Thiếu này thật sự dám giết người.
Ai cũng sợ làm liên lụy đến mình nên phải tránh xa.
“Vân Lãng, là bên ta kiển niếp vô dụng, ngay cả ông nội cùng Tả thần y cũng bị ngươi cưỡng chế, ngươi có việc gì cứ nhắm tới ta, ngươi đừng làm hại bằng hữu của ta!”
Sau khi tâm trạng của Phương Kiển Niếp bình tĩnh trở lại, cô mới nhận ra rằng mình đã không biết gì khi ôm lấy Trần Hạo vì quá phấn khích.
Vân Lãng lòng dạ hẹp hòi, thế này, không phải là Trần Hạo cũng vạ lây sao.
Bởi vì, cô củng vội vàng buông Trần Hạo ra, hướng về Vân Lãng giải thích.
“Trần Hạo, mau rời khỏi đây!”
Phương Kiển Niếp cúi đầu nói.
“Không sao, có ta ở đây, hắn sẽ không làm gì ngươi!”
Trần Hạo nhìn Phương Kiển Niếp, không khỏi lắc đầu cười.
“Ta biết Trần Hạo, thực lực của ngươi, ngươi là Trần gia, nhưng ở Mạch đảo, đặc biệt là Vân gia, bọn họ sẽ không sợ bất cứ gia tộc nào, ngược lại Trần Hạo, trên đời này có chuyện ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu.”
, Hắn dám giết ngươi, ngươi đi đi! ”
Phương kiển niếp lo lắng nói.
“Muốn đi? E rằng không dễ dàng như vậy, ta không quan tâm ngươi là Trần Thiếu Tân thiếu gia cái gì, đến đây nhất định phải lạy Vân gia của ta, bắt hắn lại cho ta!”
Vân Lãng xua tay.
Bảy tám tên vệ sĩ lao thẳng về phía Trần Hạo.
”
Đứng ở đằng sau ta!”
Trần Hạo kéo nhẹ Phương Kiển Niếp và kéo ra phía sau anh.
“Bọn hắn!”
Và nắm đấm của những người đó đã chạm tới mặt Trần Hạo vào lúc này.
Phương Kiển Niếp lo lắng hét lên.
Nhưng không nghĩ tới, Trần Hạo nhìn lại, mỉm cười nhìn Phương Kiển Niếp bình tĩnh: “Đừng sợ, bọn họ không thể làm hại được ta!”
bùm! Trong lúc trò chuyện, một người đã đấm vào ngực Trần Hạo.
Có một tiếng ồn bị bóp nghẹt.
Sau đó là một âm thanh giòn giã.
Rắc rắc! Sau đó tôi nhìn thấy tên thủ lĩnh, nắm chặt tay, sắc mặt trắng bệch, kêu gào đau đớn.
Bởi vì vừa rồi hắn tung ra một cú đấm, không giống như đánh vào người, mà là đánh vào một tảng băng cực kỳ hùng vĩ và đồ sộ.
Xương cánh tay vỡ nát, xương bàn tay gãy thành nhiều mảnh.
Tay gãy ruột xót, người bình thường làm sao có thể chịu đựng được loại đau đớn này! Trần Hạo nhìn hắn lắc đầu một cái rồi đạp ra, xương bánh chè của người đàn ông cong về phía sau một góc khác và bay thẳng ra ngoài.
Những người khác, giật mình một chút, rồi lần nữa tiếp tục đánh.
Trần Hạo cũng làm như vậy, phủi chân vài cái, mấy người trước mặt ôm chặt xương bánh chè, ngã xuống đất kêu gào.
( bàn chân vàng trong làng đá phủi) Vân Lãng nhìn trong mắt, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Thuộc hạ của hắn đều là cao thủ được tuyển chọn kỹ càng, nhưng cũng không phải là đối thủ của tiểu tử mặt trắng này.
Chỉ sau mười giây, tất cả được bón hành.
Trần Hạo đi về phía Vân Lãng.
“Ngươi vừa rồi, một mực gọi trách móc, ngươi muốn hoạt động gân cốt?”
Trần Hạo chế nhạo.
”
Ngươi...
Ngươi muốn như thế nào? Nơi này...
Thế nhưng là! A!!”
Vân Lãng lùi lại, muốn cảnh cáo Trần Hạo.
Nhưng chưa kịp cất giọng, Trần Hạo đã một tay nắm lấy cổ áo, ném lên không trung.
Răng rắc! Trần Hạo nắm lấy cánh tay hắn, khiến hắn xoay tròn trên không trung.
Chẳng bao lâu sau, tứ chi của hắn bị đứt và lại la hét liên hồi.
Cuối cùng, sau một hồi thì ném hắn, sang một bên giá đèn.
Hắn không thể cử động toàn thân, chỉ biết kêu lên vì đau.
Mọi người đều sợ hãi không dám mở miệng nói.
Đây là Vân Thiếu, người này càng tàn nhẫn hơn.
Sức lực càng mạnh.
Hắn thực sự bị tàn phế.
Phương Kiển niếp cũng che miệng kinh ngạc.
Một năm rưỡi trước, Trần Hạo vẫn còn là một cậu bé gầy yếu, chỉ biết vài kỹ thuật vật lộn.
(1 chiu đá phủi Phươn kiển niếp té trật bả vai) Nhưng bây giờ, kỹ năng của anh ta đã đạt đến mức đáng sợ! Và tại thời điểm này.
Hàng loạt vệ sĩ áo đen đi về phía bên này.
Các du khách nhìn theo hướng của những vệ sĩ áo đen này, họ đều sợ hãi và né tránh.
Nhóm vệ sĩ này không thèm nhìn những người đang hú hét trên mặt đất.
Đi thẳng về phía Trần Hạo.
“Trần Thiếu, người ngài căn dặn chúng tôi đã bắt được, hắn hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị tất cả huyện chí tư liệu, đợi đến ban đêm, liền sẽ tới!”
Người vệ sĩ nói.
“Tốt!”
Trần Hạo gật đầu.
Sau đó nhìn Phương Nặc, có chút sững sờ: ”
Kiển niếp, ta nghe ngươi nói phương thái gia, còn có sư đệ ta Tả Trung Đào đều bị liên lụy, đến cùng các ngươi chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Hạo hỏi.
Khi cứu được Phương gia, Trần Hạo đến Kim Lăng tìm Mạc gia giải quyết, củng đã truyền thụ cho Tả Trung Đào một chút y thuật, để hắn tận khả năng trợ giúp cho Phương gia..
Không còn kẻ thù, Phương gia coi như sẽ khôi phục thực lực.
Nhưng bây giờ, lại là rơi xuống tình cảnh như vậy.
”
Ta...
Ta....”
Nước mắt của Phương kiển niêp rơi, biết rằng cô không thể nói được.
Trần Hạo đưa cô về phòng.
Bên ngoài, vài người bạn của Vân Lãng đứng dưới ánh đèn, nhìn Vân Lãng cách mình hơn mười thước, lúc này sắc mặt tái nhợt, máu chảy ra miệng.
Và một số người đang sợ hãi vẫn chưa hoàn hồn Trông sắp chết.
Những người bạn của hắn sợ hãi, vội vàng lấy điện thoại ra gọi …