“Nghe nói ông chủ Bùi đã bắt được Khải Minh rồi à? Người nhà họ Vũ tôi quả thật không biết phải cảm ơn thế nào!”
Người chưa đến, tiếng cười của người nhà họ Vũ đã đến trước.
Lần này nhà họ Vũ có tổng cộng tám người tới.
Do một người trung niên dẫn dắt.
“Ông Vũ Văn Hải khiêm tốn quá rồi.
Nói đến cùng thì hai nhà Bùi, Vũ vẫn là người một nhà họ Bắc Giang.
Còn về Khải Minh kia, cũng chỉ là một người ngoài.
Làm gì có đạo lý xoay khuỷ tay ra phía ngoài chứ?”
Bùi Thành Công thản nhiên cười nói.
“Đúng là cậu ta! Đã để chúng tôi tìm đến khổ!”
Vũ Văn Hải đi đến gần, nhìn chằm chằm sau đó mừng rỡ.
Vũ Văn Hải, chính là người có cấp bậc bô lão trong nhà họ Vũ ở Bắc Giang.
Cả gia tộc, đều là do ông ấy thu xếp.
Giờ phút này đã tóm được Khải Minh, đó là một cái công lớn.
Không biết chú hai Vũ Trường Không sẽ khen thưởng cho mình thế nào đây? “Cậu ta đã trúng bác linh tán, đã mất đi tri giác, hừ, nhìn thằng nhóc cậu cho dù có là một con cá chạch cũng sao mà chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi!”
Vũ Văn Hải lạnh lùng nói.
“Nhưng mà tổng giám đốc Bùi, ông bảo Khải Minh này có thực lực dũng mãnh, nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu ta cũng chỉ thế thôi…”
Rõ ràng là tâm trạng của Vũ Văn Hải hôm nay khá tốt.
“Chú Hải, điều này thì chú đã sai rồi.
Ba cháu không nói dối đâu.
Mọi người nhà họ Bùi chúng cháu đều từng thấy sức mạnh của Khải Minh.
Đúng là không như bình thường.
Còn nữa, sở dĩ có thể dễ dàng bắt được cậu ta là vì nhð sự giúp đỡ của em cháu, cùng với công hiệu thần kỳ của bác linh tán này của chú.
Nếu không sẽ phải tốn rất nhiều sức lực để đối phó cậu ta!”
Bùi Tuyết chỉnh chỉnh sợi tóc, mỉm cười nói.
“Vẫn là đứa cháu gái Bùi Tuyết của tôi biết ăn nói.
Chuyện này, cháu gái Bùi Tuyết đã lập được công lớn, nhà họ Vũ chúng tôi sẽ không quên công lao này đâu!”
“Hừ, người đã uống phải bách linh tán, cho dù cậu có tu vi cao cường đến đâu.
Giờ này cũng phải thành thành thật thật nghe lời cho tôi.
Hôn mê bất tỉnh rồi thì có đánh cũng không tỉnh!”
Vũ Văn Hải nói.
Sau đó, một bàn tay to vung lên: “Người đâu, đưa Khải Minh này về nhà họ Vũ.
Đợi nhị trưởng lão từ Thái Nguyên về xử lý!”
“RõI”
Thuộc hạ của nhà họ Vũ tiếp lời.
“Đợi đã, các người là người nào? Dám cả gan có ý đồ với cậu Minh!”
Đúng lúc này, bất ngờ có một tiếng quát lạnh lùng vang lên ở phía sau.
Mọi người nhìn lại theo tiếng nói.
Liền nhìn thấy một ông lão, không biết đã xuất hiện ở phía sau mọi người từ lúc nào.
“À, hóa ra là anh Võ Khang đã đến.
Anh Võ Khang, đây là bản đồ An Lĩnh của anh, đây là đồ gia truyền của nhà họ Võ, há có thể tùy tiện giao cho một thằng nhóc.
Hơn nữa, Khải Minh còn không biết đủ, lại còn muốn cướp bách thú kinh của nhà họ Bùi tôi.
Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Bùi Thành Công nhìn Võ Khang, không khỏi ngẩn ra.
Mấy ngày nay, Bùi Thành Công âm thầm quan sát, ông ta phát hiện Võ Khang qua lại rất gần với Khải Minh.
Còn rất có dáng vẻ mời chào.
Lúc đầu, Bùi Thành Công cũng không để.
Dù sao thì mình và Võ Khang là chỗ giao tình nhiều năm, Bùi Thành Công tin tưởng, một khi mà thật sự xảy ra chuyện gì, Võ Khang sẽ đứng về phía mình! Nhưng ông ta nhầm rồi.
Cho đến tận tối qua, sau khi Bùi Thành Công biết được Võ Khang thế mà lại kể bí mật của nhà họ Bùi cho Khải Minh.
Bùi Thành Công đã bắt đầu có ý đề phòng Võ Khang.
Cho nên, ngay sau đó Bùi Thành Công đã vội vàng che dấu gượng gạo.
“Hừ, Bùi Thành Công.
Ông tường tôi là đứa trẻ con ba tuổi không biết gì à, vừa nãy tôi đã nghe thấy rồi.
Rõ ràng là ông thông đồng với nhà họ Vũ ở Bắc Giang, bán đứng cậu Minh.
Bùi Thành Công, cậu Minh đã cứu toàn bộ mạng sống của nhà họ Bùi đấy.
Cho dù không có công lao cũng có khổ lao.
Ông lại lấy oán trả ơn! Ông có còn lương tâm nữa không?”
Võ Khang chỉ vào Bùi Thành Công quát lên.
Hai tay Bùi Thành Công cứng đỡ.
Giờ phút này, hai mắt đã trở lên lạnh lùng, nghiêm nghi.
“Cậu ta mưu đồ cướp bách thú kinh của nhà họ Bùi tôi, đã là tự tìm đường chết.
Anh Khang, tôi thấy tôi và anh giao tình sâu đậm, mới ở đây khuyên bảo anh.
Chuyện này có nhà họ Vũ ra tay, anh hãy quay về nghỉ ngơi sớm đi!”
Bùi Thành Công cố nhịn nói.
“Quay về ư? Hôm nay có Võ Khang tôi ở đây, các người đừng hòng động được vào một sợi tóc nào của cậu Minh.
Bùi Thành Công nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu thật mạnh: “Được, anh Võ Khang, nếu anh đã không biết phân biệt như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí.
Hoom nay có người nhà họ Vũ ở đây, tôi muốn xem xem anh làm khó dễ tôi thế nào? Nói xong, ông ta nhìn về phía Vũ Văn Hải của nhà họ Vũ.
Tất nhiên là Vũ Văn Hải hiểu ý.
“Muốn trách thì trách ông thôi, thật là cứ thích lo chuyện bao đồng.”
Vũ Văn Hải lạnh lùng quát một tiếng.
Mất tên thuộc hạ lập tức xông lên đánh với Võ Khang.
Võ Khang tài nghệ phong phú, đã tiến vào cảnh giới võ giả nội lực.
Người bình thường, Võ Khang không để vào mắt.
Nhưng lần này, người mà ông đối phó là nhà họ Vũ.
Tối qua quyết chiến với Lưu Quốc Báo, Khải Minh ra tay giải quyết đối phương, cứu về một mạng cho Võ Khang.
Điều này…Võ Khang vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Hơn nữa cậu Minh còn cực kỳ tôn trọng ông.
Làm cho Võ Khang không hề bị khuất nhục.
Chỉ dựa vào hai điều này đã đủ để Võ Khang quyết một lòng rồi.
Bởi vậy, Võ Khang cực kỳ liều mạng.
Đánh thật lên thì mấy đệ tử nhà họ Vũ vẫn không phải là đối thủ.
“Người này lại là võ gả nội lực, xem ra ghế khách quý của nhà họ Bùi cũng không đơn giản a!”
Vũ Văn Hải ð một bên lắc đầu cười khổ.
“Đó là anh Hải không ra tay thôi, cả Bắc Giang có ai mà không biết, anh Hải là cao thủ nổi tiếng ở Việt Nam!”
Bùi Thành Công lại cười nói.
“Ha ha, một kẻ nhỏ nhoi như Võ Khang, việc gì phải đánh lâu như thế, lui xuống hết cho tôi!”
Lúc này Vũ Văn Hải quát lên một tiếng.
Mọi người ào ào lui về.
Sau đó, ông ta thình lình di chuyển.
Mang theo khí thế mạnh mẽ, đòn phủ đầu đầu tiên đã đánh vào tử huyệt của Võ Khang.
Phụt! Ông ta có tốc độ cực nhanh, hơn nữa nói cho cùng thì Võ Khang đã cao tuổi, lại thêm thương tích tối qua đánh với Lưu Quốc Báo còn chưa khỏi.
Phản ứng không kịp, trực tiếp bay ngược ra, miệng phun máu tươi.
“Hừ, tôi bảo ông già này còn có chút bản lĩnh, không ngỡ lại là một kẻ vô dụng! Nếu ông đã một lòng tìm đường chết, được thôi, tôi sẽ giết ông!”
Vũ Văn Hải nói.
Ông ta thản nhiên đi tới chỗ Võ Khang.
“Bùi Thành Công, ông sẽ bị trời phạt.
Nhà họ Võ tôi với ông chỉ có ơn mà không có oán, ông lại làm ra hành động không bằng cầm thú như vậy! Võ Khang tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ông!”
Võ Khang tức giận cắn răng.
“Có nói nhiều nữa cũng không cứu được cái mạng của ông, chỉ trách ông lão phế vật ông xui xẻo, lãng phí một thân tu vi khổ luyện, ha ha!”
Vũ Văn Hải đi qua.
Đang chuẩn bị đánh một chưởng xuống Võ Khang, lấy mạng ông ta.
“Đừng ồn nữa, tối qua đã một đêm không ngủ.
Để tôi ngủ tiếp đi!”
Đúng lúc này, trong phòng có một tiếng nói không hợp thời vang lên.
Làm cho bầu không khí trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều quay đầu lại.
Nhìn về phía Khải Minh đang nằm trên giường.
Đặc biệt là Bùi Tuyết, giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ai…Ai nói đó?”
Bùi Thành Công cũng hoảng sợ, không nhịn được lùi về sau từng bước.
“Chẳng nhẽ, cậu ta không hôn mê?”
“Cô Bùi Tuyết, cô xác định cậu ta đã trúng độc rồi chút?”
Vũ Văn Hải ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.
“Chắc chắn, rõ ràng là cậu ta trúng độc!”
“Thế thì kỳ lạ.
Chẳng lẽ vừa rồi là nói mớ?”
Lúc mọi người đang không đoán chắc.
Họ nhìn thấy Khải Minh trên giường ngáp một cái thật to, còn duỗi cái lưựng mệt mỏi, dáng vẻ ngủ biếng.
Không bao lâu, Khải Minh vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ, từ từ mở mắt.
Qu ét mắt nhìn mọi người trong phòng: “Tôi thấy bây gið mọi người đã đến đủ rồi đúng không?”
Khải Minh lắc lắc cái cổ rồi ngồi xuống, lạnh lùng hỏi.
“Gì cơ? Thì ra…cậu…cậu không trúng độc!”
Mọi người hoảng sợ.
Người chưa đến, tiếng cười của người nhà họ Vũ đã đến trước.
Lần này nhà họ Vũ có tổng cộng tám người tới.
Do một người trung niên dẫn dắt.
“Ông Vũ Văn Hải khiêm tốn quá rồi.
Nói đến cùng thì hai nhà Bùi, Vũ vẫn là người một nhà họ Bắc Giang.
Còn về Khải Minh kia, cũng chỉ là một người ngoài.
Làm gì có đạo lý xoay khuỷ tay ra phía ngoài chứ?”
Bùi Thành Công thản nhiên cười nói.
“Đúng là cậu ta! Đã để chúng tôi tìm đến khổ!”
Vũ Văn Hải đi đến gần, nhìn chằm chằm sau đó mừng rỡ.
Vũ Văn Hải, chính là người có cấp bậc bô lão trong nhà họ Vũ ở Bắc Giang.
Cả gia tộc, đều là do ông ấy thu xếp.
Giờ phút này đã tóm được Khải Minh, đó là một cái công lớn.
Không biết chú hai Vũ Trường Không sẽ khen thưởng cho mình thế nào đây? “Cậu ta đã trúng bác linh tán, đã mất đi tri giác, hừ, nhìn thằng nhóc cậu cho dù có là một con cá chạch cũng sao mà chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi!”
Vũ Văn Hải lạnh lùng nói.
“Nhưng mà tổng giám đốc Bùi, ông bảo Khải Minh này có thực lực dũng mãnh, nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu ta cũng chỉ thế thôi…”
Rõ ràng là tâm trạng của Vũ Văn Hải hôm nay khá tốt.
“Chú Hải, điều này thì chú đã sai rồi.
Ba cháu không nói dối đâu.
Mọi người nhà họ Bùi chúng cháu đều từng thấy sức mạnh của Khải Minh.
Đúng là không như bình thường.
Còn nữa, sở dĩ có thể dễ dàng bắt được cậu ta là vì nhð sự giúp đỡ của em cháu, cùng với công hiệu thần kỳ của bác linh tán này của chú.
Nếu không sẽ phải tốn rất nhiều sức lực để đối phó cậu ta!”
Bùi Tuyết chỉnh chỉnh sợi tóc, mỉm cười nói.
“Vẫn là đứa cháu gái Bùi Tuyết của tôi biết ăn nói.
Chuyện này, cháu gái Bùi Tuyết đã lập được công lớn, nhà họ Vũ chúng tôi sẽ không quên công lao này đâu!”
“Hừ, người đã uống phải bách linh tán, cho dù cậu có tu vi cao cường đến đâu.
Giờ này cũng phải thành thành thật thật nghe lời cho tôi.
Hôn mê bất tỉnh rồi thì có đánh cũng không tỉnh!”
Vũ Văn Hải nói.
Sau đó, một bàn tay to vung lên: “Người đâu, đưa Khải Minh này về nhà họ Vũ.
Đợi nhị trưởng lão từ Thái Nguyên về xử lý!”
“RõI”
Thuộc hạ của nhà họ Vũ tiếp lời.
“Đợi đã, các người là người nào? Dám cả gan có ý đồ với cậu Minh!”
Đúng lúc này, bất ngờ có một tiếng quát lạnh lùng vang lên ở phía sau.
Mọi người nhìn lại theo tiếng nói.
Liền nhìn thấy một ông lão, không biết đã xuất hiện ở phía sau mọi người từ lúc nào.
“À, hóa ra là anh Võ Khang đã đến.
Anh Võ Khang, đây là bản đồ An Lĩnh của anh, đây là đồ gia truyền của nhà họ Võ, há có thể tùy tiện giao cho một thằng nhóc.
Hơn nữa, Khải Minh còn không biết đủ, lại còn muốn cướp bách thú kinh của nhà họ Bùi tôi.
Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Bùi Thành Công nhìn Võ Khang, không khỏi ngẩn ra.
Mấy ngày nay, Bùi Thành Công âm thầm quan sát, ông ta phát hiện Võ Khang qua lại rất gần với Khải Minh.
Còn rất có dáng vẻ mời chào.
Lúc đầu, Bùi Thành Công cũng không để.
Dù sao thì mình và Võ Khang là chỗ giao tình nhiều năm, Bùi Thành Công tin tưởng, một khi mà thật sự xảy ra chuyện gì, Võ Khang sẽ đứng về phía mình! Nhưng ông ta nhầm rồi.
Cho đến tận tối qua, sau khi Bùi Thành Công biết được Võ Khang thế mà lại kể bí mật của nhà họ Bùi cho Khải Minh.
Bùi Thành Công đã bắt đầu có ý đề phòng Võ Khang.
Cho nên, ngay sau đó Bùi Thành Công đã vội vàng che dấu gượng gạo.
“Hừ, Bùi Thành Công.
Ông tường tôi là đứa trẻ con ba tuổi không biết gì à, vừa nãy tôi đã nghe thấy rồi.
Rõ ràng là ông thông đồng với nhà họ Vũ ở Bắc Giang, bán đứng cậu Minh.
Bùi Thành Công, cậu Minh đã cứu toàn bộ mạng sống của nhà họ Bùi đấy.
Cho dù không có công lao cũng có khổ lao.
Ông lại lấy oán trả ơn! Ông có còn lương tâm nữa không?”
Võ Khang chỉ vào Bùi Thành Công quát lên.
Hai tay Bùi Thành Công cứng đỡ.
Giờ phút này, hai mắt đã trở lên lạnh lùng, nghiêm nghi.
“Cậu ta mưu đồ cướp bách thú kinh của nhà họ Bùi tôi, đã là tự tìm đường chết.
Anh Khang, tôi thấy tôi và anh giao tình sâu đậm, mới ở đây khuyên bảo anh.
Chuyện này có nhà họ Vũ ra tay, anh hãy quay về nghỉ ngơi sớm đi!”
Bùi Thành Công cố nhịn nói.
“Quay về ư? Hôm nay có Võ Khang tôi ở đây, các người đừng hòng động được vào một sợi tóc nào của cậu Minh.
Bùi Thành Công nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu thật mạnh: “Được, anh Võ Khang, nếu anh đã không biết phân biệt như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí.
Hoom nay có người nhà họ Vũ ở đây, tôi muốn xem xem anh làm khó dễ tôi thế nào? Nói xong, ông ta nhìn về phía Vũ Văn Hải của nhà họ Vũ.
Tất nhiên là Vũ Văn Hải hiểu ý.
“Muốn trách thì trách ông thôi, thật là cứ thích lo chuyện bao đồng.”
Vũ Văn Hải lạnh lùng quát một tiếng.
Mất tên thuộc hạ lập tức xông lên đánh với Võ Khang.
Võ Khang tài nghệ phong phú, đã tiến vào cảnh giới võ giả nội lực.
Người bình thường, Võ Khang không để vào mắt.
Nhưng lần này, người mà ông đối phó là nhà họ Vũ.
Tối qua quyết chiến với Lưu Quốc Báo, Khải Minh ra tay giải quyết đối phương, cứu về một mạng cho Võ Khang.
Điều này…Võ Khang vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Hơn nữa cậu Minh còn cực kỳ tôn trọng ông.
Làm cho Võ Khang không hề bị khuất nhục.
Chỉ dựa vào hai điều này đã đủ để Võ Khang quyết một lòng rồi.
Bởi vậy, Võ Khang cực kỳ liều mạng.
Đánh thật lên thì mấy đệ tử nhà họ Vũ vẫn không phải là đối thủ.
“Người này lại là võ gả nội lực, xem ra ghế khách quý của nhà họ Bùi cũng không đơn giản a!”
Vũ Văn Hải ð một bên lắc đầu cười khổ.
“Đó là anh Hải không ra tay thôi, cả Bắc Giang có ai mà không biết, anh Hải là cao thủ nổi tiếng ở Việt Nam!”
Bùi Thành Công lại cười nói.
“Ha ha, một kẻ nhỏ nhoi như Võ Khang, việc gì phải đánh lâu như thế, lui xuống hết cho tôi!”
Lúc này Vũ Văn Hải quát lên một tiếng.
Mọi người ào ào lui về.
Sau đó, ông ta thình lình di chuyển.
Mang theo khí thế mạnh mẽ, đòn phủ đầu đầu tiên đã đánh vào tử huyệt của Võ Khang.
Phụt! Ông ta có tốc độ cực nhanh, hơn nữa nói cho cùng thì Võ Khang đã cao tuổi, lại thêm thương tích tối qua đánh với Lưu Quốc Báo còn chưa khỏi.
Phản ứng không kịp, trực tiếp bay ngược ra, miệng phun máu tươi.
“Hừ, tôi bảo ông già này còn có chút bản lĩnh, không ngỡ lại là một kẻ vô dụng! Nếu ông đã một lòng tìm đường chết, được thôi, tôi sẽ giết ông!”
Vũ Văn Hải nói.
Ông ta thản nhiên đi tới chỗ Võ Khang.
“Bùi Thành Công, ông sẽ bị trời phạt.
Nhà họ Võ tôi với ông chỉ có ơn mà không có oán, ông lại làm ra hành động không bằng cầm thú như vậy! Võ Khang tôi có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ông!”
Võ Khang tức giận cắn răng.
“Có nói nhiều nữa cũng không cứu được cái mạng của ông, chỉ trách ông lão phế vật ông xui xẻo, lãng phí một thân tu vi khổ luyện, ha ha!”
Vũ Văn Hải đi qua.
Đang chuẩn bị đánh một chưởng xuống Võ Khang, lấy mạng ông ta.
“Đừng ồn nữa, tối qua đã một đêm không ngủ.
Để tôi ngủ tiếp đi!”
Đúng lúc này, trong phòng có một tiếng nói không hợp thời vang lên.
Làm cho bầu không khí trong phòng lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều quay đầu lại.
Nhìn về phía Khải Minh đang nằm trên giường.
Đặc biệt là Bùi Tuyết, giờ phút này khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Ai…Ai nói đó?”
Bùi Thành Công cũng hoảng sợ, không nhịn được lùi về sau từng bước.
“Chẳng nhẽ, cậu ta không hôn mê?”
“Cô Bùi Tuyết, cô xác định cậu ta đã trúng độc rồi chút?”
Vũ Văn Hải ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.
“Chắc chắn, rõ ràng là cậu ta trúng độc!”
“Thế thì kỳ lạ.
Chẳng lẽ vừa rồi là nói mớ?”
Lúc mọi người đang không đoán chắc.
Họ nhìn thấy Khải Minh trên giường ngáp một cái thật to, còn duỗi cái lưựng mệt mỏi, dáng vẻ ngủ biếng.
Không bao lâu, Khải Minh vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ, từ từ mở mắt.
Qu ét mắt nhìn mọi người trong phòng: “Tôi thấy bây gið mọi người đã đến đủ rồi đúng không?”
Khải Minh lắc lắc cái cổ rồi ngồi xuống, lạnh lùng hỏi.
“Gì cơ? Thì ra…cậu…cậu không trúng độc!”
Mọi người hoảng sợ.