Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Trần Khiêm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguồn: Vastarel Chương 597: Báo thù Chiêu thức của tà ác này được gọi là phệ hồn thuật, dựa vào sinh lực của một người, có thể nhanh chóng hút sạch luồng năng lượng trong cơ thể một con người đến tro tàn.

Càng hút nhiều, sẽ càng mạnh lên 1 cách cách tự nhiên.

(hắc tinh đại phap bày đặt phệ hồn thuật) Mà đám tiểu tử này hiển nhiên không ngờ Trần Hạo lại ra tay tàn độc đến vậy, trốn cũng đã muộn, theo tâm pháp cũ bị Trần Hạo hút thành một đống bụi đen.

Trần Hạo nhìn vào màn đêm sâu thẳm phía xa, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.

Bây giờ, sức mạnh của anh ấy đã hồi phục 3 phần công lực.

Trong lòng cũng hiểu rõ, cho dù là trạng thái đỉnh cao, cũng tuyệt đối không phải là đổi thủ của Vân Tình.

Ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm người phụ nữ áo trắng, vì vậy phải thoát khỏi đây trước tiên.

Mà Vân Tình thần thông quảng đại, đối phó với hắn cũng không phải một chuyện dễ dàng, một sớm một chiều.

Trần Hạo đã nghĩ rồi, liền đi hỏi ý kiến của Quỷ tính tử.

Các tính toán của ông ta luôn ứng nghiệm.

Ngày đó hắn từng nói, mình còn có một đoạn nhân duyên chưa thể chấm dứt.

Mà Vân Tình này rất có thể chính là nhân duyên.

Quỷ tính tử có thể tính đến bước này, vậy nhất định liền có phương án! “Cứu ra Phương gia gia bọn hắn, cấp tốc rời đi đã!” Trần Hạo trong mắt lóe lên một tia sáng, không ngừng mà đi vào thánh địa.

“Dừng lại, làm gì? vu cổ Thánh giáo, ngươi làm sao có thể tùy tiện xông vào?” Trần Hạo chạy tới chân núi, lập tức bị thị vệ chặn ở cửa.

Trần Hạo ra tay quyết đoán, trực tiếp bẻ cổ một tên.

Người còn lại sợ hãi.

“Thiết Hồng Tường đâu?” Trần Hạo bắt lấy người kia.

“Nhị gia, nhị gia hắn ở ngay tại phủ đệ của hắn cùng bạn bè uống rượu!!” Thị vệ kia nói “Phương lão thái gia bọn họ bị hắn nhốt ở đâu?” Trần Hạo lạnh lùng hỏi.

Động tác này rất mạnh, cộng với cú đánh kiên quyết và dứt khoát vừa rồi, Thị vệ này biết rằng sinh mệnh mình như thế nào.

“nếu tôi nói, đại ca ngài đừng giết ta!” “Nói!” Thiết Hồng Tường phủ đệ.

Hắn ta đang chơi bài với một vài người bạn.

Thiết Hồng Tường có ba sở thích lớn trong đời, ngoại trừ về vu cổ chi thuật bí pháp.

Đó là sắc đẹp và mạt chược.

Hơn nữa, hắn đặc biệt yêu thích bầu không khí chơi mạc chược này.



Phòng khách cực lớn được hắn biến thành phòng đánh bạc.

Ở giữa phòng khách, có một số phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ đang nhảy múa.

Ngay tại, Thiết Hồng Tường đang chìm thấm trong bầu không khí rất hài lòng này.

Bùm một tiếng! Cửa bổng nhiên bị văn ra.

Hắn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, đang nắm lấy vai, và bước vào cùng với người phía trước.

“Hừ?” Thiết Hồng Tường ngẩng đầu liếc nhìn, hóa ra là Trần Hạo.

khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

“Thì ra là tên rác rưởi nhà ngươi, ta nhìn không ra.

thật đúng là thật sự có tài, lại có thể trốn ra như vậy, mà lại không trốn lại đưa tới đây, không phải là nghĩ muốn chết phải không?” Thiết Hồng Tường chế nhạo và tiếp tục đánh bài.

Ban ngày hắn giao đấu với Trần Hạo, thấy hắn không phải là như lời đồn nên không khỏi khinh thường.

Những người bạn chơi bài cùng hắn cũng không di chuyển, tất cả đều đang chơi bài.

“Đây là Trần đại thiếu? Ta tưởng là ai? Hóa ra là một đứa bé tóc vàng… haiz!” Ai đó chế nhạo.

“Phụ thân, hóa ra là người này hại chết Thánh Chủ, tốt, con vừa định xem ai bị treo ở hải cảng như thế nào, không ngờ hắn lại trốn thoát, bất ngờ quá, để con đích thân đi bắt.

Sống hắn, đem cho phụ thân xử lý.”! ” Phía sau Thiết Hồng Tường, là một thanh niên, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhưng khóe miệng lại nghiêm nghị.

“Đi củng được, nhưng đừng giết hắn, ta muốn giữ hắn lại, vẫn là hữu dụng!” Thiết Hồng Tường nhẹ nói.

Thanh niên khinh thường đi thẳng về phía Trần Hạo, “tiểu tử, ngươi sai rồi, đối mặt với vu cổ Thánh giáo của chúng ta, chỉ có khuất phục.

Không bao giờ có thể thoát khỏi, hôm nay ta sẽ chơi với ngươi,và ngươi có thể giao ra đồ vật phụ thân ta cần! ” Người trẻ tuổi cười một tiếng Trực tiếp xuất thủ.

Trần Hạo nhanh hơn, thân ảnh nhoáng một cái, trực tiếp nắm đầu của hắn bùm! Chỉ cần một cái vung tay, cái đầu này đã bị Trần Hạo bóp nát vứt sang một bên, máu phun ra ngay lập tức.

(skill cửu âm bạch cốt trảo đã thất truyền đây sao) Trên đầu vẫn còn nguyên biểu hiện kinh ngạc đến vô cung của thanh niên ngáo đá này.

(bú đá lắm mới ngáo như vậy) “Cái gì?!” Về phần Thiết Hồng Tường và những người khác đang chơi bài, họ bị sốc.

Nhất là Thiết Hồng Tường, trong lòng vừa cảm thấy bạo phát, vừa đau khổ vô cùng.

“Con trai!” Thiết Hồng Tường cả người run lên, chấn động mãnh liệt đồng thời, vô cùng đau lòng.

Hắn chưa từng nghĩ tới Trần Hạo trước mắt không có thực lực, lại có thực lực như vậy? Đã quá muộn để hối hận, đứa con trai duy nhất của ông đã bị ông hại chết.

“cái gì!” Cảnh tượng đẫm máu này khiến các cô gái nhảy nhót sợ hãi chạy tán loạn.

Thanh niên bên cạnh Trần Hạo quay đầu bỏ chạy, hắn biết rõ thực lực của Trần Hạo.



(thanh niên gác cổng) Nhưng sau khi chạy ra ngoài hơn mười mét.

Trần Hạo vươn tay hít một hơi.

Phụt! Máu trong toàn thân người này nổ tung ngay lập tức, mặc dù người đó đang đứng tại chỗ nhưng máu đã tràn ra khỏi cơ thể, tạo thành một màn sương máu kỳ lạ trong không khí, bao phủ xung quanh.

Và cả con người anh ta đã trở thành một cái xác đen tối! Kinh hoàng, tàn khốc, mọi người bắt đầu tê tái trước cảnh tượng này.

Chạy! Và một số người chơi mạc chược trong sảnh, khi nhìn thấy cảnh này, trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ, đó là chạy.

Mọi người có thể thấy hắn đến tìm Thiết Hồng Tường để trả thù, tuy là bạn bè nhưng không cần thiết phải cùng Thiết Hồng Tường cùng nhau chết.

Và đó là một cái chết bi thảm.

Ngay lập tức, những người này phân tán rời khỏi như đàn chim vở tổ.

Nhưng cũng vô dụng, đêm nay Trần Hạo đã định không để một ai sống sót.

Kẻ hại chết Thiết Thành đã ở ngay trước mặt.

Cái chết của Thiết Thành khiến Trần Hạo vừa buồn vừa tự trách, Thiết Thành chết để cứu mình.

Mặc dù không liên quan gì đến những người này.

Nhưng không biết tại sao, Trần Hạo chỉ muốn bọn họ chết cùng nhau, đơn giản vậy thôi.

Một tên không lọt thoát! Phá Quân từ trong tay Trần Hạo bay ra.

Bọn họ chạy nhanh, nhưng Phá Quân còn nhanh hơn.

Trước khi đến cửa, đầu của những người này đã rơi xuống đất.

Thiết Hồng Tường rùng mình.

Sự tức giận của đứa con trai hắn bị giết vào lúc này đã được thay thế hoàn toàn bằng sự hoảng loạn.

Đứng ở trước mặt hắn, dường như không phải người, mà là Tử thần, Tử thần, giết người không chớp mắt.

Sát Khí trên người hắn rất đáng sợ.

Cũng như tai họa sắp ập đến, mọi người đừng nghĩ đến chuyện khác mà còn sống! Bụp! Thiết Hồng Tường kinh ngạc, trực tiếp quỳ xuống.

“Trần … Trần Thiếu, thương xót!” Hắn rùng mình.

” Ngươi quá si mê Cổ Vu cổ bí thuật? Mà ngươi lại muốn biết, tốt,bên trong Vu cổ bí thuật, có một loại bí thuật, độc ác vô cùng, ta sẽ để lại ở trên người của ngươi, ngươi sẽ từ từ bị ăn mòn, đi thẳng đến toàn thân nội tạng rồi mục nát, biến thành một bãi thịt nhão mới thôi, ngươi chậm rãi học đi!! Trần Hạo búng tay, một luồng sáng đen kỳ dị lập tức rơi vào giữa ấn đường Thiết Hồng Tường.

Nghe được tiếng hét của Thiết Hồng Tường bên tai, nhìn về phía thi thể một chỗ, vẻ mặt Trần Hạo thờ ơ: “Thiết Thành, ngươi vì ta mà chết, hận không thể báo thù!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK