Trên một công trường xây dựng ở một quận nhỏ bình thường ở Hồ Chí Minh.
“Trả tiền công đây, cậu, 379 nghìn đồng, cầm đi!”
“Cậu, 319 nghìn đồng!”
Một gã quản đốc mập mạp, béo mập đang trả tiền ho một vài người đàn ông và vài người phụ nữ ài 50 tuổi.
Trong số đó, có một thanh niên đứng trong đám đông, trông đặc biệt chói mắt.
Những người khác một ngày bình thường kiếm được 372 nghìn đồng.
Mà đến người trẻ tuổi đó chỉ được có 319 nghìn đồng.
Chủ thầu nhổ vào ngón tay của mình, đếm từng tờ tiền.
“Đợi đã chủ thầu, lúc tôi tới không phải ông đã nói, tôi không được 379 nghìn đồng, mà là mỗi ngày ông cho tôi 354 nghìn đồng!”
Thanh niên hỏi.
“Mẹ kiếp, tôi còn quan tâm đến bữa trưa của cậu đấy.
35 nghìn đồng đó đương nhiên là tiền ăn!”
Mà vào lúc này.
“Hả? Người công nhân này sao nhìn quen vậy?”
Liền nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ nắm tay nhau, theo sau là một số người đi cùng, đi ngang qua đây.
“Quen à? Tiểu Noãn, em không nhìn nhầm chứ? Em còn quen biết cái loại công nhân nhỏ này?”
Người đàn ông đeo vàng bạc khinh thường nói.
“Không, không, không, cậu ấy thực sự rất quen (Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 450.
Chạm mặt mắt.
Cậu ấy dường như là bạn của bạn trai cũ của em, người đã phá sản vài ngày trước đó, lúc trước rất trâu bò ý.
Em tuyệt đối không nhìn nhầm đâu!”
“Thật hay giả thế?”
“Nhưng buổi trưa ăn cơm tôi chỉ có hai cái bánh quy, ông trừ 35 nghìn đồng của tôi!”
“Mẹ kiếp, thấy cậu thành thật tôi mới cho cậu công việc, 319 nghìn đồng, thích làm thì làm không thì thôi, tôi một đồng cũng không cho thêm cậu làm gì được tôi?”
Người đàn ông nói.
Lúc này, cô gái đi tới.
Hiện tại trên mặt cậu tràn đầy ý cười.
Không sai, người thanh niên đó chính là Khải Minh.
Vào đêm bảy ngày trước, Dương Lan Xuyên để cậu đi, với sự hỗ trợ của Lê Tâm, một đường nguy hiểm, cuối cùng cũng đến được Hồ Chí Minh.
Điều đầu tiên, Khải Minh đến vùng thôn để tìm bác Tần.
Cuối cùng Khải Minh cũng biết nhà của bác Tần ở đâu.
Nhưng những người cùng thôn với bác Tần nói, mấy ngày nay bác Tần đều đi ra ngoài rồi.
Khải Minh không có nơi nào khác để đi, vì vậy cậu chỉ có thể chờ đợi.
Trong túi không có một xu, cậu đến đây để đi làm thêm.
Khải Minh cũng nghĩ đến việc tìm một công việc an toàn.
Nhưng khi cậu đến thành phố, cậu đã bị bao vây, chứng minh thư và mọi thứ đều mất hết rồi.
Hơn nữa, Mạc Trường Không đã cử nhiều ông trùm kinh doanh khác nhau để tìm tung tích của cậu.
Khải Minh không thể đến những nơi quá trang trọng, chỉ có thể như bây giờ.
Trong những ngày qua, từ internet biết được, sự sụp đổ của mình, công ty du lịch của Tiểu Mập cũng đã xong đời rồi.
Thực sự ảnh hưởng đến toàn bộ.
“Haha, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, sao thế, nghe nói cậu và công ty của gã béo đó phá sản rồi, giờ anh ta làm hướng dẫn viên du lịch.
Haha, còn cậu, tệ hơn anh ta, lại ở công trường của chồng tôi làm việc lặt vặt!”
Tần Noãn che miệng cười.
“Ôi, cậu Lý, cô Tần, hai người quen biết thằng nhóc này ạ?”
Nhà thầu cung kính cúi đầu nói.
“Không liên quan gì đến ông, cút sang một bên!”
Tần Noãn lạnh lùng nói.
Ông chủ thầu lập tức bỏ đi.
Cũng thực sự khiến Khải Minh trải nghiệm cảm giác của một con chó vô gia cư.
“Tần Noãn?”
Khải Minh cũng nhận ra cô gái này.
Đó là bạn gái của Tiểu Mập, người tập taekwondo.
Sau đó, Tần Noãn để tay trước ngực chế nhạo, nhìn Khải Minh lên xuống nói: “Này, tôi thật sự không nhìn ra được, lúc đầu đẹp trai như vậy, nhưng bây gið ngoại hình lại là như thế vậy.
Đúng rồi, Khải Minh cậu lần này không phải lại giả bộ chứ, tới trải nghiệm cuộc sống à?”
Tần Noãn có chút lo lắng nói.
Trước đó Khải Minh đã vả bôm bốp vào mặt cô ta một lần.
“Không có chuyện gì nữa, thì tôi đi đây!”
Mà Khải Minh vừa nhìn, nhiều người đàn ông và phụ nữ trong bộ phận dự án của khu vực tòa nhà đều nhìn sang đây.
Cũng lo lắng về việc mình bị người ta phát hiện.
Chỉ muốn đi thôi.
Hahaha, đừng nói đến việc Tần Noãn cảm thấy thoải mái như thế nào.
“Nào nào nào, các người tới đây xem, để tôi giới thiệu người này là Khải Minh tiên sinhl~”
Tần Noãn vẫy tay với mấy người nam nữ trong bộ phận dự án.
Những cô gái đó đang mặc những bộ đồ chuyên nghiệp.
Hiển nhiên cũng là từ trường đại học đến chưa lâu.
Họ che miệng nhìn Khải Minh cười.
“Ôi vãi, sống thành thế này, thà chết đi còn hơn!”
“Đúng thế, nhưng mà người ta cũng rất tự chủ, đi ra ngoài làm việc đói!”
“Cậu đi cái gì mà đi, đừng đi, nói thế nào chúng ta cũng biết quen biết nhau mà!”
Tần Noãn đột nhiên nắm lấy cổ áo Khải Minh.
Xem ra, Khải Minh thật sự trở thành một người nghèo rồi.
Tuy nhiên với tư cách là những người quản lý, họ rõ ràng coi thường Khải Minh.
“Các người thật là, đừng coi thường cậu ta, có biết cậu ta là ai không? Cậu ta từng là cậu Khải đấy, là người rất giàu, lái xe sang, cả đời này các người cũng không mua nổi đâu!”
Tần Noãn nở nụ cười.
“Hả? Phải không, lại còn là đại thiếu gia à?”
“Chậc chậc chậc, thật lợi hại đó!”
“Nhưng mà thật là không nhìn ra!”
Các cô gái cười.
“Khải Minh, tôi không có ý gì khác.
Chỉ là nhìn cậu như thế này, giới thiệu làm quen với với một vài cô gái trong công ty của chúng tôi.
Nói không chừng họ lại nhìn trúng cậu đấy, bằng lòng làm bạn gái, cậu nói xem đúng không?”
“Chờ một chút, tiền lương của cậu vẫn chưa giải quyết xong.
Vừa rồi tôi đều nghe thấy hết rồi, cậu đang tranh cãi với tên mập về việc nên đưa cho cậu 319 nghìn hay 354 nghìn đồng.
Không phải là 35 nghìn sao? Công ty to như chả chúng tôi, còn thèm thiếu cậu 35 nghìn à? Anh nói xem có đúng không anh Lý?”
Tần Noãn kiêu ngạo nói.
“Đó là đương nhiên!”
“Vậy, tôi cho cậu! Mấy người các cô, đưa cho tôi một ít tiền!”
Tần Noãn nháy mắt với các cô gái nhỏ trong bộ phận dự án.
Bọn họ hội ý.
Sau đó, không biết lấy đâu ra một gói lớn tiền xu.
“Đây là 354 nghìn đồng, chỉ hơn chứ không ít, là tiền công của cậu!”
“Aiyal”
Lúc Tần Noãn đưa tiền cho Khải Minh, cô ta sơ ý làm rơi xuống đất.
Đống tiền xu trực tiếp rơi trên mặt đất.
“Xin lỗi nha Khải Minh, tôi không cẩn thận, không cầm chắc!”
Tần Noãn giả vờ xin lỗi.
“Như vậy đi, cậu có thể nhặt nó từ mặt đất lên, đếm xem!”
Sau đó, Tần Noãn hít sâu một hơi, uống cạn chai nước khoáng trong tay, ném lên người Khải Minh, xoay người rời đi.
Khải Minh quỳ xuống, cần thận nhặt từng đồng tiền một.
Cho vào túi, rồi rời đi với bóng dáng cô đơn.
Đêm ngày càng khuya.
Khải Minh mua gì đó để ăn.
Đi bộ trở lại vùng thôn quê.
Cho đến khi đến cửa nhà cũ của bác Tần mới dừng chân.
Mỗi ngày tan làm, Khải Minh sẽ đến xem bác Tần đã về chưa.
Nhưng lần này, Khải Minh lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì cửa của nhà bác Tần đang mờ, đèn trong nhà cũng đang sáng…
“Trả tiền công đây, cậu, 379 nghìn đồng, cầm đi!”
“Cậu, 319 nghìn đồng!”
Một gã quản đốc mập mạp, béo mập đang trả tiền ho một vài người đàn ông và vài người phụ nữ ài 50 tuổi.
Trong số đó, có một thanh niên đứng trong đám đông, trông đặc biệt chói mắt.
Những người khác một ngày bình thường kiếm được 372 nghìn đồng.
Mà đến người trẻ tuổi đó chỉ được có 319 nghìn đồng.
Chủ thầu nhổ vào ngón tay của mình, đếm từng tờ tiền.
“Đợi đã chủ thầu, lúc tôi tới không phải ông đã nói, tôi không được 379 nghìn đồng, mà là mỗi ngày ông cho tôi 354 nghìn đồng!”
Thanh niên hỏi.
“Mẹ kiếp, tôi còn quan tâm đến bữa trưa của cậu đấy.
35 nghìn đồng đó đương nhiên là tiền ăn!”
Mà vào lúc này.
“Hả? Người công nhân này sao nhìn quen vậy?”
Liền nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ nắm tay nhau, theo sau là một số người đi cùng, đi ngang qua đây.
“Quen à? Tiểu Noãn, em không nhìn nhầm chứ? Em còn quen biết cái loại công nhân nhỏ này?”
Người đàn ông đeo vàng bạc khinh thường nói.
“Không, không, không, cậu ấy thực sự rất quen (Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia} Chương 450.
Chạm mặt mắt.
Cậu ấy dường như là bạn của bạn trai cũ của em, người đã phá sản vài ngày trước đó, lúc trước rất trâu bò ý.
Em tuyệt đối không nhìn nhầm đâu!”
“Thật hay giả thế?”
“Nhưng buổi trưa ăn cơm tôi chỉ có hai cái bánh quy, ông trừ 35 nghìn đồng của tôi!”
“Mẹ kiếp, thấy cậu thành thật tôi mới cho cậu công việc, 319 nghìn đồng, thích làm thì làm không thì thôi, tôi một đồng cũng không cho thêm cậu làm gì được tôi?”
Người đàn ông nói.
Lúc này, cô gái đi tới.
Hiện tại trên mặt cậu tràn đầy ý cười.
Không sai, người thanh niên đó chính là Khải Minh.
Vào đêm bảy ngày trước, Dương Lan Xuyên để cậu đi, với sự hỗ trợ của Lê Tâm, một đường nguy hiểm, cuối cùng cũng đến được Hồ Chí Minh.
Điều đầu tiên, Khải Minh đến vùng thôn để tìm bác Tần.
Cuối cùng Khải Minh cũng biết nhà của bác Tần ở đâu.
Nhưng những người cùng thôn với bác Tần nói, mấy ngày nay bác Tần đều đi ra ngoài rồi.
Khải Minh không có nơi nào khác để đi, vì vậy cậu chỉ có thể chờ đợi.
Trong túi không có một xu, cậu đến đây để đi làm thêm.
Khải Minh cũng nghĩ đến việc tìm một công việc an toàn.
Nhưng khi cậu đến thành phố, cậu đã bị bao vây, chứng minh thư và mọi thứ đều mất hết rồi.
Hơn nữa, Mạc Trường Không đã cử nhiều ông trùm kinh doanh khác nhau để tìm tung tích của cậu.
Khải Minh không thể đến những nơi quá trang trọng, chỉ có thể như bây giờ.
Trong những ngày qua, từ internet biết được, sự sụp đổ của mình, công ty du lịch của Tiểu Mập cũng đã xong đời rồi.
Thực sự ảnh hưởng đến toàn bộ.
“Haha, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, sao thế, nghe nói cậu và công ty của gã béo đó phá sản rồi, giờ anh ta làm hướng dẫn viên du lịch.
Haha, còn cậu, tệ hơn anh ta, lại ở công trường của chồng tôi làm việc lặt vặt!”
Tần Noãn che miệng cười.
“Ôi, cậu Lý, cô Tần, hai người quen biết thằng nhóc này ạ?”
Nhà thầu cung kính cúi đầu nói.
“Không liên quan gì đến ông, cút sang một bên!”
Tần Noãn lạnh lùng nói.
Ông chủ thầu lập tức bỏ đi.
Cũng thực sự khiến Khải Minh trải nghiệm cảm giác của một con chó vô gia cư.
“Tần Noãn?”
Khải Minh cũng nhận ra cô gái này.
Đó là bạn gái của Tiểu Mập, người tập taekwondo.
Sau đó, Tần Noãn để tay trước ngực chế nhạo, nhìn Khải Minh lên xuống nói: “Này, tôi thật sự không nhìn ra được, lúc đầu đẹp trai như vậy, nhưng bây gið ngoại hình lại là như thế vậy.
Đúng rồi, Khải Minh cậu lần này không phải lại giả bộ chứ, tới trải nghiệm cuộc sống à?”
Tần Noãn có chút lo lắng nói.
Trước đó Khải Minh đã vả bôm bốp vào mặt cô ta một lần.
“Không có chuyện gì nữa, thì tôi đi đây!”
Mà Khải Minh vừa nhìn, nhiều người đàn ông và phụ nữ trong bộ phận dự án của khu vực tòa nhà đều nhìn sang đây.
Cũng lo lắng về việc mình bị người ta phát hiện.
Chỉ muốn đi thôi.
Hahaha, đừng nói đến việc Tần Noãn cảm thấy thoải mái như thế nào.
“Nào nào nào, các người tới đây xem, để tôi giới thiệu người này là Khải Minh tiên sinhl~”
Tần Noãn vẫy tay với mấy người nam nữ trong bộ phận dự án.
Những cô gái đó đang mặc những bộ đồ chuyên nghiệp.
Hiển nhiên cũng là từ trường đại học đến chưa lâu.
Họ che miệng nhìn Khải Minh cười.
“Ôi vãi, sống thành thế này, thà chết đi còn hơn!”
“Đúng thế, nhưng mà người ta cũng rất tự chủ, đi ra ngoài làm việc đói!”
“Cậu đi cái gì mà đi, đừng đi, nói thế nào chúng ta cũng biết quen biết nhau mà!”
Tần Noãn đột nhiên nắm lấy cổ áo Khải Minh.
Xem ra, Khải Minh thật sự trở thành một người nghèo rồi.
Tuy nhiên với tư cách là những người quản lý, họ rõ ràng coi thường Khải Minh.
“Các người thật là, đừng coi thường cậu ta, có biết cậu ta là ai không? Cậu ta từng là cậu Khải đấy, là người rất giàu, lái xe sang, cả đời này các người cũng không mua nổi đâu!”
Tần Noãn nở nụ cười.
“Hả? Phải không, lại còn là đại thiếu gia à?”
“Chậc chậc chậc, thật lợi hại đó!”
“Nhưng mà thật là không nhìn ra!”
Các cô gái cười.
“Khải Minh, tôi không có ý gì khác.
Chỉ là nhìn cậu như thế này, giới thiệu làm quen với với một vài cô gái trong công ty của chúng tôi.
Nói không chừng họ lại nhìn trúng cậu đấy, bằng lòng làm bạn gái, cậu nói xem đúng không?”
“Chờ một chút, tiền lương của cậu vẫn chưa giải quyết xong.
Vừa rồi tôi đều nghe thấy hết rồi, cậu đang tranh cãi với tên mập về việc nên đưa cho cậu 319 nghìn hay 354 nghìn đồng.
Không phải là 35 nghìn sao? Công ty to như chả chúng tôi, còn thèm thiếu cậu 35 nghìn à? Anh nói xem có đúng không anh Lý?”
Tần Noãn kiêu ngạo nói.
“Đó là đương nhiên!”
“Vậy, tôi cho cậu! Mấy người các cô, đưa cho tôi một ít tiền!”
Tần Noãn nháy mắt với các cô gái nhỏ trong bộ phận dự án.
Bọn họ hội ý.
Sau đó, không biết lấy đâu ra một gói lớn tiền xu.
“Đây là 354 nghìn đồng, chỉ hơn chứ không ít, là tiền công của cậu!”
“Aiyal”
Lúc Tần Noãn đưa tiền cho Khải Minh, cô ta sơ ý làm rơi xuống đất.
Đống tiền xu trực tiếp rơi trên mặt đất.
“Xin lỗi nha Khải Minh, tôi không cẩn thận, không cầm chắc!”
Tần Noãn giả vờ xin lỗi.
“Như vậy đi, cậu có thể nhặt nó từ mặt đất lên, đếm xem!”
Sau đó, Tần Noãn hít sâu một hơi, uống cạn chai nước khoáng trong tay, ném lên người Khải Minh, xoay người rời đi.
Khải Minh quỳ xuống, cần thận nhặt từng đồng tiền một.
Cho vào túi, rồi rời đi với bóng dáng cô đơn.
Đêm ngày càng khuya.
Khải Minh mua gì đó để ăn.
Đi bộ trở lại vùng thôn quê.
Cho đến khi đến cửa nhà cũ của bác Tần mới dừng chân.
Mỗi ngày tan làm, Khải Minh sẽ đến xem bác Tần đã về chưa.
Nhưng lần này, Khải Minh lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Bởi vì cửa của nhà bác Tần đang mờ, đèn trong nhà cũng đang sáng…