“Wao, bọn họ lại ăn ngon như thế?”
Lưu Khả đột nhiên sửng sốt.
Vẻ tự phụ trên mặt cũng biến mất không dấu vết.
“Hừ, không có tiền thì giả vờ gì chứ, ăn đồ tốt như vậy để làm gì chứ?”
Lưu Khả châm chọc nói.
Hai cô gái bị lời nói phản bác, cũng hùa theo châm chọc Nhưng mà, đồ ăn của Khải Minh rất ngon, hơn nữa hai người còn gọi món đắt như vậy, còn bàn của họ, thì bốn người mà lại gọi có một phần nhỏ.
Vì vậy, khi người phục vụ đem món lên, không khỏi liếc nhìn họ.
Khải Minh dưới sự khuyên giải của Tô Tường Vy không đôi co với bọn họ.
Chỉ vừa ăn vừa nói chuyện.
Đến khi bản thân ăn xong, mới phát hiện đám Lưu Khả ngồi kế bên đã đi rồi, hiển nhiên là không chịu nổi sự so sánh như vậy, nhanh chóng ăn xong, rồi vội vàng rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Khải Minh sờ bụng.
Sau đó cùng Tô Tường Vy ra ngoài.
“Đúng rồi Tường Vy, bộ quần áo trước đây tôi mua cho cô đâu? Sao cô không mặc?”
Khải Minh cười nhìn Tô Tường Vy.
Trước đây, anh mua cho Tô Tường Vy không ít quần áo.
Tô Tường Vy đỏ mặt cúi đầu: “Tôi ngại mặc những bộ quần áo tốt như thế!”
Khải Minh mỉm cười.
Cũng gần giống như mình, bản thân trước đây nghèo, cảm thấy quần áo chỉ cần sạch sẽ là được.
Nhưng bây giờ, Khải Minh mặc quần áo bình thường, là vì Khải Minh không muốn bản thân quá khoa trương.
Nhưng rõ ràng mà so sánh, Tô Tường Vy quá thiệt thòi rồi.
“Sơ gì chứ? Đúng rồi, ð đây có một cửa hàng sang trọng, tôi dẫn cô vào chọn mấy bộ quần áo đẹp!”
“Hả? Tôi không đi đâu, đắt lắm!”
Tô Tường Vy mạnh mẽ lắc đầu.
“Không sao, đi thôi, chúng ta có thẻ đen!”
Khải Minh cười.
Tô Tường Vy bị Khải Minh kéo vào.
“Trời ạ, tôi muốn mua chiếc váy này, thật là đẹp quá đi! Anh thấy em mặc lên đẹp không?”
Lưu Khả cầm một chiếc váy,đặt trước người mình ngại ngùng ướm thử.
Bởi vì chiếc váy này thực sự rất đẹp.
Anh chàng nhà giàu tên là Lưu Thiên Trường lật nhãn mác, suýt nữa ném đi: “Ôi trời, một chiếc váy liền mà có giá hơn bảy mươi triệu, sao không đi cướp luôn đi!? Em yêu, hay là đổi cái khác đi…”
Thiên Ca sỡ ví,thuyết phục.
“Vậy thì cái này đi, cái này thế nào?”
Lưu Thiết lại hỏi.
Nhưng nhìn thoáng qua, hơn ba mươi lăm triệu, vẫn còn quá đắt.
Còn hai cô bạn kia, thì chỉ có xách túi đứng một bên xem thôi, chung quy thì họ không có bạn trai giống như Lưu Thiên Trường, lương của bọn họ, không mua nổi mấy cái hàng hiệu nổi tiếng này đâu.
Đi theo họ để danh tiếng được thơm lây thì được, nhưng nhờ Lưu Thiên Trường mua những thứ này, dĩ nhiên là không thể! Sau khi bên này lựa mười mấy bộ váy, Lưu Thiên Trường chê quá đắt, cũng không định mua.
Lưu Khả có chút bực bội.
“Khải Minh, mua nhiều quần áo vậy sao? Em mặc không hết đâu! Vả lại chúng đắt quá!”
chụp ảnh sao?”
Hai nữ đồng nghiệp cũng chế nhạo.
Giống như họ bị giẫm phải đuôi vậy, lòng tự trọng của họ hạ thấp nghiêm trọng.
Mà Khải Minh không thèm nhìn họ, chọn đồ xong xuôi, liền đến quầy thu ngân.
Đám Lưu Khả đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi theo Khải Minh và Tô Tường Vy qua đó.
“Xin chào anh, tổng số quần áo và túi xách là một tỷ một trăm mười hai triệu, xin hỏi anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
Nói thật, nhân viên thu ngân cũng không tin nổi.
Càng đừng nói tới đám Lưu Khả phía sau họ, tất cả đều há hốc mồm.
“Quet thẻ!”
Khải Minh đưa ra thẻ đen trong tay.
Nhân viên thu ngân lập tức có thái độ cung kính.
“Thưa anh, hóa đơn hôm nay của anh quá cao, cửa hàng chúng tôi, sẽ tặng thêm cho anh ba bộ quần Việc chỉ tiền trên người Tô Tường Vy, Khải Minh nghĩ rằng xứng đáng.
Đó có khả năng là do thứ tình cảm với Tô Tường Vy trong lòng đang chỉ phối.
Mà Lưu Khả và vài đồng nghiệp đứng đằng sau.
Nghe được câu nói này càng kinh ngạc.
Đặc biệt là hai người còn lại.
“Wow, Tường Vy bạn trai của cô thật giàu có, anh ấy là Khải Minh phải không, tên của cậu Khải nghe thật hay, người cũng rất đẹp trai!”
Hai cô gái lập tức đi tới khen ngợi.
Hiện tại ai là người có sức mạnh chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? “A? Tuyết Lệ, Mai Vân, cám ơn các cô, Khải Minh cậu ấy… cậu ấy không phải…”
Tô Tường Vy muốn nói rằng đó không phải bạn trai của cô.
Khải Minh đỡ trọng tâm câu chuyện nói: “Tôi là anh trai kết nghĩa của cô ấy! Với lại tôi cũng không đẹp áo, mời anh hãy chọn mua thêm ba bộ nữa!”
Nhân viên thu ngân kính cẩn nói.
“Không cần đâu, không cần đâu, những cái này cũng không cần, Khải Minh đắt quá, tôi không cần đâu!”
Tô Tường Vy lắc đầu y như cái lục lạc vậy.
“Mấy cái này nhiều như thế tôi không mặc hết được đâu, thật sự là không cần!”
Cô thật sự bị dọa rồi.
“Mặc không hết cũng không sao, chọn thêm ba bộ nữa đi, cô ở trong trường, đồng nghiệp hay giáo viên nào có quan hệ tốt với cô, cô có thể tặng họ một hai bộ, để duy trì mối quan hệ tốt em!”
Khải Minh nhẹ nhàng cười.
Có thể nhìn ra, người ức hiếp Tô Tường Vy thành thật này hiện đang đứng ở đây cũng khá nhiều đó.
Mà thẻ này, bản thân không tiêu xài cũng bỏ phí, dù sao mức chỉ phí tiêu dùng cố định mỗi tháng là một tỷ năm mươi triệu.
trai, các cô nhìn tôi mặc kém sang vậy à!”
“Ủa ủa, cậu Khải thật sự biết nói đùa!”
Hai nữ sinh liền lè lưỡi ngượng ngùng.
Thật lòng mà nghĩ, hừm, anh trai kết nghĩa? Vậy Tô Tường Vy có thể là bạn gái nhỏ của người ta! Nhưng những điều này cũng không làm ảnh hưởng đến vị trí của Tô Tường Vy trong lòng bọn họ lúc này.
Suy cho cùng người ta có chỗ dựa vững chắc giàu có! “Tường Vy, cậu Khải cho cô mua nhiều quần áo như vậy, mà lại còn nói, có thể tặng cho đồng nghiệp thân thiết của cậu, Tường Vy cô vẫn còn nhớ chứ, ngày đầu tiên cô tới làm việc ở trường mẫu giáo, tôi vẫn còn cười với cô đấy!”
Một đồng nghiệp nữ nói.
“Đúng vậy, Tường Vy, cậu không biết nhà ăn trường chúng ta ở đâu, vẫn là mình chỉ cho cậu đó? Cậu quên rồi sao?”
Một nữ đồng nghiệp khác cũng nói.
“Mình nhớ!”
Tô Tường Vy gật đầu.
“Hừm, Tô Tường Vy, thật nghĩ không ra, cậu lại có thể có người anh kết nghĩa giàu có như này, cho cậu mua nhiều như vậy cậu cầm lấy đi, với lại mình nói cho cậu biết, chiếc váy đó là mình nhìn thấy trước, cậu muốn tặng đồng nghiệp, thì phải tặng cái này cho mình!”
Lưu Khả đều hết sức ghen tị.
“Hừm, Lưu Khả, cô không còn biết xấu hổ, bình thường chính là cô ăn hiếp Tô Tường Vy người ta, lại còn muốn bảo Tô Tường Vy tặng đồ cho cô, cô cho rằng mình là cái thá gì?”
Hai nữ sinh mắng mỏ Lưu Khả.
“Chết tiệt, các cô?”
Lưu Khả trợn trừng mắt.
“Được rồi Tường Vy, nếu hai người đồng nghiệp trước đây đối xử tốt với em, vậy em có thể lựa chọn quần áo tặng cho bọn họ, anh tin rằng sau này có chuyện gì xảy ra, các em cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đi thôi, anh tiện đường đưa các em về trường!”
Khải Minh liếc Lưu Khả rồi cười.
“A! cám ơn cậu Khải, sau hôm nay bọn em chắc chắn sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đúng không Tường Vy?”
Hai cô gái vui vẻ.
Rời khỏi cửa hàng.
Đến bãi đậu xe, lúc chuẩn bị lên xe, hai nữ sinh lập tức lại ngỡ ngàng.
“A2 Chiếc này là Mercedes G-Class 2020, Tường Vy đây là anh trai cậu sao? Ôi Chúa ơi!”
Bài học đã qua cho Lưu Khả hung hăng này.
Buổi chiều cùng ngày, Khải Minh lấy ngọc bội của Tô Tường Vy, liền chuẩn bị trở về huyện Bình An tìm Lê Tâm giúp đỡ kiểm tra vấn đề này.
Cũng chia tay với Tần Nhã trong bệnh viện.
Ngay sau đó liền lái xe trở về huyện Bình An.
Nhưng sau khi vào đến trong huyện, con đường chính lại bị phong tỏa, mà còn kéo thanh ranh giới lên.
Cảnh sát, cùng rất nhiều công nhân và lãnh đạo đang tụ tập ở đây.
Khải Minh hạ cửa kính xe xuống, tháo kính râm, tò mò nhìn đám người trước mặt, đưa điếu thuốc cho vài công nhân bên đường, lân la hỏi việc gì đang xảy ra.
Một số công nhân nghĩ Khải Minh rất lịch sự, liền nói tình hình: “Cậu trai nhỏ, phía trước mặt không thể đi, xảy ra việc lớn!”
Lưu Khả đột nhiên sửng sốt.
Vẻ tự phụ trên mặt cũng biến mất không dấu vết.
“Hừ, không có tiền thì giả vờ gì chứ, ăn đồ tốt như vậy để làm gì chứ?”
Lưu Khả châm chọc nói.
Hai cô gái bị lời nói phản bác, cũng hùa theo châm chọc Nhưng mà, đồ ăn của Khải Minh rất ngon, hơn nữa hai người còn gọi món đắt như vậy, còn bàn của họ, thì bốn người mà lại gọi có một phần nhỏ.
Vì vậy, khi người phục vụ đem món lên, không khỏi liếc nhìn họ.
Khải Minh dưới sự khuyên giải của Tô Tường Vy không đôi co với bọn họ.
Chỉ vừa ăn vừa nói chuyện.
Đến khi bản thân ăn xong, mới phát hiện đám Lưu Khả ngồi kế bên đã đi rồi, hiển nhiên là không chịu nổi sự so sánh như vậy, nhanh chóng ăn xong, rồi vội vàng rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi!”
Khải Minh sờ bụng.
Sau đó cùng Tô Tường Vy ra ngoài.
“Đúng rồi Tường Vy, bộ quần áo trước đây tôi mua cho cô đâu? Sao cô không mặc?”
Khải Minh cười nhìn Tô Tường Vy.
Trước đây, anh mua cho Tô Tường Vy không ít quần áo.
Tô Tường Vy đỏ mặt cúi đầu: “Tôi ngại mặc những bộ quần áo tốt như thế!”
Khải Minh mỉm cười.
Cũng gần giống như mình, bản thân trước đây nghèo, cảm thấy quần áo chỉ cần sạch sẽ là được.
Nhưng bây giờ, Khải Minh mặc quần áo bình thường, là vì Khải Minh không muốn bản thân quá khoa trương.
Nhưng rõ ràng mà so sánh, Tô Tường Vy quá thiệt thòi rồi.
“Sơ gì chứ? Đúng rồi, ð đây có một cửa hàng sang trọng, tôi dẫn cô vào chọn mấy bộ quần áo đẹp!”
“Hả? Tôi không đi đâu, đắt lắm!”
Tô Tường Vy mạnh mẽ lắc đầu.
“Không sao, đi thôi, chúng ta có thẻ đen!”
Khải Minh cười.
Tô Tường Vy bị Khải Minh kéo vào.
“Trời ạ, tôi muốn mua chiếc váy này, thật là đẹp quá đi! Anh thấy em mặc lên đẹp không?”
Lưu Khả cầm một chiếc váy,đặt trước người mình ngại ngùng ướm thử.
Bởi vì chiếc váy này thực sự rất đẹp.
Anh chàng nhà giàu tên là Lưu Thiên Trường lật nhãn mác, suýt nữa ném đi: “Ôi trời, một chiếc váy liền mà có giá hơn bảy mươi triệu, sao không đi cướp luôn đi!? Em yêu, hay là đổi cái khác đi…”
Thiên Ca sỡ ví,thuyết phục.
“Vậy thì cái này đi, cái này thế nào?”
Lưu Thiết lại hỏi.
Nhưng nhìn thoáng qua, hơn ba mươi lăm triệu, vẫn còn quá đắt.
Còn hai cô bạn kia, thì chỉ có xách túi đứng một bên xem thôi, chung quy thì họ không có bạn trai giống như Lưu Thiên Trường, lương của bọn họ, không mua nổi mấy cái hàng hiệu nổi tiếng này đâu.
Đi theo họ để danh tiếng được thơm lây thì được, nhưng nhờ Lưu Thiên Trường mua những thứ này, dĩ nhiên là không thể! Sau khi bên này lựa mười mấy bộ váy, Lưu Thiên Trường chê quá đắt, cũng không định mua.
Lưu Khả có chút bực bội.
“Khải Minh, mua nhiều quần áo vậy sao? Em mặc không hết đâu! Vả lại chúng đắt quá!”
chụp ảnh sao?”
Hai nữ đồng nghiệp cũng chế nhạo.
Giống như họ bị giẫm phải đuôi vậy, lòng tự trọng của họ hạ thấp nghiêm trọng.
Mà Khải Minh không thèm nhìn họ, chọn đồ xong xuôi, liền đến quầy thu ngân.
Đám Lưu Khả đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng đi theo Khải Minh và Tô Tường Vy qua đó.
“Xin chào anh, tổng số quần áo và túi xách là một tỷ một trăm mười hai triệu, xin hỏi anh trả tiền mặt hay quẹt thẻ ạ?”
Nói thật, nhân viên thu ngân cũng không tin nổi.
Càng đừng nói tới đám Lưu Khả phía sau họ, tất cả đều há hốc mồm.
“Quet thẻ!”
Khải Minh đưa ra thẻ đen trong tay.
Nhân viên thu ngân lập tức có thái độ cung kính.
“Thưa anh, hóa đơn hôm nay của anh quá cao, cửa hàng chúng tôi, sẽ tặng thêm cho anh ba bộ quần Việc chỉ tiền trên người Tô Tường Vy, Khải Minh nghĩ rằng xứng đáng.
Đó có khả năng là do thứ tình cảm với Tô Tường Vy trong lòng đang chỉ phối.
Mà Lưu Khả và vài đồng nghiệp đứng đằng sau.
Nghe được câu nói này càng kinh ngạc.
Đặc biệt là hai người còn lại.
“Wow, Tường Vy bạn trai của cô thật giàu có, anh ấy là Khải Minh phải không, tên của cậu Khải nghe thật hay, người cũng rất đẹp trai!”
Hai cô gái lập tức đi tới khen ngợi.
Hiện tại ai là người có sức mạnh chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? “A? Tuyết Lệ, Mai Vân, cám ơn các cô, Khải Minh cậu ấy… cậu ấy không phải…”
Tô Tường Vy muốn nói rằng đó không phải bạn trai của cô.
Khải Minh đỡ trọng tâm câu chuyện nói: “Tôi là anh trai kết nghĩa của cô ấy! Với lại tôi cũng không đẹp áo, mời anh hãy chọn mua thêm ba bộ nữa!”
Nhân viên thu ngân kính cẩn nói.
“Không cần đâu, không cần đâu, những cái này cũng không cần, Khải Minh đắt quá, tôi không cần đâu!”
Tô Tường Vy lắc đầu y như cái lục lạc vậy.
“Mấy cái này nhiều như thế tôi không mặc hết được đâu, thật sự là không cần!”
Cô thật sự bị dọa rồi.
“Mặc không hết cũng không sao, chọn thêm ba bộ nữa đi, cô ở trong trường, đồng nghiệp hay giáo viên nào có quan hệ tốt với cô, cô có thể tặng họ một hai bộ, để duy trì mối quan hệ tốt em!”
Khải Minh nhẹ nhàng cười.
Có thể nhìn ra, người ức hiếp Tô Tường Vy thành thật này hiện đang đứng ở đây cũng khá nhiều đó.
Mà thẻ này, bản thân không tiêu xài cũng bỏ phí, dù sao mức chỉ phí tiêu dùng cố định mỗi tháng là một tỷ năm mươi triệu.
trai, các cô nhìn tôi mặc kém sang vậy à!”
“Ủa ủa, cậu Khải thật sự biết nói đùa!”
Hai nữ sinh liền lè lưỡi ngượng ngùng.
Thật lòng mà nghĩ, hừm, anh trai kết nghĩa? Vậy Tô Tường Vy có thể là bạn gái nhỏ của người ta! Nhưng những điều này cũng không làm ảnh hưởng đến vị trí của Tô Tường Vy trong lòng bọn họ lúc này.
Suy cho cùng người ta có chỗ dựa vững chắc giàu có! “Tường Vy, cậu Khải cho cô mua nhiều quần áo như vậy, mà lại còn nói, có thể tặng cho đồng nghiệp thân thiết của cậu, Tường Vy cô vẫn còn nhớ chứ, ngày đầu tiên cô tới làm việc ở trường mẫu giáo, tôi vẫn còn cười với cô đấy!”
Một đồng nghiệp nữ nói.
“Đúng vậy, Tường Vy, cậu không biết nhà ăn trường chúng ta ở đâu, vẫn là mình chỉ cho cậu đó? Cậu quên rồi sao?”
Một nữ đồng nghiệp khác cũng nói.
“Mình nhớ!”
Tô Tường Vy gật đầu.
“Hừm, Tô Tường Vy, thật nghĩ không ra, cậu lại có thể có người anh kết nghĩa giàu có như này, cho cậu mua nhiều như vậy cậu cầm lấy đi, với lại mình nói cho cậu biết, chiếc váy đó là mình nhìn thấy trước, cậu muốn tặng đồng nghiệp, thì phải tặng cái này cho mình!”
Lưu Khả đều hết sức ghen tị.
“Hừm, Lưu Khả, cô không còn biết xấu hổ, bình thường chính là cô ăn hiếp Tô Tường Vy người ta, lại còn muốn bảo Tô Tường Vy tặng đồ cho cô, cô cho rằng mình là cái thá gì?”
Hai nữ sinh mắng mỏ Lưu Khả.
“Chết tiệt, các cô?”
Lưu Khả trợn trừng mắt.
“Được rồi Tường Vy, nếu hai người đồng nghiệp trước đây đối xử tốt với em, vậy em có thể lựa chọn quần áo tặng cho bọn họ, anh tin rằng sau này có chuyện gì xảy ra, các em cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đi thôi, anh tiện đường đưa các em về trường!”
Khải Minh liếc Lưu Khả rồi cười.
“A! cám ơn cậu Khải, sau hôm nay bọn em chắc chắn sẽ giúp đỡ lẫn nhau, đúng không Tường Vy?”
Hai cô gái vui vẻ.
Rời khỏi cửa hàng.
Đến bãi đậu xe, lúc chuẩn bị lên xe, hai nữ sinh lập tức lại ngỡ ngàng.
“A2 Chiếc này là Mercedes G-Class 2020, Tường Vy đây là anh trai cậu sao? Ôi Chúa ơi!”
Bài học đã qua cho Lưu Khả hung hăng này.
Buổi chiều cùng ngày, Khải Minh lấy ngọc bội của Tô Tường Vy, liền chuẩn bị trở về huyện Bình An tìm Lê Tâm giúp đỡ kiểm tra vấn đề này.
Cũng chia tay với Tần Nhã trong bệnh viện.
Ngay sau đó liền lái xe trở về huyện Bình An.
Nhưng sau khi vào đến trong huyện, con đường chính lại bị phong tỏa, mà còn kéo thanh ranh giới lên.
Cảnh sát, cùng rất nhiều công nhân và lãnh đạo đang tụ tập ở đây.
Khải Minh hạ cửa kính xe xuống, tháo kính râm, tò mò nhìn đám người trước mặt, đưa điếu thuốc cho vài công nhân bên đường, lân la hỏi việc gì đang xảy ra.
Một số công nhân nghĩ Khải Minh rất lịch sự, liền nói tình hình: “Cậu trai nhỏ, phía trước mặt không thể đi, xảy ra việc lớn!”