“Tôi biết rồi, có phải là ngày mai Tiểu Bàn tổ chức du lịch đến huyện Hồng nên hai cậu tới đây trước không?”
Phương Di hỏi.
“Hả? À, đúng thế, chẳng qua Tiểu Bàn chưa tới, tôi đến đây trước đặt khách sạn.
Không ngờ lại trùng hợp gặp các cậu.
Chẳng lẽ các cậu cũng muốn đến du lịch trước?”
Khải Minh liếc nhìn vệ sĩ mà Phương Bảo Nhi dẫn theo.
“Tiểu Bàn từng nói với tôi là các cậu rất thích du lịch”
Khải Minh còn tưởng Phương Di và Phương Bảo Nhi phát hiện mình cũng tìm hầu gái kia nên mới khẩn trương, nghe hỏi vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thuận theo ý họ.
“Xí, cậu nói gì vậy hả? Chúng tôi mới không nhàm chán như thế, chúng tôi..”
Phương Di liếc xéo Khải Minh, sau đó muốn giải thích, Phương Bảo Nhi nhanh chóng liếc nhìn Phương Di rồi giành nói: “Phương Dị, cậu bị sao mà nói nhiều vậy?”
Phương Di chợt nhận thấy mình thất thố.
Thực ra cũng không thể trách cô, thứ nhất, mặc dù bình thường Phương Di và Phương Bảo Nhi vẫn luôn lạnh lùng, nhưng họ vẫn hiểu biết bạn cùng lớp của mình.
Mặt ngoài không tiết lộ, nhưng trên đường về nhà, trong nhà vẫn thường xuyên thảo luận về chuyện trong lớp, nam sinh nào đẹp trai, nam sinh nào không đẹp trai nhưng rất tốt bụng… Có thể nói là tám chuyện về tất cả các bạn học cùng lớp.
Cho dù thân phận khác biệt đến mấy thì suy cho cùng họ cũng chỉ là nữ sinh mà thôi.
Hiện giờ hai người thảo luận về Khải Minh có vẻ nhiều, hơn nữa Phương Di và Phương Bảo Nhi cũng tìm hiểu rất nhiều về Khải Minh, khá quen thuộc với cậu.
người phụ nữ kia trước mình thì sao bây giờ còn chưa đi mà vẫn ở lại huyện Hồng? Nếu người phụ nữ đó không phải là do Phương Bảo Nhi dẫn đi thì là ai? Có lẽ phải chờ kết quả điều tra của cấp dưới thì mới biết được.
“Xin lỗi Bảo Nhi, lúc nãy tớ kích động quá nên không dừng lại được, không ngờ tớ lại trò chuyện với Khải Minh nhiều như thế”
Vừa vào phòng, Phương Di đã kéo tay Phương Bảo Nhi nói.
“Không sao, lần sau nhớ chú ý, mặc dù chúng ta đã tự do hơn trước kia, nhưng cũng đừng bại lộ quá mức.”
Phương Bảo Nhi cười khổ.
“Tớ biết rồi, lần sau tớ sẽ không làm thế nữa”
Phương Di thè lưỡi.
Khải Minh cho họ cảm giác khác hẳn với những nam sinh khác, cho nên Phương Di không nhịn được muốn nói chuyện với Khải Minh.
Còn Phương Bảo Nhi thì chỉ thản nhiên liếc nhìn Khải Minh, sau đó dẫn một đám vệ sĩ lên lâu.
Khải Minh khó hiểu.
Nếu Phương Bảo Nhi tìm được “Ha ha, thế thì đơn giản, tớ có cách!”
Phương Di vui vẻ nói.
“Cậu á?”
Phương Bảo Nhi cười nhạo.
“Hừ, cậu đừng nhìn tớ bình thường sơ ý, thực tế tớ thông minh lắm, cũng như lúc chơi ma sói thôi.”
Phương Di nói.
“Chẳng qua nhiệm vụ lầm này coi như là hoàn thành kịp thời.
Nhưng tớ không hiểu tại sao bà ấy lại cứng đầu đến thế? Cái thùng đó thực sự rất quan trọng với bà ấy sao? Chúng ta đi đâu tìm cho bà ấy? Bảo Nhi, cậu tính làm gì?”
Phương Di hỏi.
Phương Bảo Nhi lại cảnh cáo nhìn Phương Di: “Phương Di, tớ rất hối hận vì dẫn cậu đi cùng, sao cái gì cậu cũng dám nói vậy? Coi chừng tai vách mạch dừng”
Phương Di vội che miệng, sau đó nói: “Từ gið trở đi, tớ phải trở về với hình tượng lạnh lùng trước kia, không nhiều lời nữa”
“Cậu cũng không cần… Nói thật, nếu muốn tìm đồ vật thì cũng không thể làm khó tớ, bây giờ tớ chỉ lo chuyện có một thế lực khác cũng có mục đích giống chúng ta mà thôi.
Hơn nữa thân thủ của đám người đó không hề thua kém các cao thủ của chúng ta.”
Phương Bảo Nhi xoa trán: “Bây giờ xem ra chúng ta tiên phát chế nhân, nhưng cũng vô ích, ngược lại khiến chúng ta bại lộ, đối thủ vẫn còn đang núp bóng, không chừng ngay cả nhà họ Phương cũng đã bại lộ trước mặt họ.
Quan trọng nhất là chúng ta còn không biết đối thủ của mình là ai, cho nên tớ vẫn rất lo lắng chuyện này”
Phương Bảo Nhi lắc đầu: “Tớ không hiểu”
“Trði ơi, đơn giản lắm, cậu sợ bại lộ bản thân đúng không? Cho nên kiếm cái áo tàng hình khoác lên người là được, sau đó làm xáo trộn mọi chuyện, thế thì cậu cũng có thể nấp trong bóng tối.
Sau đó cứ làm như bình thường là được.”
Phương Di nói.
“Cậu nói có lý.
Ý cậu là chúng ta không cần thiết vắt hết óc đối kháng với đám người kia mà sẽ tìm một người đại biểu cho chúng ta, không chừng còn sẽ bẫy được kẻ vốn đang nấp trong bóng tối?”
Phương Bảo Nhi nhanh chóng hiểu ra.
Phương Di búng ngón tay: “Bingo, chính là như thế!”
“Hầy, nhưng áo tàng hình thì nên tìm ai đây?”
Phương Bảo Nhi suy nghĩ, Phương Di cũng chu môi nghĩ, sau đó Phương Di vỗ đầu: “Tớ nghĩ ra rồi!”
Phương Bảo Nhi cạn lời: “Cậu nói là Khải Minh?”
“Đúng, tìm Khải Minh đi, cậu ta phù hợp nhất.
Bảo Nhi nghĩ mà xem, chúng ta đã từng bàn về Khải Minh rồi đấy, mặc dù cậu ta có khuôn mặt thanh tú đẹp trai, nhưng cũng hơi ngây ngốc, bình thường rất kín tiếng, nhưng thực tế lại rất giàu có, hơn nữa đều quen biết với một vài nhân vật nổi tiếng ở Thục Xuyên, đây chính là ưu thế trời sinh của Khải Minh.
Bởi vì nếu Khải Minh ra mặt thì không chừng sẽ đánh cho đối phương trở tay không kịp.”
“Cậu yên tâm, tớ đương nhiên có cách.”
Phương Di lập tức có mưu kế.
Sau khi trời tối dần, Phương Di lặng lẽ mò đến cửa phòng Khải Minh gõ cửa.
Khải Minh mở cửa ra: “Sao cậu lại đến đây?”
Không ngờ nữ thần lạnh lùng này lại tới tìm mình.
“Hi hi, bất ngờ chưa? Tôi tới tìm cậu có chuyện muốn nhờ.”
Phương Di nói.
Phương Bảo Nhi gật đầu: “Cậu nói có lý, nghĩ tới nghĩ lui thì đúng là Khải Minh phù hợp nhất.
Nhưng không chừng chuyện này sẽ có nguy hiểm, cứ thế kéo Khải Minh xuống nước thì có ổn không? Hơn nữa Khải Minh sẽ đồng ý sao?”
“Cậu muốn nhờ tôi chuyện gì?”
Bởi vì đã biết thân phận của hai chị em này nên Khải Minh rất kinh ngạc.
Theo lý thuyết thì Phương Di muốn làm gì mà chẳng được, sao lại tìm mình.
“Ừ, thật đấy, ở đây nói không tiện, cậu theo tôi lên lầu, vào phòng tôi một chuyến.”
Phương Di nói.
“Đến phòng cậu? Đã khuya thế này, không ổn đâu.”
Khải Minh kinh ngạc.
Phương Di hỏi.
“Hả? À, đúng thế, chẳng qua Tiểu Bàn chưa tới, tôi đến đây trước đặt khách sạn.
Không ngờ lại trùng hợp gặp các cậu.
Chẳng lẽ các cậu cũng muốn đến du lịch trước?”
Khải Minh liếc nhìn vệ sĩ mà Phương Bảo Nhi dẫn theo.
“Tiểu Bàn từng nói với tôi là các cậu rất thích du lịch”
Khải Minh còn tưởng Phương Di và Phương Bảo Nhi phát hiện mình cũng tìm hầu gái kia nên mới khẩn trương, nghe hỏi vậy thì thở phào nhẹ nhõm, thuận theo ý họ.
“Xí, cậu nói gì vậy hả? Chúng tôi mới không nhàm chán như thế, chúng tôi..”
Phương Di liếc xéo Khải Minh, sau đó muốn giải thích, Phương Bảo Nhi nhanh chóng liếc nhìn Phương Di rồi giành nói: “Phương Dị, cậu bị sao mà nói nhiều vậy?”
Phương Di chợt nhận thấy mình thất thố.
Thực ra cũng không thể trách cô, thứ nhất, mặc dù bình thường Phương Di và Phương Bảo Nhi vẫn luôn lạnh lùng, nhưng họ vẫn hiểu biết bạn cùng lớp của mình.
Mặt ngoài không tiết lộ, nhưng trên đường về nhà, trong nhà vẫn thường xuyên thảo luận về chuyện trong lớp, nam sinh nào đẹp trai, nam sinh nào không đẹp trai nhưng rất tốt bụng… Có thể nói là tám chuyện về tất cả các bạn học cùng lớp.
Cho dù thân phận khác biệt đến mấy thì suy cho cùng họ cũng chỉ là nữ sinh mà thôi.
Hiện giờ hai người thảo luận về Khải Minh có vẻ nhiều, hơn nữa Phương Di và Phương Bảo Nhi cũng tìm hiểu rất nhiều về Khải Minh, khá quen thuộc với cậu.
người phụ nữ kia trước mình thì sao bây giờ còn chưa đi mà vẫn ở lại huyện Hồng? Nếu người phụ nữ đó không phải là do Phương Bảo Nhi dẫn đi thì là ai? Có lẽ phải chờ kết quả điều tra của cấp dưới thì mới biết được.
“Xin lỗi Bảo Nhi, lúc nãy tớ kích động quá nên không dừng lại được, không ngờ tớ lại trò chuyện với Khải Minh nhiều như thế”
Vừa vào phòng, Phương Di đã kéo tay Phương Bảo Nhi nói.
“Không sao, lần sau nhớ chú ý, mặc dù chúng ta đã tự do hơn trước kia, nhưng cũng đừng bại lộ quá mức.”
Phương Bảo Nhi cười khổ.
“Tớ biết rồi, lần sau tớ sẽ không làm thế nữa”
Phương Di thè lưỡi.
Khải Minh cho họ cảm giác khác hẳn với những nam sinh khác, cho nên Phương Di không nhịn được muốn nói chuyện với Khải Minh.
Còn Phương Bảo Nhi thì chỉ thản nhiên liếc nhìn Khải Minh, sau đó dẫn một đám vệ sĩ lên lâu.
Khải Minh khó hiểu.
Nếu Phương Bảo Nhi tìm được “Ha ha, thế thì đơn giản, tớ có cách!”
Phương Di vui vẻ nói.
“Cậu á?”
Phương Bảo Nhi cười nhạo.
“Hừ, cậu đừng nhìn tớ bình thường sơ ý, thực tế tớ thông minh lắm, cũng như lúc chơi ma sói thôi.”
Phương Di nói.
“Chẳng qua nhiệm vụ lầm này coi như là hoàn thành kịp thời.
Nhưng tớ không hiểu tại sao bà ấy lại cứng đầu đến thế? Cái thùng đó thực sự rất quan trọng với bà ấy sao? Chúng ta đi đâu tìm cho bà ấy? Bảo Nhi, cậu tính làm gì?”
Phương Di hỏi.
Phương Bảo Nhi lại cảnh cáo nhìn Phương Di: “Phương Di, tớ rất hối hận vì dẫn cậu đi cùng, sao cái gì cậu cũng dám nói vậy? Coi chừng tai vách mạch dừng”
Phương Di vội che miệng, sau đó nói: “Từ gið trở đi, tớ phải trở về với hình tượng lạnh lùng trước kia, không nhiều lời nữa”
“Cậu cũng không cần… Nói thật, nếu muốn tìm đồ vật thì cũng không thể làm khó tớ, bây giờ tớ chỉ lo chuyện có một thế lực khác cũng có mục đích giống chúng ta mà thôi.
Hơn nữa thân thủ của đám người đó không hề thua kém các cao thủ của chúng ta.”
Phương Bảo Nhi xoa trán: “Bây giờ xem ra chúng ta tiên phát chế nhân, nhưng cũng vô ích, ngược lại khiến chúng ta bại lộ, đối thủ vẫn còn đang núp bóng, không chừng ngay cả nhà họ Phương cũng đã bại lộ trước mặt họ.
Quan trọng nhất là chúng ta còn không biết đối thủ của mình là ai, cho nên tớ vẫn rất lo lắng chuyện này”
Phương Bảo Nhi lắc đầu: “Tớ không hiểu”
“Trði ơi, đơn giản lắm, cậu sợ bại lộ bản thân đúng không? Cho nên kiếm cái áo tàng hình khoác lên người là được, sau đó làm xáo trộn mọi chuyện, thế thì cậu cũng có thể nấp trong bóng tối.
Sau đó cứ làm như bình thường là được.”
Phương Di nói.
“Cậu nói có lý.
Ý cậu là chúng ta không cần thiết vắt hết óc đối kháng với đám người kia mà sẽ tìm một người đại biểu cho chúng ta, không chừng còn sẽ bẫy được kẻ vốn đang nấp trong bóng tối?”
Phương Bảo Nhi nhanh chóng hiểu ra.
Phương Di búng ngón tay: “Bingo, chính là như thế!”
“Hầy, nhưng áo tàng hình thì nên tìm ai đây?”
Phương Bảo Nhi suy nghĩ, Phương Di cũng chu môi nghĩ, sau đó Phương Di vỗ đầu: “Tớ nghĩ ra rồi!”
Phương Bảo Nhi cạn lời: “Cậu nói là Khải Minh?”
“Đúng, tìm Khải Minh đi, cậu ta phù hợp nhất.
Bảo Nhi nghĩ mà xem, chúng ta đã từng bàn về Khải Minh rồi đấy, mặc dù cậu ta có khuôn mặt thanh tú đẹp trai, nhưng cũng hơi ngây ngốc, bình thường rất kín tiếng, nhưng thực tế lại rất giàu có, hơn nữa đều quen biết với một vài nhân vật nổi tiếng ở Thục Xuyên, đây chính là ưu thế trời sinh của Khải Minh.
Bởi vì nếu Khải Minh ra mặt thì không chừng sẽ đánh cho đối phương trở tay không kịp.”
“Cậu yên tâm, tớ đương nhiên có cách.”
Phương Di lập tức có mưu kế.
Sau khi trời tối dần, Phương Di lặng lẽ mò đến cửa phòng Khải Minh gõ cửa.
Khải Minh mở cửa ra: “Sao cậu lại đến đây?”
Không ngờ nữ thần lạnh lùng này lại tới tìm mình.
“Hi hi, bất ngờ chưa? Tôi tới tìm cậu có chuyện muốn nhờ.”
Phương Di nói.
Phương Bảo Nhi gật đầu: “Cậu nói có lý, nghĩ tới nghĩ lui thì đúng là Khải Minh phù hợp nhất.
Nhưng không chừng chuyện này sẽ có nguy hiểm, cứ thế kéo Khải Minh xuống nước thì có ổn không? Hơn nữa Khải Minh sẽ đồng ý sao?”
“Cậu muốn nhờ tôi chuyện gì?”
Bởi vì đã biết thân phận của hai chị em này nên Khải Minh rất kinh ngạc.
Theo lý thuyết thì Phương Di muốn làm gì mà chẳng được, sao lại tìm mình.
“Ừ, thật đấy, ở đây nói không tiện, cậu theo tôi lên lầu, vào phòng tôi một chuyến.”
Phương Di nói.
“Đến phòng cậu? Đã khuya thế này, không ổn đâu.”
Khải Minh kinh ngạc.