Nguồn: Vastarel Chương 579: Hắn chính là Trần Thiếu Trong phòng, Phương Kiển Niếp và Trần Hạo kể về một số chuyện đã xảy ra khi họ đến Mạch Đảo ba tháng trước.
(mịa trong phong vs nhau mà k múc ta, rõ chán thật)? Hóa ra Phương Di, em gái của Phương Kiển niếp,một năm trước, vì tìm kiếm mình, cũng chính là tên câm điếc A Tam, đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Trở thành một người thực vật.
Lão Phương gia tưởng rằng tai ương đã qua, lão và con gái đã giảng hòa rồi, lại còn giảng hòa với Trần gia, mọi chuyện đã thay đổi tốt hơn, có thể an hưởng tuổi già.
Không ngờ Phương Di lại xảy ra chuyện như vậy.
Đang lo lắng thì sáu tháng trước ông cụ lại đổ bệnh.
Phương Kiển Niếp vội vàng đi tìm Tả thần y, trên thực tế một năm này, Tả thần y một mực không hề từ bỏ trị liệu Phương Di.
Thêm nữa lão thái gia lại ốm.
Tả thần y theo đơn thuốc mà anh đưa, bắt đầu tìm biện pháp điều trị.
Cuối cùng,trị liệu hai người 2 đơn thuốc để điều trị cho cả hai đã được tìm thấy, nhưng cả hai đơn thuốc đều thiếu một 1 vị thuốc nữa.
Vị thuốc có tên Tử Đằng.
Tuy nhiên, không có trong nội địa, rất khan hiếm khắp nơi.
Được biết Mạch Đảo sản xuất Tử Đằng, Tử Đằng này sau khi hái chỉ có hạn sử dụng ba ngày.
Dù vận chuyển bằng cách nào thì cũng không được.
Vì vậy, ba tháng trước, Phương Kiển Niếp đã đề xuất đưa ông nội và em gái của mình đến Mạch Đảo, và để Tả đại sư đi cùng.
Về phần sự tình phía sau, Vân gia này có liên quan.
Sau khi đến Mạch Đảo, cô đã nộp tiền gấp nhiều lần, nhưng chủ nhân của Vân gia chẳng biết tại sao, nhất định phải lưu lại phương kiển niếp Nói là cái gì thiếu Thánh Chủ nhìn trúng chính cô.
Vân gia làm mai mối.
Phương Kiển Niếp nhất định không muốn, bởi vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn với Vân gia, thế lực của Phương gia cũng đến, kết quả là đi được nửa đường thì chìm xuống đáy biển.
Vân gia bắt cóc ông nội, chị gái và Tả thần y.
Buộc Phương kiển niếp phải đồng ý.
Vì vậy, mới có hoàn cảnh hiện tại.
Trần Hạo nghe xong, trong lòng thoáng hiện lên một tia tự trách, bởi vì nghe kỹ, nguyên nhân chuyện này hình như có chút liên quan đến mình.
Cũng có một trách nhiệm không thể trốn tránh.
“Trần Hạo, Vân Lãng này là con trai duy nhất của Vân Lâm, bị thương nặng như vậy, nhất định sẽ không buông tha cho ngươi.là ta không tốt! Thừa dịp còn có thời gian, ngươi đi nhanh đi! ”
Phương kiển niếp giữ chặt Trần Hạo cánh tay nói.
“Vân gia có một vị đại sư, uy lực rất lớn, đội tàu của Phương gia chúng ta đã bị hắn chặn lại.
Hắn thân thủ cao thâm, hình như có quan hệ với Thánh giáo ấy, Trần Hạo,ngươi mau đi!”
Phương Kiển niếp nói một lần nữa.
“Đi? Tại sao lại đi? Hiện tại đã biết ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ cứu lão gia cùng bọn họ!”
Trần Hạo cười khổ.
Phương Kiển niếp trong lòng rất cảm động, nhưng càng làm như vậy càng không thể hại Trần Hạo.
“Đi thôi, ta tin tưởng không bao lâu nữa người của Vân gia sẽ trở lại.
Như ngươi đã nói, tiểu tử của Vân gia đều ở trong tay ta, nếu không muốn con trai hắn không gặp rắc rối, đại khái có thể giao dịch! ”
Đường Trần Hạo lạnh lùng.
Sau đó, anh bước ra ngoài.
Ở bên hồ bơi suối nước nóng, giờ phút này mọi người đã vây kín.
Lần lượt chỉ vào Vân Lãng đang hấp hối.
“Cái gì? Người nào dám to gan như vậy? Đụng đến ta hài tử của ta?”
Mạch Đảo, Vân gia, một người đàn ông trung niên lúc này vô cùng tức giận.
Trên mặt gân xanh co quắp.
“Không biết, giống như họ Trần, những người đó gọi hắn là Trần Thiếu, hắn quá lợi hại, mười mấy tên vệ sĩ, trong tay không nhịn được quá mười giây, thiếu gia bị hắn ném ở không trung rôi bị tra tấn! ”
Vài người bạn của Vân Lãng đã khóc.
”
Quả thực muốn chết!”
Vân Lâm nắm chặt tay.
”
Nhanh đi mời đại sư, để hắn theo ta đồng hành đi giải cứu Vân lãng!”
Vân Lâm hét lên.
Mà vừa nghe đến hai chữ đại sư, mấy người trẻ tuổi tất cả đều thần sắc giương lên..
Hoàn toàn chính xác, có đại sư ra tay ai dám làm bậy, tiểu tử kia mặt trắng nhất định phải chết! Vân gia phát động, rất nhiều Gia Đinh xuất phát.
Trực tiếp tiến về biển trời trang viên..
Khi Vân Lâm đến, hắn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi dưới ánh đèn uống trà, phía trên là Vân Lãng, người tái nhợt, không còn chút máu, đã hôn mê.
“Cho dù Văn Lang của ta có sai, các hạ xuất thủ, không khỏi quá mức độc ác, cũng không quá đem Vân gia ta để vào mắt!”
Vân Lâm cảm thấy vô cùng đau khổ, trong mắt hiện lên một tia oán hận.
“Ta không giết các ngươi, đã tính toán rồi, ngươi biết cái gì gọi là ác độc, ngươi bắt sư đệ của ta cùng một vị trưởng lão, còn uy hiếp bằng hữu của ta, nay ngươi tính toán thế nào?”
Trần Hạo đặt chén trà xuống.
“ha ha, hóa ra là do Phương gia mời ngươi đến giúp đỡ, chẳng trách, đáng tiếc Phương gia dù lớn đến đâu, nhưng ở đây không thể không có ai làm gì được Vân gia ta!”
Vân Lâm nói.
”
Vân lão gia, đừng phí lời với hắn, mời đại sư ra, giết hắn, cho hắn biết Vân gia lợi hại thế nào!”
”
Đúng đấy, ta nhất định phải đem hắn nghiền xương thành tro, vì Vân Thiếu phải báo thù!”
Một vài người bạn lúc này cũng kiên cường, hò hét lên.
”
Đại sư, tiếp theo tùy ngươi!”
Còn Vân Lâm ánh mắt cũng lạnh lùng, tự động nhường đường.
Sau đó, nhìn thấy một ông già đi chậm trên đường mà đám đông tự nguyện nhường ra.
ông ta có một đôi mắt hình tam giác, và đôi mắt híp lại, giống như một con rắn độc.
Thật khiến người ta ớn lạnh.
Hắn chậm rãi đi tới.
Lúc này, đám đông đang đứng yên.
Đồng thời, hắn cũng nhìn về phía Trần Hạo.
Nhưng mà, Vân gia hăng hái không để ý tới mi mắt của đại sư lúc này đột nhiên kịch liệt nhảy lên, hai chân bất giác run lên.
Phương Kiển Niếp là người căng thẳng nhất, lòng bàn tay vã mồ hôi, nắm chặt tay áo của Trần Hạo.
Chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, mọi người đều trợn tròn mắt.
Bụt! Một âm thanh vang lên.
Liền nhìn hìn thấy vị đại sư này đã hơn nửa trăm tuổi, đột nhiên quỳ xuống Trần Hạo.
”
Trần Thiếu...
Tha mạng!”
Vị đại sư này bỗng nhiên hô, sắc mặt đã tái nhợt.
Còn Vân Lâm thì không tin nhìn đại sư, “Đại sư, ngài?”
”
Trần Thiếu...
Tha mạng, tôi vô ý mạo phạm!”
Đại sư lại nói.
Phương Kiến niếp hít một hơi thật sâu, và che miệng lại vì kinh ngạc.
Vừa rồi cô lo lắng khủng khiếp, nhưng bây giờ … “Mạc Thương Long, ta đã kêu Thương Long ngươi ở lại tu luyện.
Không ngờ ngươi lại giở trò xiếc với ta.
ngươi thế mà lại đến nơi đây!”
Khóe miệng Trần Hạo có một tia giễu cợt.
Ông già trước mặt chính xác là Mạc Thương Long.
Đã để Mạc Thương Long dựa theo gia pháp xử quyết hắn, nhưng mà cái này Mạc Thương Long đã sai phạm.
Rằng hắn cũng hiểu được tương lai của Mạc gia phụ thuộc vào Mạc thương Long như thế nào, và cùng hắn tham gia Thánh thủy ước hẹn.
Con cáo già này! Mà Mạc Thương Long lúc này càng khó chịu hơn, hắn trốn cũng trốn, cho rằng lần này trốn ở đây, dù ở đâu, Trần Hạo cũng sẽ không phát hiện ra hắn.
Tuy nhiên, hắn không thể ngờ rằng hắn trốn ở đây vẫn phát hiện, Trong lòng Mạc Thương Long biết Trần Hạo không còn như xưa nữa, hơn nữa Mạc Thương Long cũng không phải là đối thủ của anh.
Hắn đã từ bỏ ý định tìm cách trả thù, để bảo toàn tính mệnh.
”
Đại sư cớ gì như thế?”
Và Vân Lâm khó hiểu.
“Ngươi còn nhớ rõ Trần Thiếu ta đã nói với ngươi sao? Tư Đồ gia bị diệt, Long gia Mạc gia bị tàn sát, ta không còn đường chạy mới tới đây!”
Mạc Thương Long mặt tái mét nói Vân Lâm ngạc nhiên hỏi: ”
Chẳng lẽ?”
”
Hắn chính là Trần Thiếu!”
(Chap này có nhìu chỗ khó hiểu, dịch không ra do tuổi già sức yếu các đọc giả thông cảm)
(mịa trong phong vs nhau mà k múc ta, rõ chán thật)? Hóa ra Phương Di, em gái của Phương Kiển niếp,một năm trước, vì tìm kiếm mình, cũng chính là tên câm điếc A Tam, đã xảy ra tai nạn xe cộ.
Trở thành một người thực vật.
Lão Phương gia tưởng rằng tai ương đã qua, lão và con gái đã giảng hòa rồi, lại còn giảng hòa với Trần gia, mọi chuyện đã thay đổi tốt hơn, có thể an hưởng tuổi già.
Không ngờ Phương Di lại xảy ra chuyện như vậy.
Đang lo lắng thì sáu tháng trước ông cụ lại đổ bệnh.
Phương Kiển Niếp vội vàng đi tìm Tả thần y, trên thực tế một năm này, Tả thần y một mực không hề từ bỏ trị liệu Phương Di.
Thêm nữa lão thái gia lại ốm.
Tả thần y theo đơn thuốc mà anh đưa, bắt đầu tìm biện pháp điều trị.
Cuối cùng,trị liệu hai người 2 đơn thuốc để điều trị cho cả hai đã được tìm thấy, nhưng cả hai đơn thuốc đều thiếu một 1 vị thuốc nữa.
Vị thuốc có tên Tử Đằng.
Tuy nhiên, không có trong nội địa, rất khan hiếm khắp nơi.
Được biết Mạch Đảo sản xuất Tử Đằng, Tử Đằng này sau khi hái chỉ có hạn sử dụng ba ngày.
Dù vận chuyển bằng cách nào thì cũng không được.
Vì vậy, ba tháng trước, Phương Kiển Niếp đã đề xuất đưa ông nội và em gái của mình đến Mạch Đảo, và để Tả đại sư đi cùng.
Về phần sự tình phía sau, Vân gia này có liên quan.
Sau khi đến Mạch Đảo, cô đã nộp tiền gấp nhiều lần, nhưng chủ nhân của Vân gia chẳng biết tại sao, nhất định phải lưu lại phương kiển niếp Nói là cái gì thiếu Thánh Chủ nhìn trúng chính cô.
Vân gia làm mai mối.
Phương Kiển Niếp nhất định không muốn, bởi vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn với Vân gia, thế lực của Phương gia cũng đến, kết quả là đi được nửa đường thì chìm xuống đáy biển.
Vân gia bắt cóc ông nội, chị gái và Tả thần y.
Buộc Phương kiển niếp phải đồng ý.
Vì vậy, mới có hoàn cảnh hiện tại.
Trần Hạo nghe xong, trong lòng thoáng hiện lên một tia tự trách, bởi vì nghe kỹ, nguyên nhân chuyện này hình như có chút liên quan đến mình.
Cũng có một trách nhiệm không thể trốn tránh.
“Trần Hạo, Vân Lãng này là con trai duy nhất của Vân Lâm, bị thương nặng như vậy, nhất định sẽ không buông tha cho ngươi.là ta không tốt! Thừa dịp còn có thời gian, ngươi đi nhanh đi! ”
Phương kiển niếp giữ chặt Trần Hạo cánh tay nói.
“Vân gia có một vị đại sư, uy lực rất lớn, đội tàu của Phương gia chúng ta đã bị hắn chặn lại.
Hắn thân thủ cao thâm, hình như có quan hệ với Thánh giáo ấy, Trần Hạo,ngươi mau đi!”
Phương Kiển niếp nói một lần nữa.
“Đi? Tại sao lại đi? Hiện tại đã biết ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ cứu lão gia cùng bọn họ!”
Trần Hạo cười khổ.
Phương Kiển niếp trong lòng rất cảm động, nhưng càng làm như vậy càng không thể hại Trần Hạo.
“Đi thôi, ta tin tưởng không bao lâu nữa người của Vân gia sẽ trở lại.
Như ngươi đã nói, tiểu tử của Vân gia đều ở trong tay ta, nếu không muốn con trai hắn không gặp rắc rối, đại khái có thể giao dịch! ”
Đường Trần Hạo lạnh lùng.
Sau đó, anh bước ra ngoài.
Ở bên hồ bơi suối nước nóng, giờ phút này mọi người đã vây kín.
Lần lượt chỉ vào Vân Lãng đang hấp hối.
“Cái gì? Người nào dám to gan như vậy? Đụng đến ta hài tử của ta?”
Mạch Đảo, Vân gia, một người đàn ông trung niên lúc này vô cùng tức giận.
Trên mặt gân xanh co quắp.
“Không biết, giống như họ Trần, những người đó gọi hắn là Trần Thiếu, hắn quá lợi hại, mười mấy tên vệ sĩ, trong tay không nhịn được quá mười giây, thiếu gia bị hắn ném ở không trung rôi bị tra tấn! ”
Vài người bạn của Vân Lãng đã khóc.
”
Quả thực muốn chết!”
Vân Lâm nắm chặt tay.
”
Nhanh đi mời đại sư, để hắn theo ta đồng hành đi giải cứu Vân lãng!”
Vân Lâm hét lên.
Mà vừa nghe đến hai chữ đại sư, mấy người trẻ tuổi tất cả đều thần sắc giương lên..
Hoàn toàn chính xác, có đại sư ra tay ai dám làm bậy, tiểu tử kia mặt trắng nhất định phải chết! Vân gia phát động, rất nhiều Gia Đinh xuất phát.
Trực tiếp tiến về biển trời trang viên..
Khi Vân Lâm đến, hắn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi dưới ánh đèn uống trà, phía trên là Vân Lãng, người tái nhợt, không còn chút máu, đã hôn mê.
“Cho dù Văn Lang của ta có sai, các hạ xuất thủ, không khỏi quá mức độc ác, cũng không quá đem Vân gia ta để vào mắt!”
Vân Lâm cảm thấy vô cùng đau khổ, trong mắt hiện lên một tia oán hận.
“Ta không giết các ngươi, đã tính toán rồi, ngươi biết cái gì gọi là ác độc, ngươi bắt sư đệ của ta cùng một vị trưởng lão, còn uy hiếp bằng hữu của ta, nay ngươi tính toán thế nào?”
Trần Hạo đặt chén trà xuống.
“ha ha, hóa ra là do Phương gia mời ngươi đến giúp đỡ, chẳng trách, đáng tiếc Phương gia dù lớn đến đâu, nhưng ở đây không thể không có ai làm gì được Vân gia ta!”
Vân Lâm nói.
”
Vân lão gia, đừng phí lời với hắn, mời đại sư ra, giết hắn, cho hắn biết Vân gia lợi hại thế nào!”
”
Đúng đấy, ta nhất định phải đem hắn nghiền xương thành tro, vì Vân Thiếu phải báo thù!”
Một vài người bạn lúc này cũng kiên cường, hò hét lên.
”
Đại sư, tiếp theo tùy ngươi!”
Còn Vân Lâm ánh mắt cũng lạnh lùng, tự động nhường đường.
Sau đó, nhìn thấy một ông già đi chậm trên đường mà đám đông tự nguyện nhường ra.
ông ta có một đôi mắt hình tam giác, và đôi mắt híp lại, giống như một con rắn độc.
Thật khiến người ta ớn lạnh.
Hắn chậm rãi đi tới.
Lúc này, đám đông đang đứng yên.
Đồng thời, hắn cũng nhìn về phía Trần Hạo.
Nhưng mà, Vân gia hăng hái không để ý tới mi mắt của đại sư lúc này đột nhiên kịch liệt nhảy lên, hai chân bất giác run lên.
Phương Kiển Niếp là người căng thẳng nhất, lòng bàn tay vã mồ hôi, nắm chặt tay áo của Trần Hạo.
Chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, mọi người đều trợn tròn mắt.
Bụt! Một âm thanh vang lên.
Liền nhìn hìn thấy vị đại sư này đã hơn nửa trăm tuổi, đột nhiên quỳ xuống Trần Hạo.
”
Trần Thiếu...
Tha mạng!”
Vị đại sư này bỗng nhiên hô, sắc mặt đã tái nhợt.
Còn Vân Lâm thì không tin nhìn đại sư, “Đại sư, ngài?”
”
Trần Thiếu...
Tha mạng, tôi vô ý mạo phạm!”
Đại sư lại nói.
Phương Kiến niếp hít một hơi thật sâu, và che miệng lại vì kinh ngạc.
Vừa rồi cô lo lắng khủng khiếp, nhưng bây giờ … “Mạc Thương Long, ta đã kêu Thương Long ngươi ở lại tu luyện.
Không ngờ ngươi lại giở trò xiếc với ta.
ngươi thế mà lại đến nơi đây!”
Khóe miệng Trần Hạo có một tia giễu cợt.
Ông già trước mặt chính xác là Mạc Thương Long.
Đã để Mạc Thương Long dựa theo gia pháp xử quyết hắn, nhưng mà cái này Mạc Thương Long đã sai phạm.
Rằng hắn cũng hiểu được tương lai của Mạc gia phụ thuộc vào Mạc thương Long như thế nào, và cùng hắn tham gia Thánh thủy ước hẹn.
Con cáo già này! Mà Mạc Thương Long lúc này càng khó chịu hơn, hắn trốn cũng trốn, cho rằng lần này trốn ở đây, dù ở đâu, Trần Hạo cũng sẽ không phát hiện ra hắn.
Tuy nhiên, hắn không thể ngờ rằng hắn trốn ở đây vẫn phát hiện, Trong lòng Mạc Thương Long biết Trần Hạo không còn như xưa nữa, hơn nữa Mạc Thương Long cũng không phải là đối thủ của anh.
Hắn đã từ bỏ ý định tìm cách trả thù, để bảo toàn tính mệnh.
”
Đại sư cớ gì như thế?”
Và Vân Lâm khó hiểu.
“Ngươi còn nhớ rõ Trần Thiếu ta đã nói với ngươi sao? Tư Đồ gia bị diệt, Long gia Mạc gia bị tàn sát, ta không còn đường chạy mới tới đây!”
Mạc Thương Long mặt tái mét nói Vân Lâm ngạc nhiên hỏi: ”
Chẳng lẽ?”
”
Hắn chính là Trần Thiếu!”
(Chap này có nhìu chỗ khó hiểu, dịch không ra do tuổi già sức yếu các đọc giả thông cảm)