Mục lục
Thiên Mệnh Chí Tôn - Trần Khiêm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi không sao, Lý Việt, không cần cậu quan tâm!”

Tân Nhã lạnh lùng nói Chàng trai này mặc vest, trắng tréo gọn gàng rất đẹp trai Rõ ràng nhìn thấy sự hờ hững của Tân Nhã nhưng lại không tức giận.

“Ây dai Tiểu Nhã, vòng tay của cậu vỡ rồi!”

Lúc này Triệu Đồng Đồng nhìn vòng tay đã vỡ thành từng mảnh, ngạc nhiên kêu lên.

“Trần Hạo, sao cậu lại bất cẩn vậy? Chẳng lẽ thấy Lý Việt quan tâm Tãn Nhã nên cậu không vui à?”

Một cô gái khác nói.

Mà câu nói này, tất nhiên đã thu hút sự chú ý của Lý Việt.

Đúng vậy, Lý Việt rất thích Tân Nhã, thích đến mức si dại.

Nhưng Tân Nhã lại không hề có hứng thú với Lý Việt Cho dù điều kiện gia định của Lý Việt rất tốt, nhưng Tân Nhã vẫn không thích là không thích.

Tất nhiên, không thể nói bới vì Trần Hạo cứu cô ấy một lần, nên cô ấy mến Trần Hạo ngay.

Trên thực tế, Tần Nhã và các bạn cùng phòng đang trêu Trần Hạo mà thôi.

Bởi vì mọi người đều thấy rằng, ban nãy Lý Việt hất Trần Hạo nên Trần Hạo mới trượt tay.

“Không sao, một chiếc vòng mà thôi, tớ mua chiếc khác là được!”

Tân Nhã cũng thấy ngại, cứ đùa Trần Hạo mãi, dù sao người ta cũng đã giúp mình “Cậu Lý, chúng tôi nhìn thấy, cậu và Trần Hạo làm vỡ vòng tay của Tần Nhã nhà chúng tôi, chắc chẩn phải đền đó nhat”

Triệu Đồng Đồng nói.

Hiển nhiên, lúc các cô nói chuyện với Lý Việt đã nghiêm túc tôn trọng hơn nhiều.

“Ha ha, tớ mua cho Tiểu Nhã chiếc mới là được, loại người thế này, sao mà đền nổi?”

Lý Việt khó chịu nhìn Trần Hạo.

“Không có việc gì nữa thì tôi về trước đây, bạn Tần Nhã, cậu nghỉ ngơi nhé!”

Mà Trần Hạo biết, nếu mình còn ở đây nữa, chỉ sợ lại bị mọi người trêu chọc, và còn người tên Lý Việt đang nhìn mình với ánh mắt thù địch này nữa.

Trần Hạo không muốn so đo với mấy cô gái này.

Nếu muốn có được sự tôn trọng tuyệt đối thì quá đơn gián, mình lái xe lại đây đậu là được.

Dù sao thì, người ta cảm thấy bạn thật thà hay cảm thấy bạn dễ ức hiếp, chẳng phải là vì bạn không có tiền hay sao! Hơn nữa, vốn đĩ hôm nay tiện tay giúp Tân Nhã, Trần Hạo không muốn dây dưa quá nhiều.

‘Còn chuyện làm vỡ vòng tay, Trần Hạo cũng suy nghĩ rồi, dù sao cũng liên quan.

đến mình, mua vòng mới đền cho Tần Nhã thì chuyện này xem như xong.

Mà nhìn Trần Hạo rời đi, mặc dù Tân Nhã muốn gọi Trần Hạo lại nhưng hiến nhiên, anh không quen với những mối quan hệ thế này.

‘Chờ hôm nào có cơ hội đi.

Rời khỏi phòng y tế, Trần Hạo đến thư viện đọc sách.

‘Chớp mắt đã đến trưa Lúc này, Lý Chấn Quốc gọi điện thoại cho Trần Hạo.

“Cậu Trần, mọi chuyên đã xong hết rồi, Kim Lãng, sẽ không còn Tập đoàn Hải Sơn nữa!”

Lý Chấn Quốc cười nói.

“Phiền Tổng giám đốc Lý rồi!”

Trần Hạo nói.

Còn về việc xử lý thế nào, tất nhiên là chèn ép rồi.

Lúc trước, nước sông không phạm nước giếng, vì muốn đõi bên cùng phát triển nên mọi người nhường nhau đôi phần.



Nhưng Tập đoàn Hải Sơn muốn chơi thật thì sao có thể là đối thú của gia tộc.

mình được! “Đúng rồi cậu Trần, tôi vừa tra được, chủ tịch có sản nghiệp khác ở Kim Lăng, cũng hoạt động dưới danh nghĩa của cậu, cậu có đang bận không? Nếu không thì nhờ cậu ký thêm vài chữ, tất nhiên tôi sang tìm cậu cũng được!”

Lý Chấn Quốc cung kính nói.

“Không cần đâu, để em sang đó đi!”

Trần Hạo đã học được khá nhiều rồi, cũng đang muốn sang tiệm vàng của Kim Lãng một chuyến, chế tạo chiếc vòng giống với chiếc vòng ngọc bích của Tân Nhã Đền cho cô ấy.

Lúc này mưa cũng đã ngừng.

Trần Hạo lái xe đến sơn trang suối nước nóng, sau khi ký tên xong thì đến một cửa hàng trang sức trong phố thương mại.

“Ông chủ, tôi muốn chọn một chiếc vòng ngọc!”

Trần Hạo quan sát khắp nơi mới tìm được một chiếc vòng khá giống với chiếc vòng của Tân Nhã.

“Quý khách, chiếc vòng ngọc bích này được làm từ ngọc Hetian, có giá trị rất lớn, anh có xác định muốn mua chiếc vòng này không?”

Cô nhân viên tiếp tân đang cười một nụ cười chuyên nghiệp.

Mặc dù đang mỉm cười nhưng vẫn không thể che giấu được sự khinh thường trên gương mặt cô ta.

Đúng vậy, cậu thanh niên trước mặt, ăn mặc chả ra sao.

Còn muốn đến đây mua trang sức, hơn nữa lại muốn mua ngọc hetian.

Đang đùa đúng không.

Nhưng bới vì sự chuyên nghiệp trong công việc nên cô ta không thể hiện ra mặt.

Trần Hạo cũng mặc kệ, sau khí cầm lên quan sát thật kỹ thi lạnh lùng nói: “Gói lại giúp tôi! Tôi mua chiếc này!”

“Hả? Quý khách, anh có chắc không, chiếc vòng ngọc bích làm từ ngọc Hetian này hơn năm mươi nghìn… Chỉ bằng anh xem chiếc khác nhé?”

Nụ cười của cô tiếp tân cũng nhạt đi.

“Bảo cô gói thì cô gói đi, cứ nói mãi thết”

Trần Hạo lạnh lùng, ‘Cô nhân viên đành phải đóng gói, còn lấy máy quẹt thẻ ra.

Nhưng Trần Hạo lấy thẻ ra quẹt, kết quả lại nghe một tiếng tích.

Bây giờ Trần Hạo mới nhớ, mẹ ơi, thẻ ngân hàng của mình phải quét ít nhất hai trăm nghìn! “Ha ha, tôi đang nghĩ không biết tự khi nào mà tiệm vàng Thái Hòa lại bình dân, như vậy? Con mèo con chó nào cũng được vào? Trải nghiệm khách vip của chúng tôi ở đâu rồi?”

Lúc này, một người đản ông trung niên dắt theo một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước đến.

Đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Trần Hạo không trả nổi.

Nên khinh thường thành tiếng ngay.

‘Con người mà, chỉ thế thôi, không chà đạp người khác vài cái thì sao có thể cho người khác thấy mình ngầu cỡ nào được? Mà cô nhân viên thì cười xin lỗi cặp vợ chồng.

Lúc quay lại nhìn về phía Trần Hạo, gương mặt cô ta đã không còn kiên nhẫn nổi nữa.

Đúng vậy, Trần Hạo chỉ là thẳng nghèo mới trải đời mà thôi, dù sao tiệm vàng Thái Hòa cũng là tiệm trang sức nổi tiếng nhất cá nước.

Lúc trước rất nhiều người bước vào đây làm trò, lấy điện thoại ra chụp vài bức hình, chuyện này quá bình thường.

Mà hiển nhiên, trong mắt cô ta, Trần Hạo là loại người như vậy.

“Quý khách, nếu anh không mua, mời anh đi cho, đừng trì hoãn người khác mua hàng!”

Cô nhân viên ra lệnh đuổi khách.

“Ai nói tôi không mua, chiếc này rẻ quá, tôi phái chọn món đắt hơn!”

Trần Hạo thầm nghĩ, chẳng phái mình đã đến tận cứa rồi hay sao.



Cô gái xinh đẹp trong lòng người đàn ông trung niên cười mỉa nói: “Ây da, sao giới trẻ bây giờ lại thế này chứ, ham hư vinh quát”

“Đúng đó, tôi mà có đứa con thế này, tôi sẽ đánh gãy hai chân nó!”

“Tôi mua cái này, gói lại cho tôi! Vẫn quẹt thẻ!”

Trần Hạo vờ như không nghe thấy, chỉ vào chiếc vòng tay bằng ngọc được đặt ở chính giữa.

“Ha ha, đây là chiếc vòng được chế tạo từ ngọc nối tiếng, đích thân thợ chế tạo ngọc nổi tiếng mài giữa, giá thị trường khoảng hai trãm mười nghìn, anh có chắc là muốn mua chiếc này không?”

Giờ đây, giọng điệu của cô nhân viên tiếp tân trở nên lạnh lùng giễu cợt.

“Không những là chiếc này mà gói luôn cá chiếc năm mươi nghìn cho tôi! Mua chung!”

Trần Hạo lạnh lùng nói.

“Phụt, vậy là hai trăm sáu mươi nghìn, thẳng nhóc ngu ngốc này, đâu cần phải ra vẻ đến thế!”

Người đàn ông cười to.

Mà nhân viên tiếp tân thì điền số tiền trên máy quẹt thẻ tín dụng ‘Có vé như thẳng nghèo hên này rất ngoan cổ, cô tiếp tân cũng tức giận, phải làm anh ta mất mặt mới được.

“Hữ, người không biết điều chẳng là cái thá gì!”

Người phụ nữ xinh khoanh tay, vui về nói.

Nhưng sau đó, hai vợ chồng và bao gồm cả cô nhân viên đều trợn to mắt nhìn.

Bởi vì họ nhìn thấy sau khi Trần Hạo nhấn mật mã xong, màn hình hiển thị thanh toán thành công.

“Cái gi!”

Ba người kinh ngạc.

Lập tức cảm thấy mặt mình nóng rát, cứ ngỡ là thằng nghèo nào đó, không ngờ người ta giàu thật! “Gói hai cái này lại cho tôi, gói cẩn thận vào, nếu bao bì có một chút vết nhăn nào thì cô nên cút đi là vừa!”

Trần Hạo lạnh lùng nói.

“Dạ dạ dạ quý khách, chắc chắn tôi sẽ gói thật cẩn thận mài”

‘Cô nhân viên tiếp tân vội vàng cung kính lễ phép với Trần Hạo.

Ha ha, Trần Hạo đã quen với việc này, có lúc phải như thế.

Bạn khách sáo với người ta lại bị người ta nghĩ là nhún nhường, chỉ khi thể hiện thái độ này mới có được sự tôn trọng của người khác.

“Quý khách, mời anh đến khu vực nghỉ ngơi phía sau ạI”

‘Cô nhân viên tiếp tân lại vội vã nói.

Bây giờ Trần Hạo mới sang bên cạnh chở.

Cái năm mươi nghìn thì đền cho Tần Nhã, còn cái hai trăm mười nghìn thì giữ lại sau này tặng cho Tô Đồng Hân.

Trần Hạo dự định như vậy.

“Thi Hàm, anh xin em đó, em cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Anh thật sự rất yêu eml!”

“Ha ha, được thôi! Anh yêu tôi đúng không, vậy bước vào mua trang sức cho tôi *** “Ha ha, anh yên tâm, tôi sẽ không so sánh anh với Đình Hạo đâu, anh mua cho.

tôi cái rẻ là được rồi.

Nếu anh mua nổi thì tôi đi theo anh, được không?”

Đúng lúc này, một cặp nam nữ trẻ tuổi ồn ảo bước đến.

Trần Hạo vừa ngẩng đầu nhìn thì nhướn mày.

Chẳng phải là Lý Thi Hàm và bạn trai cũ của cô ta, Mã Phi đây sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK