Con gái đó không phải là người khác, đó chính là Triệu Ngọc Như.
Khải Minh đã có một thời gian rất dài không gặp được cô ta rồi, sau khi xảy ra chuyện đó xong thì anh đã nghe nói Triệu Ngọc Như đã đến Huế rồi, chuyên ngành của cô ấy là ngành truyền thông phát thanh, đương nhiên là cô ấy chọn lựa qua đó để học sẽ thích hợp hơn.
Nhưng không thể ngờ được là đội lễ tân lần này lại có cô ấy! ”
Ừm Ị”
Vốn dĩ Khải Minh vào trong đây với thân phận tạp vụ, anh cũng không biết dì Hân đã sắp xếp như thế nào nữa, hai người Thiên Long Địa Hổ thì làm một chức vụ nhà hạ.
Còn Khải Minh thì sao, chạy thay người khác làm tạp vụ, không lẽ anh chỉ có cái số này thôi sao? Hơ hơ.
Nhưng mà cũng không sao cả rồi, Khải Minh đã quen với việc này rồi.
“Ngọc Như, lần này ra đây cũng được xem là giải tỏa nỗi buồn rồi.
Hài, thật tình đấy chứ, khó khăn lắm mới có thể rời khỏi mảnh đất đau thương – thành phố Hoàn Kim đó, vốn dĩ tưởng là đến thành phố Huế này có thể sở hữu một mảnh trời riêng của mình.
Nhưng không thể nào ngờ được lại xảy ra chuyện đó đấy.
Hài! Thực ra đó vốn dĩ thuộc về cô ta cả đấy! Nếu như thật sự là như vậy thì chúng ta cũng có thể hít miếng vầng nổi tiếng rồi!”
Khải Minh ngạc nhiên rồi.
“Đúng rồi anh ơi, anh có thể giúp tôi dọn dẹp những thứ ở dưới đất không ạ? Cám ơn anh nhé!”
Lúc này có một người con gái khác nói mà không thèm quay đầu lại.
Người con gái đó vừa tẩy trang vừa nói rằng.
Con gái mà, một ngày cũng chỉ có hai công việc đó mà thôi, buổi sáng trang điểm buổi tối tẩy trang.
“Đừng nhắc đến nữa, tuy rằng bên ngoài tôi cứ cứng miệng, nhưng mà Tiểu Hàm cô ta biết mà, trong lòng của tôi thật sự hối hận đấy, không có lúc nào mà tôi không hối hận đấy.
Bởi vì từ lúc mới bắt đầu ấn tượng của tôi về anh khá tốt đấy, dáng người rất thanh tú, rất thành thực, đối xử với người khác cũng rất tốt, chỉ là anh quá nghèo đi.
Cho nên sau một khoảng thời gian, tôi cũng không biết làm sao nữa mà lại bắt đầu ghét anh rồi!”
Triệu Như Ngọc cũng không tẩy trang, lúc này cô ta đang nằm ở trên bàn trang điểm đó cầm cây bút vẽ chân mày vẽ bậy vẽ bạ.
Nhưng rõ ràng cô ta đang suy tư chuyện gì đó.
“Mãi cho đến ngày hôm đó, tôi với lại bạn cùng phòng của tôi về đến tòa nhà chuyên ngành của chúng tôi để lên lớp học, anh thì đứng ở trước cầu thang, tay cầm bó hoa tươi.
Cô ta không biết là thực sự lúc đó tôi đã bị anh cảm động rồi đấy, cũng đồng ý anh rồi quen với anh.
Tôi nghĩ là có thể có một mối tình đàng hoàng rồi!”
“Nhưng mà cô ta cũng biết mà, anh ta trêu đùa tôi.
Hơ hơ, tôi đang suy nghĩ là tại sao tôi muốn bắt đầu một mối tình đàng hoàng mà sao lại khó khăn đến như vậy chứ, lúc đó tôi thật sự rất cảm khải, thậm chí có cả ý định muốn giết chết anh ta, anh ta dám trêu đùa tình cảm của tôi!”
Triệu Ngọc Như nói được một hồi liền khóc nức lên.
Một đứa con gái khác cũng không tẩy trang, cô ấy chỉ qua vỗ nhẹ vai của Triệu Ngọc Như: “Thực ra con gái chúng ta luôn là phe rất bất lực đấy, đôi khi cứ như là số trời đã định chúng ta sẽ bị đám con trai bọn họ ăn hiếp, đặc biệt là giống như những người con trai có tiền vậy đấy! Tôi đoán là có thể anh ta đang trả thù cô ta đấy! “Nhưng mà Tiểu Hàm, đôi khi cảm giác của con gái chúng ta là kỳ lạ như vậy đấy, cũng không phải là đơn thuần nói là sau khi anh có tiền rồi tôi mới dần dần đổi tính với anh, nói thế nào nhỉ, nó giống như là khi thấy anh làm ăn ra được một chút gì đó rồi, tôi cũng không biết anh rất giàu, chỉ là biết anh không cần phải chịu nghèo chịu đói giống như trước đó nữa rồi, cho nên tôi mới từ từ học cách chấp nhận anh rồi làm bạn với anh!”
“Trả thù tôi chuyện gì? Chỉ trả thù tôi trước đó khinh thường anh ta ư? Đây không phải là tôi đã quen với anh ta rồi sao? Tiểu Hàm, thử hỏi xem đi trên đời này có người con gái nào không muốn một nửa kia của mình giàu có một chút, dù cho có thể là không quá giàu có, nhưng ít nhất phải hạnh phúc ấm no chứ nhỉ? Dù sao đi chăng nữa chỉ có kinh tế an vững rồi, mối tình đó mới có cảm giác an toàn.
Không phải là tôi hiện thực, mà là tôi cho rằng là như vậy đấy, và tình trạng thực tế cũng là như vậy!”
Triệu Ngọc Như nói: “Tôi chưa từng hối hận vì tôi đã từng khinh thường anh ta, bởi vì anh ta của lúc đó không hề có gì đặc biệt cả!”
“Hài, nhưng mà Ngọc Như, tôi không thể không nói với cô ta là hi vọng của cô ta như sắp bị dập tắt cả rồi.
Anh Khải Minh kia như đã chết ngất ngây với lại Tô Bích Diệp rồi! Hài, chỉ như vậy thôi mà đã bỏ lỡ cơ hội bước vào trong hào môn, cho là ai cũng sẽ không thoải mái rồi!”
Người con gái đó khuyên nhủ.
“Hài, càng nói càng sốt ruột, càng nói càng bực bội.
Tiểu Hàm, tôi muốn uống rượu, cô ta uống rượu với tôi đi!”
“Được thôi, tôi cũng muốn uống, để ăn mừng chúng mình sớm cách xa quãng trời thanh xuân chết tiệt đó! À anh trai ơi, anh đi giúp tôi mấy chai rượu vang nhé, cám ơn anh!”
Tiểu Hàm nhìn Khải Minh và nói.
“Ừm!”
Khải Minh không dám nói gì, anh liền gật đầu một cái và bước ra ngoài.
Lúc bắt đầu Khải Minh nghe Triệu Ngọc Như kể cũng cảm thấy rất hứng thú đấy, tưởng là Triệu Ngọc Như đã bắt đầu một mối tình mới rồi.
“Nhưng mà tôi vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa, không thử thì làm sao biết được có còn cơ hội hay không chứ!”
Nhưng điều khiến cho Khải Minh ngạc nhiên chính là người mà Triệu Ngọc Như nhắc đến chính là anh đấy.
Thực ra lúc này trong lòng của Khải Minh cũng cảm thấy có chút áy náy với Triệu Ngọc như đấy.
Cũng tại vì trước đó anh không nói rõ mọi thứ ra, để mặc cho Triệu Ngọc Như hiểu lầm rằng người anh theo đuổi là cô ta.
Kết quả hai người thành một cặp rồi anh mới đi nói sự thật với cô ta ta.
Đó đối với cô ta, một cô con gái, đặc biệt là người có lòng tự tôn rất mạnh như Triệu Ngọc Như này chính là một cơn đả kích rất mạnh.
Và thực sự là bản thân anh đã xử lý không đúng đắn.
Khải Minh lắc đầu và đi lấy hai chai rượu vang cho bọn họ.
Cũng may thay là Triệu Ngọc Như đang phiền lòng, cô ta không hề để ý đến anh.
Sau khi dọn dẹp xong, hai người đó đã uống xong hai chai rượu vang đó rồi.
Triệu Ngọc Như bắt đầu say mà cứ cứng đầu muốn lấy thêm rượu.
Khải Minh không còn cách nào khác và chỉ có thể đi lấy cho bọn họ.
Nhưng rất nhanh sau đó Triệu Ngọc Như đã uống hết cả rồi.
Ngay khi Khải Minh chuẩn bị rời đi.
“Oel”
Không thể ngờ được là sau khi hai người bắt đầu uống, Tiểu Hàm lại bảo Khải Minh đi dọn dẹp hành lý thay bọn họ.
Thật sự là có nợ với bọn họ đấy.
Triệu Ngọc Như cứ như vậy nôn không và sau đó gục ngã xuống dưới đất.
Còn Tiểu Hàm thì đã sớm ở trên giường đến mức không biết trời trăng gì rồi.
“Tôi muốn uống rượu, muốn uống rượu!”
Triệu Ngọc Như vừa khóc vừa nói rằng.
Khải Minh đi đến bên cửa rồi khựng lại.
Khải Minh nhìn Triệu Ngọc như và có một chút không nhận tâm.
“Nếu như không phải là sự xuất hiện của mình, không biết Triệu Ngọc Như sẽ sống một cuộc sống an nhiên vui vẻ đến mức nào nữa?”
Nhưng bởi vì một số chuyện, tuy rằng anh không còn cảm giác với cô ta nữa, nhưng mà khi nhìn thấy được cô ta như vậy, nếu như không giúp cô ta thì Khải Minh lại cảm thấy có chút không nhẫn tâm.
Khi đó anh liền đi qua.
“Được rồi, đừng uống nữa, ngày mai cô ta còn phải làm việc nữa, nghỉ ngơi sớm đi!”
Sau khi nói xong câu nói đó, Khải Minh trực tiếp bế Triệu Ngọc Như lên thả cô ta lên trên giường.
Trong khi anh chuẩn bị đắp mền cho cô ta ta Cánh tay của Khải Minh đột nhiên bị Triệu Ngọc Như nắm lấy.
“Khải Minh, là anh sao? Là anh thật sao?”
Triệu Ngọc Như rơm rớm nước mắt.
“Không phải là tôi, cô ta nhận sai người rồi!”
Khải Minh bẻ ngón tay của cô ta ra.
“Cuối cùng anh cũng đã chịu gặp tôi rồi, tôi có rất nhiều lời muốn giải thích cho anh nghe đấy, anh đừng đi, anh hãy nghe tôi nói xong trước đã!”
Cũng không biết Triệu Ngọc Như có thể đang tự lầm bẩm hay không.
Lúc này cô ta nắm chặt tay của Khải Minh.
“Tôi biết chúng ta đã không thể nào rồi, tôi làm đủ mọi cách để có thể quên được anh, thậm chí tôi cũng đã thử tìm thêm một người bạn trai mới nữa, bắt đầu một cuộc tình mới để quên anh đi.
Nhưng mà tuy rằng tôi không nói ra, nhưng người tôi mãi nhớ nhung ở trong lòng vẫn là anh, tôi hi vọng anh có thể thay đổi suy nghĩ!”
“Tôi không phải là thể loại con gái như anh suy nghĩ đâu, tôi cũng không tùy tiện đâu.
Để về sau còn có cơ hội ở bên anh, đến bây giờ tôi vẫn là tấm thân trong sạch nữa, thật đấy Khải Minh, anh cho tôi thêm một cơ hội đi!”
Triệu Ngọc Như nắm lấy cánh tay của Khải Minh và nói.
Và khi Khải Minh nghe thấy Triệu Ngọc Như vẫn giữ tấm thân trong sạch đó cho anh, dù cho trong lòng của Khải Minh không thích Triệu Ngọc Như nhưng vẫn có môt chút rung đông rồi…
Khải Minh đã có một thời gian rất dài không gặp được cô ta rồi, sau khi xảy ra chuyện đó xong thì anh đã nghe nói Triệu Ngọc Như đã đến Huế rồi, chuyên ngành của cô ấy là ngành truyền thông phát thanh, đương nhiên là cô ấy chọn lựa qua đó để học sẽ thích hợp hơn.
Nhưng không thể ngờ được là đội lễ tân lần này lại có cô ấy! ”
Ừm Ị”
Vốn dĩ Khải Minh vào trong đây với thân phận tạp vụ, anh cũng không biết dì Hân đã sắp xếp như thế nào nữa, hai người Thiên Long Địa Hổ thì làm một chức vụ nhà hạ.
Còn Khải Minh thì sao, chạy thay người khác làm tạp vụ, không lẽ anh chỉ có cái số này thôi sao? Hơ hơ.
Nhưng mà cũng không sao cả rồi, Khải Minh đã quen với việc này rồi.
“Ngọc Như, lần này ra đây cũng được xem là giải tỏa nỗi buồn rồi.
Hài, thật tình đấy chứ, khó khăn lắm mới có thể rời khỏi mảnh đất đau thương – thành phố Hoàn Kim đó, vốn dĩ tưởng là đến thành phố Huế này có thể sở hữu một mảnh trời riêng của mình.
Nhưng không thể nào ngờ được lại xảy ra chuyện đó đấy.
Hài! Thực ra đó vốn dĩ thuộc về cô ta cả đấy! Nếu như thật sự là như vậy thì chúng ta cũng có thể hít miếng vầng nổi tiếng rồi!”
Khải Minh ngạc nhiên rồi.
“Đúng rồi anh ơi, anh có thể giúp tôi dọn dẹp những thứ ở dưới đất không ạ? Cám ơn anh nhé!”
Lúc này có một người con gái khác nói mà không thèm quay đầu lại.
Người con gái đó vừa tẩy trang vừa nói rằng.
Con gái mà, một ngày cũng chỉ có hai công việc đó mà thôi, buổi sáng trang điểm buổi tối tẩy trang.
“Đừng nhắc đến nữa, tuy rằng bên ngoài tôi cứ cứng miệng, nhưng mà Tiểu Hàm cô ta biết mà, trong lòng của tôi thật sự hối hận đấy, không có lúc nào mà tôi không hối hận đấy.
Bởi vì từ lúc mới bắt đầu ấn tượng của tôi về anh khá tốt đấy, dáng người rất thanh tú, rất thành thực, đối xử với người khác cũng rất tốt, chỉ là anh quá nghèo đi.
Cho nên sau một khoảng thời gian, tôi cũng không biết làm sao nữa mà lại bắt đầu ghét anh rồi!”
Triệu Như Ngọc cũng không tẩy trang, lúc này cô ta đang nằm ở trên bàn trang điểm đó cầm cây bút vẽ chân mày vẽ bậy vẽ bạ.
Nhưng rõ ràng cô ta đang suy tư chuyện gì đó.
“Mãi cho đến ngày hôm đó, tôi với lại bạn cùng phòng của tôi về đến tòa nhà chuyên ngành của chúng tôi để lên lớp học, anh thì đứng ở trước cầu thang, tay cầm bó hoa tươi.
Cô ta không biết là thực sự lúc đó tôi đã bị anh cảm động rồi đấy, cũng đồng ý anh rồi quen với anh.
Tôi nghĩ là có thể có một mối tình đàng hoàng rồi!”
“Nhưng mà cô ta cũng biết mà, anh ta trêu đùa tôi.
Hơ hơ, tôi đang suy nghĩ là tại sao tôi muốn bắt đầu một mối tình đàng hoàng mà sao lại khó khăn đến như vậy chứ, lúc đó tôi thật sự rất cảm khải, thậm chí có cả ý định muốn giết chết anh ta, anh ta dám trêu đùa tình cảm của tôi!”
Triệu Ngọc Như nói được một hồi liền khóc nức lên.
Một đứa con gái khác cũng không tẩy trang, cô ấy chỉ qua vỗ nhẹ vai của Triệu Ngọc Như: “Thực ra con gái chúng ta luôn là phe rất bất lực đấy, đôi khi cứ như là số trời đã định chúng ta sẽ bị đám con trai bọn họ ăn hiếp, đặc biệt là giống như những người con trai có tiền vậy đấy! Tôi đoán là có thể anh ta đang trả thù cô ta đấy! “Nhưng mà Tiểu Hàm, đôi khi cảm giác của con gái chúng ta là kỳ lạ như vậy đấy, cũng không phải là đơn thuần nói là sau khi anh có tiền rồi tôi mới dần dần đổi tính với anh, nói thế nào nhỉ, nó giống như là khi thấy anh làm ăn ra được một chút gì đó rồi, tôi cũng không biết anh rất giàu, chỉ là biết anh không cần phải chịu nghèo chịu đói giống như trước đó nữa rồi, cho nên tôi mới từ từ học cách chấp nhận anh rồi làm bạn với anh!”
“Trả thù tôi chuyện gì? Chỉ trả thù tôi trước đó khinh thường anh ta ư? Đây không phải là tôi đã quen với anh ta rồi sao? Tiểu Hàm, thử hỏi xem đi trên đời này có người con gái nào không muốn một nửa kia của mình giàu có một chút, dù cho có thể là không quá giàu có, nhưng ít nhất phải hạnh phúc ấm no chứ nhỉ? Dù sao đi chăng nữa chỉ có kinh tế an vững rồi, mối tình đó mới có cảm giác an toàn.
Không phải là tôi hiện thực, mà là tôi cho rằng là như vậy đấy, và tình trạng thực tế cũng là như vậy!”
Triệu Ngọc Như nói: “Tôi chưa từng hối hận vì tôi đã từng khinh thường anh ta, bởi vì anh ta của lúc đó không hề có gì đặc biệt cả!”
“Hài, nhưng mà Ngọc Như, tôi không thể không nói với cô ta là hi vọng của cô ta như sắp bị dập tắt cả rồi.
Anh Khải Minh kia như đã chết ngất ngây với lại Tô Bích Diệp rồi! Hài, chỉ như vậy thôi mà đã bỏ lỡ cơ hội bước vào trong hào môn, cho là ai cũng sẽ không thoải mái rồi!”
Người con gái đó khuyên nhủ.
“Hài, càng nói càng sốt ruột, càng nói càng bực bội.
Tiểu Hàm, tôi muốn uống rượu, cô ta uống rượu với tôi đi!”
“Được thôi, tôi cũng muốn uống, để ăn mừng chúng mình sớm cách xa quãng trời thanh xuân chết tiệt đó! À anh trai ơi, anh đi giúp tôi mấy chai rượu vang nhé, cám ơn anh!”
Tiểu Hàm nhìn Khải Minh và nói.
“Ừm!”
Khải Minh không dám nói gì, anh liền gật đầu một cái và bước ra ngoài.
Lúc bắt đầu Khải Minh nghe Triệu Ngọc Như kể cũng cảm thấy rất hứng thú đấy, tưởng là Triệu Ngọc Như đã bắt đầu một mối tình mới rồi.
“Nhưng mà tôi vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa, không thử thì làm sao biết được có còn cơ hội hay không chứ!”
Nhưng điều khiến cho Khải Minh ngạc nhiên chính là người mà Triệu Ngọc Như nhắc đến chính là anh đấy.
Thực ra lúc này trong lòng của Khải Minh cũng cảm thấy có chút áy náy với Triệu Ngọc như đấy.
Cũng tại vì trước đó anh không nói rõ mọi thứ ra, để mặc cho Triệu Ngọc Như hiểu lầm rằng người anh theo đuổi là cô ta.
Kết quả hai người thành một cặp rồi anh mới đi nói sự thật với cô ta ta.
Đó đối với cô ta, một cô con gái, đặc biệt là người có lòng tự tôn rất mạnh như Triệu Ngọc Như này chính là một cơn đả kích rất mạnh.
Và thực sự là bản thân anh đã xử lý không đúng đắn.
Khải Minh lắc đầu và đi lấy hai chai rượu vang cho bọn họ.
Cũng may thay là Triệu Ngọc Như đang phiền lòng, cô ta không hề để ý đến anh.
Sau khi dọn dẹp xong, hai người đó đã uống xong hai chai rượu vang đó rồi.
Triệu Ngọc Như bắt đầu say mà cứ cứng đầu muốn lấy thêm rượu.
Khải Minh không còn cách nào khác và chỉ có thể đi lấy cho bọn họ.
Nhưng rất nhanh sau đó Triệu Ngọc Như đã uống hết cả rồi.
Ngay khi Khải Minh chuẩn bị rời đi.
“Oel”
Không thể ngờ được là sau khi hai người bắt đầu uống, Tiểu Hàm lại bảo Khải Minh đi dọn dẹp hành lý thay bọn họ.
Thật sự là có nợ với bọn họ đấy.
Triệu Ngọc Như cứ như vậy nôn không và sau đó gục ngã xuống dưới đất.
Còn Tiểu Hàm thì đã sớm ở trên giường đến mức không biết trời trăng gì rồi.
“Tôi muốn uống rượu, muốn uống rượu!”
Triệu Ngọc Như vừa khóc vừa nói rằng.
Khải Minh đi đến bên cửa rồi khựng lại.
Khải Minh nhìn Triệu Ngọc như và có một chút không nhận tâm.
“Nếu như không phải là sự xuất hiện của mình, không biết Triệu Ngọc Như sẽ sống một cuộc sống an nhiên vui vẻ đến mức nào nữa?”
Nhưng bởi vì một số chuyện, tuy rằng anh không còn cảm giác với cô ta nữa, nhưng mà khi nhìn thấy được cô ta như vậy, nếu như không giúp cô ta thì Khải Minh lại cảm thấy có chút không nhẫn tâm.
Khi đó anh liền đi qua.
“Được rồi, đừng uống nữa, ngày mai cô ta còn phải làm việc nữa, nghỉ ngơi sớm đi!”
Sau khi nói xong câu nói đó, Khải Minh trực tiếp bế Triệu Ngọc Như lên thả cô ta lên trên giường.
Trong khi anh chuẩn bị đắp mền cho cô ta ta Cánh tay của Khải Minh đột nhiên bị Triệu Ngọc Như nắm lấy.
“Khải Minh, là anh sao? Là anh thật sao?”
Triệu Ngọc Như rơm rớm nước mắt.
“Không phải là tôi, cô ta nhận sai người rồi!”
Khải Minh bẻ ngón tay của cô ta ra.
“Cuối cùng anh cũng đã chịu gặp tôi rồi, tôi có rất nhiều lời muốn giải thích cho anh nghe đấy, anh đừng đi, anh hãy nghe tôi nói xong trước đã!”
Cũng không biết Triệu Ngọc Như có thể đang tự lầm bẩm hay không.
Lúc này cô ta nắm chặt tay của Khải Minh.
“Tôi biết chúng ta đã không thể nào rồi, tôi làm đủ mọi cách để có thể quên được anh, thậm chí tôi cũng đã thử tìm thêm một người bạn trai mới nữa, bắt đầu một cuộc tình mới để quên anh đi.
Nhưng mà tuy rằng tôi không nói ra, nhưng người tôi mãi nhớ nhung ở trong lòng vẫn là anh, tôi hi vọng anh có thể thay đổi suy nghĩ!”
“Tôi không phải là thể loại con gái như anh suy nghĩ đâu, tôi cũng không tùy tiện đâu.
Để về sau còn có cơ hội ở bên anh, đến bây giờ tôi vẫn là tấm thân trong sạch nữa, thật đấy Khải Minh, anh cho tôi thêm một cơ hội đi!”
Triệu Ngọc Như nắm lấy cánh tay của Khải Minh và nói.
Và khi Khải Minh nghe thấy Triệu Ngọc Như vẫn giữ tấm thân trong sạch đó cho anh, dù cho trong lòng của Khải Minh không thích Triệu Ngọc Như nhưng vẫn có môt chút rung đông rồi…