Mời ăn cơm? Đúng lúc Khải Minh đang định đi ăn cơm.
Có người mời, tất nhiên là tốt hơn so với mình tự bỏ tiền rồi.
“Được!”
Khải Minh đã đồng ý.
“Anhl”
Đỗ Tâm sắp cạn lời với anh trai trước mặt này.
Nhưng mà, con gái đều sùng bái anh hùng.
Mặc dù Khải Minh không phải là anh hùng, nhưng đúng là cậu đã giúp đỡ mình.
Thêm nữa là dáng vẻ của Khải Minh đẹp trai, làm cho người khác không tự giác muốn gần gũi.
Vì thế Đỗ Tâm đã dẫn Khải Minh tới một quán cơm.
Qua cuộc nói chuyện, dần dần cũng quen hơn.
“Anh đến đây du lịch còn đến rất đúng dịp đó!”
Đỗ Tâm nói.
“Đúng dịp như nào?”
“Anh không biết đúng không.
Bắt đầu từ ngày mai, nhà họ Bùi của thành phố Bắc Giang sẽ triển khai hội nghị trao đổi bảo vật trong vòng ba ngày! Lần này tổ chức sớm hơn so với lần trước một tháng, lại trùng hợp vẫn kịp cho anh!”
“Hội nghị trao đổi bảo vật hàng năm, người từ năm tới bắc thậm chí là người nước ngoài đều có rất nhiều người đến.
Cũng có thể làm người hoa cả mắt!”
Đỗ Tâm nói.
“Ô, tôi chỉ nghe nói qua về hội nghị trao đổi đồ cổ, đúng là còn chưa từng nghe nói tới hội nghị trao đổi bảo vật!”
Khải Minh cười gượng lắc đầu.
“Hội nghị trao đổi đồ cổ tính là gì, hội nghị trao đổi lần này cái gì cũng có, không chỉ bao gồm đồ cổ, còn có các vật báu đủ thể loại muôn hình muôn vẻ.
Chỉ cần anh có bảo bối, thì đều có thể mang ra trưng bày.
Lấy một ví dụ, lấy một ví dụ về một chiếc vòng ngọc, bình thường anh sẽ phải tự đi bán, có thể bán với giá ba trăm năm mươi triệu.
Nhưng một khi thông qua quy trình giám định bảo vật của hội nghị trao đổi.
Ở trên hội nghị, có thể bán ra với giá ba tỷ rưỡi, thậm chí là mức giá cao hơn!”
“Tôi hiểu rồi, đó chẳng qua là nơi mà những người có tiền chơi.
Nếu tôi muốn đi, cũng chỉ là đi xem náo nhiệt! Hơn nữa, chủng loại của những bảo vật đồ cổ ấy cũng chỉ như thế.
Tôi không nghiên cứu về mấy thứ này.
Khải Minh cười nói.
“Ù ôi! Tôi thấy anh khá thông minh.
Nếu anh đã nói ra được những lời như vậy thì tôi sẽ nói cho anh một bí mật.
Chuyện này không phải là người nội bộ thì không biết đâu!”
Đỗ Tâm chợt thấp giọng.
Khải Minh uống một ngụm canh cá, uống một ngụm nước, ý bảo Đỗ Tâm nói đi.
“Lần hội nghị trao đổi bốn năm trước, từng xuất hiện pháp khí.
Hơn nữa còn đã khai quang, pháp khí cổ có khắc chữ!”
Đỗ Tâm nói.
“Xì xì!”
Suýt nữa thì Khải Minh đã phun ra một ngụm nước uống.
“Cô nói thật hay giả vậy?”
Đỗ Tâm bị thái độ của Khải Minh trọc tức: “Tôi lừa anh làm gì, chẳng qua là anh không có kiến thức thôi.
Đó là một cái chuôi bụi bặm, rất lâu về trước có một vị đạo sĩ đã dùng nó.
Dù sao thì để ở trong nhà có thể bách tà bất xâm.
Nhưng mà bị một người Nhật trả giá cao mua rồi.
Mua về nước không đến nửa năm, thì bà mẹ già của doanh nhân lớn người Nhật mắc bệnh nặng đó, cứ như kỳ tích mà khỏe rồi.
Phải biết rằng bốn năm trước mẹ ông ta đã chín mươi tám tuổi, bây giờ là một trăm linh hai tuổi, vẫn khỏe mạnh như vậy!”
“Còn nữa, có một lần, một con dao cổ cũng bị người đấu giá đi.
Nghe nói, đó cũng là pháp khí, tóm lại là chuyện như vậy nhiều lắm.
Ngoài mặt thì là các loại bảo bối cổ, thực ra bên trong đây những cái đó mới là cái quan trọng.
Những người ngoại quốc đó, đều tới vì những thứ đó!”
Đỗ Tâm nói.
Khải Minh đặt chén rượu xuống, không khỏi nhíu mày.
Nhìn Đỗ Tâm kể những chuyện lạ, cũng không giống giả.
Đúng là, mặc dù vừa nãy Khải Minh không nói gì, nhưng đúng là tồn tại pháp khí, chỉ là muốn để cho Đỗ Tâm nói ra nhiều thông tin hơn mà thôi.
Bản vẽ mặt trời của ông nội, nói trắng ra thì chính là một loại pháp khí hoa văn rất cổ xưa.
Từ xưa tới nay, hễ là một gia tộc lớn nổi lên thì chắc chắn phải mượn sự trợ giúp của lực lượng thần bí nào đó.
Cũng là nghe ông nội nói, mới biết chuyện năm đó nhà họ Phương và nhà họ Khải tranh giành nửa khối ngọc bội.
Mà ngọc bội đó, chia thành pháp khí của nhà họ Khải và nhà họ Phương, đại diện cho số kiếp của hai nhà.
Nếu không phải là lẻn vào nhà họ Phương định tìm nửa khối ngọc bội đó, chú hai Khải Bình An cũng không xảy ra chuyện sau đó.
“Sao cô lại biết rõ vậy, những chuyện này đều là chuyện không truyền ra bên ngoài bên mà?”
Khải Minh giả vờ ngạc nhiên nói: “Tôi phát hiện cô khá là chập chðn nhá, không phải là cô làm công tác tiêu thụ đấy chứ? Ha ha!”
“Anh…thúi lắm, tôi nói cho anh biết, tôi là kế toán của một công con của nhà họ Bùi, hội nghị trao đổi hàng năm đều là công ty chúng tôi đứng ra tổ chức.
Anh nói, điều tôi nói còn giả được sao!”
“Ngoài ra, tôi cũng nhìn vào việc anh đã cứu tôi, mới nói với anh nhiều như vậy, anh đừng có mà nói linh tỉnh.
Nhưng mà cho dù có nói e rằng cũng chẳng ai tin!”
Đỗ Tâm uống ngụm nước.
“Hừ, nhìn bộ dạng của anh, hình như là thấy thú vị rồi, có muốn đi xem không?”
Đỗ Tâm hỏi.
“Nói thật là giống như tôi muốn đi là đi được sao, một cái vé đoán chừng cũng không dễ đi?”
Khải Minh cười nói.
“Đương nhiên, nhưng mà cũng phải xem tôi là ai.
Đỗ Tâm tôi là một người mà từ trước tới giờ không thích nợ ân tình của người khác.
Anh đã giúp tôi nhiều như vậy, chị đây có thể suy nghĩ tặng anh một tấm vé vào cửa! Coi như hai ta đã thanh toán xong! Được chưa?”
Đỗ Tâm mỉm cười nói.
Sau đó, lấy ra một tấm vé vào cửa từ trong túi xách tặng cho Khải Minh.
“Nói cho anh biết, từ nay về sau tuyệt đối đừng coi thường người khác.
Nhất là kiểu con gái xinh đẹp như tôi! Nhìn dáng vẻ chưa trải qua sự đời của anh, thế này đi, ngày mai mấy người bạn nơi khác của tôi cũng tới chơi, đến lúc đó dẫn anh đi cùng, cùng đưa các anh đi tham quanlI”
Đỗ Tâm nói.
“Được, thế thì cảm ơn cô! Phải rồi, nhà họ Bùi mà cô nói là nhà họ Bùi nào?”
Khải Minh cất kỹ vé vào, lại hỏi tiếp.
“Đương nhiên là nhà họ Bùi ở Bắc Giang a, Bắc Giang chỉ có một nhà họ Bùi thôi!”
Khu khụ, thế ba chị em đó, quần áo trên người nhìn qua thì là hàng phổ thông nhưng thực ra đều là đồ mấy trăm triệu một cái.
Khải Minh sớm đã nhìn ra ba chị em đó không bình thường.
Nhà họ Bùi ở Bắc Giang? Không phải là nhà họ Bùi của Bùi Hạnh đó chứ? Khải Minh thầm nghĩ.
Nhưng mà mặc kệ, hội nghị trao đổi lần này, rõ ràng là Khải Minh rất có hứng thú.
Nếu như có pháp khí thật, thì mình phải đi nhìn một cái.
Đồ này mà bị người khác lấy đi một kiện thì sẽ ít đi một kiện.
Buổi tối hôm đó, Khải Minh đang ở trong một khách sạn.
Đợi đến sáng sớm hôm sau, Khải Minh xuất phát từ sớm, chạy đến chỗ hội nghị trao đổi.
Địa điểm của hoạt động vừa vặn là ở biệt thự Ba Vì.
Khải Minh nghĩ mình đã đến sớm.
Nhưng không ngờ lúc đi người đã đông nghìn nghịt.
Xe sang khắp nơi.
Dựa theo giao hẹn, anh muốn ở cửa đợi Đỗ Tâm.
Đang đợi.
Thì thấy một chiếc xe sang trọng chạy tới.
Từ trên xe, có những chàng trai cô gái ăn mặc lộng lẫy đi xuống.
Bảo vệ xung quanh, tất cả đều cúi đầu cung kính.
Khải Minh đứng ở một bên, thấy rõ ràng.
Trong đoàn nam nữ này, Khải Minh nhận ra ba người.
Chính là ba chị em hôm qua.
Qủa nhiên a, ba người đều là danh môn vọng tộc.
Khải Minh lập tức kéo thấp vành mũ xuống.
Không sợ cô nhóc Bùi Hạnh, người lại là sợ Bùi Tuyết với Bùi Siêu.
Một khi họ nhận ra mình, rồi đuổi mình ra, lại liên lụy cả Đỗ Tâm cũng không tốt.
Sau khi thấy bọn họ nói nói cười cười đi vào, Khải Minh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Khải Minh, đến sớm vậy!”
Đúng lúc này, Đỗ Tâm đã tới, mỉm cười đi qua vỗ vai Khải Minh.
Còn phía sau cô ấy, còn có mấy nam nữ trẻ tuổi…
Có người mời, tất nhiên là tốt hơn so với mình tự bỏ tiền rồi.
“Được!”
Khải Minh đã đồng ý.
“Anhl”
Đỗ Tâm sắp cạn lời với anh trai trước mặt này.
Nhưng mà, con gái đều sùng bái anh hùng.
Mặc dù Khải Minh không phải là anh hùng, nhưng đúng là cậu đã giúp đỡ mình.
Thêm nữa là dáng vẻ của Khải Minh đẹp trai, làm cho người khác không tự giác muốn gần gũi.
Vì thế Đỗ Tâm đã dẫn Khải Minh tới một quán cơm.
Qua cuộc nói chuyện, dần dần cũng quen hơn.
“Anh đến đây du lịch còn đến rất đúng dịp đó!”
Đỗ Tâm nói.
“Đúng dịp như nào?”
“Anh không biết đúng không.
Bắt đầu từ ngày mai, nhà họ Bùi của thành phố Bắc Giang sẽ triển khai hội nghị trao đổi bảo vật trong vòng ba ngày! Lần này tổ chức sớm hơn so với lần trước một tháng, lại trùng hợp vẫn kịp cho anh!”
“Hội nghị trao đổi bảo vật hàng năm, người từ năm tới bắc thậm chí là người nước ngoài đều có rất nhiều người đến.
Cũng có thể làm người hoa cả mắt!”
Đỗ Tâm nói.
“Ô, tôi chỉ nghe nói qua về hội nghị trao đổi đồ cổ, đúng là còn chưa từng nghe nói tới hội nghị trao đổi bảo vật!”
Khải Minh cười gượng lắc đầu.
“Hội nghị trao đổi đồ cổ tính là gì, hội nghị trao đổi lần này cái gì cũng có, không chỉ bao gồm đồ cổ, còn có các vật báu đủ thể loại muôn hình muôn vẻ.
Chỉ cần anh có bảo bối, thì đều có thể mang ra trưng bày.
Lấy một ví dụ, lấy một ví dụ về một chiếc vòng ngọc, bình thường anh sẽ phải tự đi bán, có thể bán với giá ba trăm năm mươi triệu.
Nhưng một khi thông qua quy trình giám định bảo vật của hội nghị trao đổi.
Ở trên hội nghị, có thể bán ra với giá ba tỷ rưỡi, thậm chí là mức giá cao hơn!”
“Tôi hiểu rồi, đó chẳng qua là nơi mà những người có tiền chơi.
Nếu tôi muốn đi, cũng chỉ là đi xem náo nhiệt! Hơn nữa, chủng loại của những bảo vật đồ cổ ấy cũng chỉ như thế.
Tôi không nghiên cứu về mấy thứ này.
Khải Minh cười nói.
“Ù ôi! Tôi thấy anh khá thông minh.
Nếu anh đã nói ra được những lời như vậy thì tôi sẽ nói cho anh một bí mật.
Chuyện này không phải là người nội bộ thì không biết đâu!”
Đỗ Tâm chợt thấp giọng.
Khải Minh uống một ngụm canh cá, uống một ngụm nước, ý bảo Đỗ Tâm nói đi.
“Lần hội nghị trao đổi bốn năm trước, từng xuất hiện pháp khí.
Hơn nữa còn đã khai quang, pháp khí cổ có khắc chữ!”
Đỗ Tâm nói.
“Xì xì!”
Suýt nữa thì Khải Minh đã phun ra một ngụm nước uống.
“Cô nói thật hay giả vậy?”
Đỗ Tâm bị thái độ của Khải Minh trọc tức: “Tôi lừa anh làm gì, chẳng qua là anh không có kiến thức thôi.
Đó là một cái chuôi bụi bặm, rất lâu về trước có một vị đạo sĩ đã dùng nó.
Dù sao thì để ở trong nhà có thể bách tà bất xâm.
Nhưng mà bị một người Nhật trả giá cao mua rồi.
Mua về nước không đến nửa năm, thì bà mẹ già của doanh nhân lớn người Nhật mắc bệnh nặng đó, cứ như kỳ tích mà khỏe rồi.
Phải biết rằng bốn năm trước mẹ ông ta đã chín mươi tám tuổi, bây giờ là một trăm linh hai tuổi, vẫn khỏe mạnh như vậy!”
“Còn nữa, có một lần, một con dao cổ cũng bị người đấu giá đi.
Nghe nói, đó cũng là pháp khí, tóm lại là chuyện như vậy nhiều lắm.
Ngoài mặt thì là các loại bảo bối cổ, thực ra bên trong đây những cái đó mới là cái quan trọng.
Những người ngoại quốc đó, đều tới vì những thứ đó!”
Đỗ Tâm nói.
Khải Minh đặt chén rượu xuống, không khỏi nhíu mày.
Nhìn Đỗ Tâm kể những chuyện lạ, cũng không giống giả.
Đúng là, mặc dù vừa nãy Khải Minh không nói gì, nhưng đúng là tồn tại pháp khí, chỉ là muốn để cho Đỗ Tâm nói ra nhiều thông tin hơn mà thôi.
Bản vẽ mặt trời của ông nội, nói trắng ra thì chính là một loại pháp khí hoa văn rất cổ xưa.
Từ xưa tới nay, hễ là một gia tộc lớn nổi lên thì chắc chắn phải mượn sự trợ giúp của lực lượng thần bí nào đó.
Cũng là nghe ông nội nói, mới biết chuyện năm đó nhà họ Phương và nhà họ Khải tranh giành nửa khối ngọc bội.
Mà ngọc bội đó, chia thành pháp khí của nhà họ Khải và nhà họ Phương, đại diện cho số kiếp của hai nhà.
Nếu không phải là lẻn vào nhà họ Phương định tìm nửa khối ngọc bội đó, chú hai Khải Bình An cũng không xảy ra chuyện sau đó.
“Sao cô lại biết rõ vậy, những chuyện này đều là chuyện không truyền ra bên ngoài bên mà?”
Khải Minh giả vờ ngạc nhiên nói: “Tôi phát hiện cô khá là chập chðn nhá, không phải là cô làm công tác tiêu thụ đấy chứ? Ha ha!”
“Anh…thúi lắm, tôi nói cho anh biết, tôi là kế toán của một công con của nhà họ Bùi, hội nghị trao đổi hàng năm đều là công ty chúng tôi đứng ra tổ chức.
Anh nói, điều tôi nói còn giả được sao!”
“Ngoài ra, tôi cũng nhìn vào việc anh đã cứu tôi, mới nói với anh nhiều như vậy, anh đừng có mà nói linh tỉnh.
Nhưng mà cho dù có nói e rằng cũng chẳng ai tin!”
Đỗ Tâm uống ngụm nước.
“Hừ, nhìn bộ dạng của anh, hình như là thấy thú vị rồi, có muốn đi xem không?”
Đỗ Tâm hỏi.
“Nói thật là giống như tôi muốn đi là đi được sao, một cái vé đoán chừng cũng không dễ đi?”
Khải Minh cười nói.
“Đương nhiên, nhưng mà cũng phải xem tôi là ai.
Đỗ Tâm tôi là một người mà từ trước tới giờ không thích nợ ân tình của người khác.
Anh đã giúp tôi nhiều như vậy, chị đây có thể suy nghĩ tặng anh một tấm vé vào cửa! Coi như hai ta đã thanh toán xong! Được chưa?”
Đỗ Tâm mỉm cười nói.
Sau đó, lấy ra một tấm vé vào cửa từ trong túi xách tặng cho Khải Minh.
“Nói cho anh biết, từ nay về sau tuyệt đối đừng coi thường người khác.
Nhất là kiểu con gái xinh đẹp như tôi! Nhìn dáng vẻ chưa trải qua sự đời của anh, thế này đi, ngày mai mấy người bạn nơi khác của tôi cũng tới chơi, đến lúc đó dẫn anh đi cùng, cùng đưa các anh đi tham quanlI”
Đỗ Tâm nói.
“Được, thế thì cảm ơn cô! Phải rồi, nhà họ Bùi mà cô nói là nhà họ Bùi nào?”
Khải Minh cất kỹ vé vào, lại hỏi tiếp.
“Đương nhiên là nhà họ Bùi ở Bắc Giang a, Bắc Giang chỉ có một nhà họ Bùi thôi!”
Khu khụ, thế ba chị em đó, quần áo trên người nhìn qua thì là hàng phổ thông nhưng thực ra đều là đồ mấy trăm triệu một cái.
Khải Minh sớm đã nhìn ra ba chị em đó không bình thường.
Nhà họ Bùi ở Bắc Giang? Không phải là nhà họ Bùi của Bùi Hạnh đó chứ? Khải Minh thầm nghĩ.
Nhưng mà mặc kệ, hội nghị trao đổi lần này, rõ ràng là Khải Minh rất có hứng thú.
Nếu như có pháp khí thật, thì mình phải đi nhìn một cái.
Đồ này mà bị người khác lấy đi một kiện thì sẽ ít đi một kiện.
Buổi tối hôm đó, Khải Minh đang ở trong một khách sạn.
Đợi đến sáng sớm hôm sau, Khải Minh xuất phát từ sớm, chạy đến chỗ hội nghị trao đổi.
Địa điểm của hoạt động vừa vặn là ở biệt thự Ba Vì.
Khải Minh nghĩ mình đã đến sớm.
Nhưng không ngờ lúc đi người đã đông nghìn nghịt.
Xe sang khắp nơi.
Dựa theo giao hẹn, anh muốn ở cửa đợi Đỗ Tâm.
Đang đợi.
Thì thấy một chiếc xe sang trọng chạy tới.
Từ trên xe, có những chàng trai cô gái ăn mặc lộng lẫy đi xuống.
Bảo vệ xung quanh, tất cả đều cúi đầu cung kính.
Khải Minh đứng ở một bên, thấy rõ ràng.
Trong đoàn nam nữ này, Khải Minh nhận ra ba người.
Chính là ba chị em hôm qua.
Qủa nhiên a, ba người đều là danh môn vọng tộc.
Khải Minh lập tức kéo thấp vành mũ xuống.
Không sợ cô nhóc Bùi Hạnh, người lại là sợ Bùi Tuyết với Bùi Siêu.
Một khi họ nhận ra mình, rồi đuổi mình ra, lại liên lụy cả Đỗ Tâm cũng không tốt.
Sau khi thấy bọn họ nói nói cười cười đi vào, Khải Minh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Khải Minh, đến sớm vậy!”
Đúng lúc này, Đỗ Tâm đã tới, mỉm cười đi qua vỗ vai Khải Minh.
Còn phía sau cô ấy, còn có mấy nam nữ trẻ tuổi…