Mộc Du Miên ngây người, cô có nghe lầm không nhỉ? Anh nói nhớ cô sao? Thương Chủy nhìn vẻ mặt đờ đẫn ngốc nghếch đó của cô, anh hừm một tiếng, cất tiếng nói: "Em không tin à?"
Trong giọng điệu của người nào đó hình như còn có chút hờn dỗi.
Mộc Du Miên chợt tỉnh lại, với tính cách của Thương Chủy nói nhớ một người đã khó tin rồi, nhưng mà...
cô sẽ thử tin anh một lần này vậy.
"Em chỉ ngạc nhiên một chút thôi.'` Cô nở nụ cười tươi, hai tay nâng mặt anh lên xoa xoa.
Thương Chủy nheo mắt nghỉ ngờ, Mộc Du Miên thơm vào má anh một cái thật kêu, sau đó vỗ vỗ vào vai anh, nói: "Buông em ra đi, em mang cháo tới cho anh đấy."
Trên má anh dường như vẫn còn đọng lại sự ấm áp ngọt ngào của cô.
Thương Chủy vui vẻ tạm thả cô xuống, Mộc Du Miên đi tới cái bàn nhỏ, múc cháo ra bát rồi đưa cho anh.
"Ngôi đâu bây giờ nhỉ?"
Cô ngó nghiêng xung quanh.
"ở đây"
Thương Chủy đặt mông xuống tấm nệm, Mộc Du Miên chần chừ, tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh.
Anh vốn mắc bệnh sạch sẽ mà? Sao có thể ngồi đó được cơ chứ? "Đừng lo, ga giường này đã được thay sạch sẽ rồi."
Dường như đọc được suy nghĩ trong mắt cô, Thương Chủy thoải mái đáp lại.
Mộc Du Miên tới gần, quả thật để ý mới thấy ga giường trắng thật.
Nhưng vài giây sau cô lại thắc mắc: Anh đang là nghỉ phạm, sao lại được đãi ngộ tốt thế? Cô tạm gạt bỏ câu hỏi đó sang một bên, ngồi xuống bên cạnh anh, Thương Chủy cầm lấy bát cháo, không chê trách gì mà ăn luôn, nhưng mới được có ba thìa, anh đã hỏi cô: "Em nấu cháo trắng cho anh đấy à?"
Mộc Du Miên ngạc nhiên, lập tức chối: "Đâu có, cháo sườn đó."
Cô còn chỉ vào miếng thịt sườn trong bát của anh, Mộc Du Miên còn cẩn thận lọc xương ra cơ mà.
Sáng hôm nay cô còn dậy sớm ninh sườn nữa chứ...
Thương Chủy nhướn mày, đáp: "Anh lại không thích ăn thịt sườn."
"Vậy anh muốn ăn gì?"
Mộc Du Miên không chút suy nghĩ, hỏi ngay.
Thương Chủy cong môi cười gian xảo, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, tràn đầy thâm ý nhưng lại không nói gì.
Vài giây sau cô mới hiểu được rằng anh đang ám chỉ điều gì.
Hai gò má bỗng chốc đỏ ửng lên, Mộc Du Miên đánh vào tay anh, mắng: "Mặt dày..."
Anh không những không giận mà còn bật cười, đột ngột kê sát khuôn mặt hoàn mỹ vào bên má cô, hơi thở phảng phất qua mang tai: "Mặt dày không phải em vẫn thích sao?"
Mộc Du Miên bị anh phản bác lại, nhất thời không nói được gì, người đàn ông nào đó còn nhân cơ hội tiếp tục ăn đậu hũ của cô.
Cặp lông cháo kia đối với anh chỉ giống như là món khai vị.
Lát sau, cô thở hổn hển, tóc tai, váy trên người xộc xệch trong lòng ai đó, Thương Chủy đem cô ôm chặt trong người, bàn tay tùy ý vuốt ve, Mộc Du Miên ngăn lại, nhưng chỉ được một lúc thì anh lại tiếp tục càn rỡ.
"Thương Chủy...
buông em ra đi mà, em có chuyện muốn nói cho anh biết đấy.
Mộc Du Miên chặn tay lên môi anh, một tay cổ kéo lại cổ áo che đi những dấu hôn hồng hồng trên ngực.
"Em nói đi."
Người đàn ông nào đó nhận ra ý đồ của cô, đáng tiếc lại không để cô đạt được mục đích.
Vuốt sói đặt lên nơi mềm mại, đầy đặn nhô cao, khe khẽ xoa nắn.
Mộc Du Miên bó tay, với tay lấy túi xách của mình, lấy điện thoại ra rồi mở đoạn ghi âm cho anh nghe.
"Em mua điện thoại từ lúc nào?"
Anh hỏi.
"Anh không biết sao?"
Cô ngạc nhiên.
Lần đó nó ở trong túi quần áo mà cô nhờ cô gái nhân viên kia mua hộ, không ngờ anh lại không phát hiện ra.
"Không.
"Ồ...
Vấn đề không phải là chiếc điện thoại này mà là đoạn ghi âm bên trong, anh có hiểu không?"Thương Chủy không để tâm tới đoạn ghi âm kia, anh đọc một dãy số rồi bảo cô lưu tên mình vào.
Mộc Du Miên chiều theo ý anh, nhưng chẳng biết đặt tên thế nào, hay là ghi Thương Chủy thôi...
"Nghĩ tên nào hay một chút"
Anh yêu câu.
Cô bĩu môi, hay là đặt tên Đại tư bản thích bóc lột người khác, Đại boss lạnh lùng ngang ngược? Tất nhiên là cô mới chỉ nghĩ thôi chứ chưa có viết ra.
Cuối cùng quyết định vẫn nên gọi là Thương Chủy đi.
Anh nhìn màn hình, lại không hài lòng mà nói: "Đổi đi"
"Đổi thế nào?"
Thương Chủy xoa xoa căm, giây sau đã lấy điện thoại trên tay cô lưu tên của mình vào.
Mộc Du Miên nhìn màn hình, khóe miệng bỗng chốc giật giật.
"Ông xã..."
Anh hài lòng mỉm cười, xoa xoa đầu cô.
Mộc Du Miên không biết nói gì nữa, Thương Chủy đột nhiên sến rện, còn tự đặt tên là ông xã...
cô cần một chút thời gian để kịp thời tiêu hóa chuyện này.
"Thương Chủy, vậy anh định để cho bọn chúng ngang tàng phách lối như vậy hay sao? Thương Ngôn Hạo đã bây anh, nếu không tìm ra chứng cứ thì anh sẽ phải ngồi tù mất"
Mộc Du Miên đổi chủ đề, hỏi anh.
Nụ cười trên môi anh biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo đáng sợ tỏa ra từ trong đôi mắt.
"Em nghĩ rằng anh dễ dàng bị mắc bẫy như vậy hay sao?"
Anh cất tiếng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm khó đoán.
Cô lắc đầu, cô tin rằng anh sẽ không dễ dàng bị mắc bẫy như thế, nhưng mà hiện tại Thương Ngôn Hạo đang nắm mọi bằng chứng để nhằm đổ tội cho anh.
Chắc hẳn anh ta đã âm mưu kế hoạch này lâu lắm rồi.
"Em không tin, nhưng mà Thương Ngôn Hạo đang nắm chứng cứ bất lợi nhằm đổ tội cho anh."
Nếu chỉ có mỗi đoạn ghi âm của cô thì vẫn chưa đủ, Mộc Du Miên đưa cho anh xem cả bản hợp đồng mà cô lấy được từ điện thoại của anh ta.
Mộc Du Miên quan sát vẻ mặt anh, cô thấy anh không có vẻ ngạc nhiên chút nào, giống như là anh đã biết rồi vậy.
"Anh đã biết rồi sao?"
Cô hỏi.
Thương Chủy không đáp, ngâm thừa nhận.
"Vậy kế hoạch của anh là gì?"
"Hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm chín muồi."
Anh nói ẩn ý.
Cô bất chợt nhìn anh, lên tiếng: "Vậy em có giúp được gì hay không?"
Chứng kiến Thương Ngôn Hạo thực hiện mưu hèn kế bẩn, còn muốn cưỡng hiếp, muốn cô làm vợ bé của anh ta, mới nghĩ đến thôi là Mộc Du Miên đã cảm thấy tức giận.
Một người như thế lên làm Tổng giám đốc của Thiên Kình thì chỉ có hủy hoại công ty mà thôi.
Bản tính muốn bảo vệ công lý trong cô lại bùng lên, những kẻ như Thương Ngôn Hạo cân phải quét sạch đi thì xã hội này mới sạch sẽ được.
Thương Chủy lên tiếng: "Em chỉ cần ở bên cạnh anh thôi là được"
.
Dứt lời, Mộc Du Miên nhìn anh, sau đó lại cụp mắt xuống, che giấu đi dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu.
Vốn dĩ đang nói chuyện nghiêm túc, anh cứ đột ngột làm cho tâm trạng trong cô xao xuyến.
Mộc Du Miên đột nhiên nhớ tới hôm qua lúc cô đang mơ màng ngủ, cảm giác như là có người năm bên cạnh ôm mình, đến sáng tỉnh dậy thì lại chẳng thấy ai.
Lúc đó cô đã nghĩ chắc là do lo lắng quá nên bị ảo giác thôi.
"Thương Chủy, em có thể hỏi anh một chuyện được không?"
Cô nhìn anh, hỏi.
Thương Chủy bị đôi mắt long lanh làm cho tâm tình dậy sóng, khẽ buông lời: "Được."
Mộc Du Miên suy nghĩ mãi mới dám hỏi anh chuyện này.
"Lần trước, người đã đến gây sự ở công ty, người phụ nữ tên Tạ Hữu Mai đó, anh có làm gì bà ấy không?"
Thương Chủy nhướng mị, hỏi: "Em lo lắng cho bà ấy sao?"
"Không phải...
mà là...
dù sao bà ấy cũng là mẹ của bạn em..."
Cô lúng ta lúng túng trả lời anh, liệu Thương Chủy có tin không nhỉ?