• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáp lại lời nói thô bỉ của anh ta, Mộc Du Miên không kiêng nể nhổ toẹt nước bọt vào mặt Thương Ngôn Hạo, vợ bé sao? Đừng có năm mơ! Thà chết còn hơn! "Con khốn này!"

Thương Ngôn Hạo tức giận định giơ tay lên tát cho cô thêm một cái nữa nhưng bàn tay giơ lên nửa chừng đột ngột dừng lại.

Vẻ mặt của anh ta từ tức giận chuyển sang cười lớn, bàn tay bẩn thỉu vuốt má cô một cái, lập tức bị Mộc Du Miên hất ra.

"Anh muốn làm gì?"

"Mộc Du Miên, lần trước tôi vẫn luôn tự hỏi rằng, hương vị của cô sẽ như thế nào nhỉ? Người đàn bà của Thương Chủy bị tôi đè dưới thân, chỉ mới nghĩ tới thôi mà cơ thể tôi đã rạo rực lên rồi này!"

Cảm giác kinh tởm buồn nôn trào lên cổ họng cô, còn cả nổi da gà.

Thương Ngôn Hạo không bận tâm tới ánh mắt ghét bỏ của cô, nháy mắt đã đẩy ngã cô xuống ghế sô pha rồi thô bạo muốn xé rách bộ váy trên người cô xuống.

"Tên khốn! Buông ra!"

Cô giãy giụa, ngược lại còn kích thích anh ta nhiều hơn.

"Ngoan ngoãn đi, rất nhanh cô sẽ phải ở dưới tôi mà rên rÏ sung sướng thôi! Haha..."

Tiếng cười của anh ta vang vọng như loài ác quỷ, Mộc Du Miên nghiến chặt răng, giơ chân lên đạp vào hạ bộ của anh ta...

Đáng tiếc Thương Ngôn Hạo đã nhanh tay hơn một bước, anh ta nằm được chân của cô, còn vuốt ve đôi chân thon dài, buông lời chế giễu: "Một chiêu làm sao mà xài được hai lần hả em gái bé nhỏ? Khôn hồn thì đừng có mà chống đối tôi nữa"

Thương Ngôn Hạo chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như ngày hôm nay, nhìn thấy anh ta cởi áo, dạ dày cô dâng lên từng đợt lợm giọng.

Vẻ mặt của Thương Ngôn Hạo hả hê đắc ý, anh ta giữ chặt hai tay của cô sang hai bên, sau đó định cúi đầu xuống hôn vào môi cô.

"Cốp!"

Âm thanh đanh giòn vang lên, Mộc Du Miên dùng đầu của mình đập vào anh ta nên cũng đau không kém.

Nhưng Thương Ngôn Hạo đã phải buông cô ta mà ôm lấy trán của mình, Mộc Du Miên nhanh chóng đứng dậy, lần này nhắm thẳng vào hạ bộ của anh ta mà đạp vào đó một cú thật mạnh! »ÁI"

Thương Ngôn Hạo lần thứ hai bị đạp vào chỗ đó, mặt anh ta trắng bệch cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy ôm lấy hạ bộ của mình.

Mộc Du Miên phủi phủi hai bàn tay, chống nạnh mắng: "Tên khốn vô sỉ! Để xem anh còn ở đó mà hống hách nữa không?! Tôi đạp cho anh hỏng luôn!"

Miệng anh ta lắp bắp mãi không thốt nên lời, Mộc Du Miên xả được cơn tức, nhưng không quên chuyện chính mà anh ta gây ra cho Thương Chủy ngày hôm nay, đang được đà nên cô bèn bồi thêm vài cú đá nữa lên người của anh ta.

"Con đàn bà chết tiệt! Cô muốn giết tôi à?!"

Thương Ngôn Hạo tức giận gầm lên, đáp lại anh ta chỉ là cú đạp của Mộc Du Miên.

"Vẫn còn sức để hét thì vẫn còn khỏe lắm!"

Mộc Du Miên hận không thể có theo hai cái chân nữa để đạp cho anh thừa sống thiếu chết luôn.

Thương Ngôn Hạo cuối cùng cũng phải nằm im, Mộc Du Miên đánh anh ta mà bản thân cô còn thấy mệt.

Anh ta xụi lơ trên đất, cô lấy chân gẩy gẩy vào người anh ta, thấy nằm im không động đậy.

Mộc Du Miên bèn lục lọi trong túi quần của anh ta lấy ra điện thoại.

"Mật khẩu à?"

Cô thử mười ngón tay của Thương Ngôn Hạo, nhanh chóng mở được ra, thử tìm xem trong này có manh mối gì để giúp Thương Chủy hay không? Mộc Du Miên lướt xem lịch sử cuộc gọi và tin nhắn, đều bị xóa hết.

Đáng chết thật! Tên khốn này cũng cáo già không kém! Cô lục tung điện thoại của anh ta lên, cuối cùng chỉ tìm thấy một tệp tin trong thùng rác, chắc là Thương Ngôn Hạo chưa kịp xóa đi.

Cô chưa kịp mở ra xem thì thấy người anh ta hơi động đậy, Mộc Du Miên bèn gửi sang điện thoại của mình, sau đó cất điện thoại lại vào túi cho anh ta rồi nhanh chóng lủi đi.

Cô chạy tới nhà vệ sinh, không có ai bên trong thì mới yên tâm mở nó ra xem, có hai tập tài liệu, một tập tài liệu điều tra về cô và một tập tài liệu là một bản hợp đồng giao dịch.

Hợp đồng giao dịch này...

Mộc Du Miên càng xem càng cảm thấy có điều gì đó bất ổn, trong lúc dịch tài liệu cho Thương Chủy, cô cũng có đọc được một số bản hợp đồng của Thiên Kình.

Bản hợp đồng này đọc qua thì không thấy có gì khác biệt nhưng nếu như đọc kĩ sẽ phát hiện ra Thương Ngôn Hạo đang gian dối.

Anh ta khai khống để ăn lời thu lợi bất chính, nói cách khác thì ngoài Thương Ngôn Hạo ra, còn có người khác nhúng tay vào.

"Thật đúng là không thể nào tha thứ được mài!"

Một kẻ như vậy cũng tự vỗ ngực cho mình làm Tổng giám đốc sao?! Mộc Du Miên hối hận vì ban nãy đã quá nương tay với anh ta.

Đã thế Thương Ngôn Hạo lại còn điêu tra cô nữa chứ...

Thông tin ở Mộc gia nói rằng sau khi trải qua một vụ tai nạn, cô đã không thể nào nói được nữa.

Tính tình cũng dần trở nên khép kín, tai nạn đó là gì? Mộc Du Miên thở dài, làm thế nào bây giờ đây? Cô đâu phải là Mộc Du Miên thực sự mà nhớ nổi.

Cô quyết định dẹp chuyện đó sang một bên, bây giờ cô phải đi tìm hiểu chuyện bản hợp đồng này đã, cần tìm ra người bắt tay với Thương Ngôn Hạo, hãm hại Thương Chủy.

Mộc Du Miên ngó ra bên ngoài nhà vệ sinh, thấy không có ai bèn chạy đi tìm trợ lý Lưu, nhưng cô nghĩ có lẽ bây giờ anh ta đang ở đồn cảnh sát cùng với Thương Chủy.

Cô suy nghĩ một lát, quyết định gọi xe taxi tìm đến nhà kho hôm nọ tìm kiếm manh mối.

Lúc Thương Ngôn Hạo lờ mờ tỉnh lại, phần dưới của anh ta vẫn còn đau buốt.

Anh ta nghiến răng chửi thề, lớn tiếng gọi người, sau đó lập tức tới bệnh viện.

Mộc Du Miên đến nơi, bây giờ đã là xế chiều, mặt trời gần như sắp lặn, ánh chiều tà đỏ rực cả một góc trời, xa xa vẫn có thể nghe thấy tiếng xe cộ, tiếng người cười nói.

Đi sâu vào thêm nữa, có người đứng canh gác.

Mộc Du Miên nhìn thấy vội vàng nép vào một góc, cô đưa mắt nhìn quanh, bên trong gồm một nhóm người đang chơi cờ bạc, dưới đất là chai bia, chai rượu nằm lăn lóc.

Đám công nhân đó vừa uống rượu vừa cười ha hả, một tên trong số đó còn rất khoái chí mà nói: "Anh Nghiêm, nghe nói Tổng giám đốc của công ty chúng ta vừa mới bị cảnh sát bắt vì nghi có liên quan tới ma túy đấy.

Người được gọi là anh Nghiêm kia lập tức quay sang gắt lên: "Suyt! Mày biết điều thì nhỏ nhỏ cái mồm lại, không sợ có ai nghe thấy hay sao!"

Anh Nghiêm có vẻ ngoài trạc năm mươi, làn da đen đúa, mặt vuông chữ điền, lông mày xếch, Mộc Du Miên nhận ra người này lần trước chính là chủ quản kho hàng ở đây.

Người kia thấy vậy còn cười đáp lại: "Anh Nghiêm lo xa gì vậy? Ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này chỉ có mỗi chúng ta chứ làm gì có ai? May mà chúng ta được Phó tổng Thương quan tâm tới, nếu không thì cứ chết mòn ở đây, quanh năm đi làm bốc vác!"

Thấy anh ta nhắc đến Thương Ngôn Hạo, Mộc Du Miên bèn lấy điện thoại ghi âm lại lời của anh ta, người đàn ông kia nói tiếp: "Phó tổng Thương đã nói, chỉ cần dàn dựng hôm đó chúng ta ngủ say rồi lén có người đột nhập vào kho hàng, cứ thế bỏ ma túy vào.

Ai ngờ đám cảnh sát cũng không nhìn ra, còn tưởng là thật haha!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK