Mộc Du Miên bán tín bán nghi, khẩu khí anh sao mà lớn vậy? Chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì cô đã bị kéo lại vào lòng anh một lần nữa, Mộc Du Miên đẩy đẩy anh, nói: "Thương Chủy, ở đây đang là phòng làm việc đấy nhé""
"Ai dám có ý kiến?"
Thương Chủy nheo mắt, rõ ràng không quan tâm đến việc người ngoài có nhìn thấy hay không.
Nhưng da mặt của cô làm sao dày như da mặt của anh, dù sao ở nơi làm việc cũng nên chú ý một chút.
Thương Chủy thấy cô cứ ngọ nguậy không yên, anh bỗng hít sâu một hơi rồi nói: "Nào...
để anh ôm một lát, nếu không anh sẽ ăn em ngay tại đây đấy"
Mộc Du Miên cứng người, cảm nhận được dưới mông mình, quái thú của anh dường như đã thức dậy, cho dù cô không vừa lòng thì cũng phải ngồi im.
Mộc Du Miên nào có biết rằng cô càng ngọ nguậy thì càng đánh thức dục vọng trong anh.
Thương Chủy nở nụ cười hài lòng, xoa xoa đầu cô, tất nhiên anh chỉ nói như thế thôi, còn chỉ có ôm hay không thì sau đó cô mới biết.
"Thương Chủy, cái tay của anh đang làm gì đấy?"
Lát sau Mộc Du Miên chặn lại móng vuốt của anh đang đặt trên ngực mình.
"Anh chỉ cảm thấy hình như em gầy đi, muốn kiểm tra một chút thôi."
Người đàn ông nào đó nói dối không hề biết đỏ mặt.
Mộc Du Miên: "...'’ Cứ thế, anh nói ôm mà cứ sờ soạng khắp người cô, mãi tới tận một lúc sau trợ lý Lưu gõ cửa thì anh mới buông Cô ra.
Lần sau, nhất định cô sẽ không tin lời anh nói nữa...
Bên ngoài công ty, Diệp Liên Y đang vô cùng tức tối, cô ta không cam tâm khi phải chịu kết quả này, nhớ lại Mộc Du Miên được ngồi trong lòng thân mật với Thương Chủy, cô ta dường như phát điên! Vị trí thiếu phu nhân đáng lễ phải thuộc về cô tai Diệp Liên Y lấy điện thoại từ trong túi xách ra, quyết định gọi cho một người, chưa đầy ba tiếng chuông, người kia đã nhấc máy, còn kèm theo một điệu cười: "Sao? Tôi đã nói là cô sẽ lại tìm tôi rồi mà"
Cô ta nghiến răng, bỏ qua tiếng cười của Thương Ngôn Hạo, tức tối trả lời: "Kế hoạch lần trước của anh, tôi đồng ý!"
Thương Ngôn Hạo càng cười lớn: "Đồng ý từ đầu có phải tốt hay không?"
Diệp Liên Y liền ngắt lời anh ta: "Thương Ngôn Hạo, theo như thỏa thuận, anh có chắc chắn Mộc Du Miên sẽ biến mất không?"
"Tất nhiên rồi...
đảm bảo sẽ biến mất không còn một dấu vết"
Anh ta ngồi xuống chiếc ghế xoay một vòng, trên gương mặt không che giấu được sự hả hê đắc ý.
Cúp máy xong, cả Thương Ngôn Hạo và Diệp Liên Y đều nở một nụ cười hiểm độc.
Anh ta gõ gõ mấy ngón tay lên bàn, đáy mắt lóe lên sự hận thù.
Bên trong một quán cà phê, Lưu Âu Lị sau khi đưa tập tài liệu mà Thương Chủy dặn dò xong cho Thương phu nhân, bà ta mở ra kiểm tra, trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười, Lưu Âu Lị thấy bà ta vui vẻ, bèn lựa lời cất tiếng: "Thương phu nhân, con trai của tôi, thằng bé có khỏe không ạ...?"
Thương phu nhân đặt tập tài liệu xuống bàn, nhướng mi nhìn bà ta, Lưu Âu Lị cúi đầu né tránh ánh mắt của Thương phu nhân, bà ta nở một nụ cười: "Âu Lị, cô không tin ta sao? Hay là cô sợ ta sẽ làm gì thằng bé?"
"Thương phu nhân, tôi không có ý đó.."
Lưu Âu Lị vội vã xua tay, vẻ mặt khó xử.
Thương phu nhân mỉm cười, nói: "Âu Lị, cô yên tâm chỉ cần loại bỏ được Thương Chủy, để con trai ta nằm quyền hành của Thiên Kình thì ta không những sẽ trả con lại con cô, mà còn cho cô một cuộc sống an nhàn, sung túc nữa..."
"Vâng, Âu Lị cảm ơn Thương phu nhân"
Lưu Âu Lị đáp lời, bà ta hài lòng mỉm cười, lần này Thương Chủy chết chắc rồi! Quán bar.
Âm nhạc chát chúa ồn ào, mùi rượu và con người hòa lẫn với nhau, Mộc Nhược Hy mặc một bộ váy bó sát sexy, gương mặt trang điểm đậm đang nhún nhảy bốc lửa theo điệu nhạc, không xa có một nhóm đàn ông đang nhìn cô ta từ nãy tới giờ bằng ánh mắt vô cùng thèm thuồng.
"Con nhỏ đó cũng ngon đấy nhỉ?"
Một tên trong số đó nói.
Bọn chúng cười haha, Mộc Nhược Hy nhảy một lúc thấy khát nước, cô ta vẫy tay với một bartender, nhếch môi cười nói: "Cho một ly rượu."
"Người đẹp, để tôi mời"
Một người đàn ông trong nhóm người vừa nãy lại gần tiếp cận cô ta, Mộc Nhược Hy quan sát vẻ ngoài của anh ta, quần áo cũng là hàng hiệu đấy, nhưng không biết có phải thiếu gia nhà giàu hay không thôi.
Bartender để ly rượu lên quầy, khi Mộc Nhược Hy định cầm cái ly lên thì anh ta bất chợt ngăn lại: "Người đẹp, rượu phải uống bằng cách này mới ngon."
Anh ta vòng tay cô qua qua tay mình, sau đó nâng ly cùng với cô ta, giống như hai người đang uống rượu giao bôi với nhau.
Mộc Nhược Hy nhướng mi mắt, mỉm cười với anh ta một cái, lát sau hai người bọn họ đã cùng ôm nhau đi ra ngoài.
Cô ta cùng anh ta vào khách sạn, sau khi làm xong chuyện đó, người đàn ông kia ngủ say, còn ngáy khò khò như heo.
Mộc Nhược Hy kiểm tra ví tiền và điện thoại của anh ta, lấy đi một xấp tiền mặt, cô ta châm một điếu thuốc lá rồi ngồi xuống ghế lướt điện thoại, thì ra tên này cũng là một công tử ăn chơi chính hiệu, trong máy toàn là hình ân ái với các cô gái trẻ xinh đẹp.
Mộc Nhược Hy thờ ơ lướt lướt qua, vô tình trúng phải một tấm ảnh, cô ta bỗng kinh ngạc mở to mắt, hai ngón tay phóng to bức ảnh lên, cô ta cứ ngỡ là mình nhìn lầm nhưng người trong ảnh chính xác là Mộc Du Miên rồi.
Khóe môi Mộc Nhược Hy khẽ nở nụ cười nham hiểm, không ngờ cô ta vô tình ngủ với một tên công tử ăn chơi mà lại vớ được một chuyện hay cỡ này.
Cô ta nhanh chóng chuyển bức ảnh đó sang điện thoại của mình, sau đó liền xóa nó đi trên chiếc điện thoại của người đàn ông kia.
Anh ta vẫn ngủ say không hay biết gì, Mộc Nhược Hy mặc lại quần áo rồi mở cửa đi mất, trên đường về còn mua thuốc tránh thai uống.
Lúc về tới Mộc gia, cô ta phải lén gọi Nhã Tịnh ra mở cửa, nếu để cho ông nội biết thì sẽ rắc rối to.
Nhã Tịnh ngửi mùi rượu trên người con gái, cau mày: "Con lại đi uống rượu đấy à?"
"Vâng.'` Mộc Nhược Hy thản nhiên thừa nhận.
Cô ta ném túi xách sang một bên rồi nằm lên giường chơi điện thoại, hoàn toàn mặc kệ bà ta.
"Nhược Hy, ông nội đã sắp xếp cho con một mối hôn sự với thiếu gia của công ty họ Đường."
Nhã Tịnh đắn đo một lúc, cuối cùng quyết định nói ra.
"Sao?! Mộc Nhược Hy nghe xong, tức giận ném điện thoại qua một bên: "Ông tự ý sắp xếp hôn sự cho con à? Nhưng con không hề muốn điều này!"
"Con nhỏ tiếng một chút, nếu để ông nghe thấy là không hay đâu!"
Nhã Tịnh nhắc nhở cô ta.
Mộc Nhược Hy tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, Nhã Tịnh thấy thế bèn khuyên can cô ta: "Nhược Hy, quyết định của ông, không ai có thể chống đối được đâu..."
"Mẹ nói thế thì có nghĩa là con phải nghe theo sự sắp đặt vô lý này hay sao?!"
Mộc Nhược Hy ngắt lời bà ta.
Cô ta không thể nào chịu nổi điều này! Trở thành một đồ vật để bán đi, đến người đàn ông mà cô ta thích cũng bị cướp mất! Đáng lẽ Thương Chủy phải là vị hôn phu của cô ta chứ không phải là Mộc Du Miên! "Mẹ! Tại sao?! Tại sao con nhỏ Mộc Du Miên đó nó lại lấy được Thương Chủy, còn con thì không? Vốn dĩ vợ của anh ấy phải là con chứ không phải nó, nó chỉ là một con câm mà thôi!"