Phong Dực nói xong, dắt theo đàn em của hắn rời đi.
Mộc Du Miên thấy đoàn xe nối tiếp nhau dần dần đi khuất mới thở phào rồi quay trở vào bên trong.
Cô không quên ngó nghiêng bên ngoài một lượt, tên đàn ông lúc nãy bị Phong Dực giết chết cũng đã không còn thấy đâu nữa.
Mộc Du Miên cẩn thận đóng cửa, lúc quay vào thấy Lưu Âu Lị vẫn còn sợ hãi, bèn vỗ vai an ủi bà ta.
Thương Chủy không thích có nhiều người lạ ở trong nhà nên chỉ có một mình Lưu Âu Lị là quản gia, sau chuyện ngày hôm nay cô phải nói với anh là Phong Dực đến đây mới được.
Nhớ lại ánh mắt của hẳn ta lúc nãy, Mộc Du Miên bất chợt nổi da gà.
Trở về phòng, cô tắm lại thêm một lần nữa rồi mới lên giường đi ngủ, đắp chăn vào thì mắt lại cứ mở thao láo, không thể nào ngủ được.
Cảm giác bên cạnh chỉ có một mình cô, lạnh lẽo và cô độc, Mộc Du Miên vuốt nhẹ lên chiếc gối bên cạnh mình, tự hỏi không biết từ bao giờ mà cô đã quen với việc nằm trong vòng tay anh ngủ mất rồi...
Ngày mai, không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra nữa? Mộc Du Miên ôm chặt chiếc gối trong lòng, nửa gương mặt xinh đẹp vùi trên gối, dần dần chìm vào giấc ngủ...
Thương Ngôn Hạo không liên lạc được với tên đàn em, bực bội ném cái điện thoại xuống đất vỡ tan tành.
Anh ta đang định chuẩn bị đích thân tới tận Thương gia bắt cô đi, đây là thời điểm thích hợp nhất bởi vì Thương Chủy đang bị giam giữ.
Chỉ cần cho Mộc Du Miên một đoạn clip tung lên mạng, lúc đó coi như cô ta cũng sẽ bị Thương Chủy vứt bỏ, vậy thì anh ta sẽ tha hồ mà hành hạ cô ta.
Vừa nghĩ đến chuyện đó, Thương Ngôn Hạo đã cảm thấy cực kì hưng phấn, lúc này cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, anh ta tưởng là Thương phu nhân đem đồ ăn tới cho anh ta, thức ăn ở bệnh viện anh ta làm sao mà nuốt nổi.
Nhưng người bước vào lại không phải là Thương phu nhân mà là một đám người trông giống hệt như xã hội đen.
Đàn em phía sau Phong Dực cẩn thận đóng cửa lại, Thương Ngôn Hạo cau mày, hỏi: "Mấy người là ai vậy?"
Phong Dực không đáp, hẳn liếc mắt một cái, Thương Ngôn Hạo lập tức bị ăn đấm, cú đấm đó khiến ruột gan anh ta lộn ngược lên, gập người xuống đất nôn khan.
Phong Dực lắc đầu, biểu cảm trên mặt rõ là chán ghét: "Yếu đuối quá..."
Thương Ngôn Hạo tức điên lên nhưng bị đánh đau, chỉ có thể nghiến răng nhịn nhục, lườm hắn bằng ánh mắt căm hận.
"Cụp cái mắt xuống."
Phong Dực nói, đàn em của hắn liên đưa cho hẳn một con dao.
"Muốn tao móc mắt của mày ra luôn không?"
Ánh mắt của Phong Dực làm cho Thương Ngôn Hạo rùng mình, anh ta mở miệng hỏi: "Anh là ai? Tôi làm gì đắc tội với anh?"
Thương Ngôn Hạo suy nghĩ, đột nhiên tức giận: "Chẳng lẽ chúng mày là tay sai của Thương Chủy phái đến? Chúng mày muốn làm gì? Muốn giết tao à?!"
Phong Dực nghe xong, còn bật cười một tràng lớn, con dao trong tay hẳn như phát sáng, nháy mắt đã kề vào cổ của Thương Ngôn Hạo.
"Đồ ngu, mày chỉ nghĩ được có thế thôi à? Mày nghĩ với trình độ của mày mà cũng dám so đo với Thương Chủy sao? Tay sai...haha..."
Hắn giống như là nghe được câu chuyện hài hước nhất trên đời, Thương Ngôn Hạo tức run lên vì bị coi thường, anh ta muốn vùng lên, đáng tiếc con dao trong tay Phong Dực còn nhanh hơn, chỉ cần Thương Ngôn Hạo động đậy thêm một chút thì con dao đó sẽ cứa đứt cổ của anh ta.
"Mày muốn gì...?"
Đối diện với cái chết, Thương Ngôn Hạo cho dù có phách lối đến mấy cũng phải chùn chân.
Phong Dực nhoẻn miệng cười, thanh âm lại vô cùng lạnh lẽo: "Tao cảnh cáo mày, đừng động đến .Jenny của tao."
"Jenny? Tao không quen ai là Jenny cả."
Thương Ngôn Hạo vội đáp, con dao trên tay Phong Dực xoay một vòng, chỉ cách đôi mắt của anh ta chưa đầy ba centimet.Anh ta nuốt nước bọt.
Đôi mắt xanh lam của Phong Dực như ẩn chứa sự nguy hiểm tột độ, khiến cho Thương Ngôn Hạo cũng phải sợ hãi.
"Chẳng lẽ.."
Thương Ngôn Hạo chợt nhớ tới một người...
"Jenny là Mộc Du Miên?"
Phong Dực cong môi cười: "Bingo!"
Thương Ngôn Hạo rợn tóc gáy, con đàn bà câm đó có sức hút gì mà tại sao hết người này đến người khác đi bảo vệ cho cô ta vậy?! "Tại sao mày lại quen biết cô ta?"
"Tao không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi này.
Mày chỉ cần biết là tao sẽ xử lý mày nếu như mày dám đụng tới cô ấy...
tất nhiên sẽ không chỉ là một cái chết dễ dàng đâu...
Phong Dực lướt nhẹ con dao trên làn da của Thương Ngôn Hạo, mồ hôi sau lưng anh ta lập tức tuôn ra từng đợt.
Thấy vẻ mặt anh ta sợ đến nỗi cắt không còn giọt máu, Phong Dực nhếch môi cười chế giễu, vỗ vỗ con dao vào gò má của anh ta, trước khi đi còn không quên nhắc nhở một lần nữa: "Nhớ đấy nhé..."
Nói xong, hắn còn làm động tác cứa dao vào cổ, Thương Ngôn Hạo giật mình.
Sau khi Phong Dực đi mất, anh ta mới loạng choạng đứng dậy, mở cửa ra thấy đàn em của mình bị đánh tới ngất xỉu trên đất, Thương Ngôn Hạo tức tối đạp cho một trận, còn vừa lớn tiếng mắng: "Lũ vô dụng! Mau tỉnh lại đi!"
Đàn em của anh ta bị đá đau, mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Thương Ngôn Hạo tức lắm mà không làm được gì, chỉ có thể trút giận vào mấy tên đàn em.
"Đúng là một lũ ăn hại!".Sáng hôm sau, Thương phu nhân dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Thương lão gia, người hầu đi gọi ông nhưng lại không thấy đâu, bèn quay trở về nói lại cho Thương phu nhân biết.
"Thương phu nhân, tôi đã tìm đến phòng của Thương lão gia nhưng lại không hề thấy ai ạ-"
"Vậy sao?"
Thương phu nhân vặn nhỏ bếp lại, sau đó dặn dò người hầu: "Cô khuấy nồi cháo này đi, chú ý đừng để bị cháy đấy"
"Vâng ạ."
Cô hầu gái nhận lấy cái môi trên tay bà ta.
Thương phu nhân xoa hai tay vào tạp đề rồi cởi nó ra, đi tới phòng của Thương lão gia.
"Chấn Đông?"
Bà ta cất tiếng gọi nhưng lại chẳng có ai trả lời.
"Chấn Đông?"
Thương phu nhân thầm cảm thấy kì lạ, mới sáng sớm thế này, lại không thấy Thương Chấn Đông đâu, rốt cuộc là ông ấy đi đâu vậy nhỉ? Thương phu nhân đột nhiên cảm thấy có linh tính, bước chân vô thức đi tới căn phòng riêng biệt đó.
Càng tới gần nhịp tim của bà càng đập nhanh dần, lòng bàn tay còn rịn ra lớp mồ hôi nhớp nháp.
Cửa phòng hơi hé ra, bà ta lén nhìn vào, bên trong Thương lão gia đang ngồi quay lưng ra phía cửa, tầm mắt ông hướng lên di ảnh của người vợ cũ đã mất.
Căn phòng này là phòng thờ, đã bao nhiêu năm trôi qua, Thương Chấn Đông vẫn không thể nào quên được Triệu Hiểu Lam.
Thương phu nhân đứng bên ngoài, lòng bàn tay siết chặt vào nhau, móng tay ghim sâu vào trong đa thịt.
Trong mắt ngầm ẩn chứa sự đố kị cùng ganh ghét, tại sao Triệu Hiểu Lam đã chết rồi mà vẫn ở trong lòng Thương Chấn Đông? Đối với ông, chả lẽ tình cảm của bà ta bao nhiêu năm nay không bằng một người đã khuất hay sao? Thương Chấn Đông không biết rằng bà ta đang đứng ngoài cửa, ông ta thở dài một hơi rồi buông lời buồn bã: "Hiểu Lam, anh nhớ em"
Lồng ngực Thương phu nhân phập phồng, xoay người gấp gáp bỏ đi khỏi nơi đó.
Cuối cùng bà ta cũng chỉ là một người thay thế mà thôi...
Lúc Thương Chấn Đông quay trở về phòng ăn, Thương phu nhân vừa dọn đồ ăn sáng ra, biểu cảm vẫn bình thường, cười dịu dàng chào đón ông ta, nói: "Chấn Đông, hôm nay có món cháo bào ngư mà ông thích ăn nhất đấy."