Bọn chúng khoảng mười người đều che kín mặt mũi, cầm gậy lớn, liên tiếp đập phá xe ô tô của anh.
Trợ lý Lưu liền nhấn ga, phóng xe đi, nhưng chúng trèo cả lên nóc xe, điên cuồng đập phá.
Anh ta cua gấp khiến tên đó ngã xuống đường, đẳng sau bọn chúng liên tục chửi đổng rồi chạy theo, trợ lý Lưu nhìn qua gương chiếu hậu thấy chúng không còn nữa, bấy giờ mới thở phào.
"Tổng giám đốc, tôi xin lỗi ạ"
Trợ lý Lưu nhớ lại mà vẫn còn toát mồ hôi.
Còn Thương Chủy thì khỏi phải nói, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ, nếu không phải có mặt mèo hoang nhỏ ở đây thì anh đã cho chúng nằm viện luôn rồi.
Mộc Du Miên tuy cũng phẫn nộ, nhưng cô phải công nhận là mấy tên côn đồ đó đã cứu cô khỏi một màn tra hỏi của Thương Chủy.
Tay nhỏ chợt kéo kéo áo sơ mi của anh, ở trong lòng anh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: "Vừa nấy tôi nhìn thấy ở tay của một tên có hình xăm lạ lắm"
"Em vẽ ra đây"
Thương Chủy bảo trợ lý Lưu lấy giấy bút cho cô ở hộc xe.
Mộc Du Miên không ngờ anh còn để cả giấy bút cho cô.
Cô hồi tưởng lại rồi vẽ ra, hình xăm giống như con rắn, kèm theo một dấu tròn.
Thương Chủy nhìn bức tranh do cô vẽ, ánh mắt trở nên lạnh lùng khó đoán.
Anh không hỏi tiếp chuyện lúc nãy, trên đường tới công ty bầu không khí trong xe trầm lặng tới mức đáng sợ, duy chỉ có cánh tay đặt ở eo cô chưa bao giờ lơi lỏng, giống như luôn bảo vệ cho cô cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Mộc Du Miên tựa vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, ánh mắt lại lơ đãng hướng ra bên ngoài xe ô tô.
Cô đang nghĩ tới chuyện ban nãy, nếu như người đó đích thực là mẹ cô thì sao? Cô không muốn mẹ phải dây tới một người đàn ông tàn nhẫn như Thương Chủy.
Xe ô tô chưa đi đến nơi, nhưng trợ lý Lưu đã thấy ở trước cửa công ty tụm động tụm ba lại bàn tán.
Anh ta liên nói với Thương Chủy: "Tổng Giám đốc, để tôi xuống xe xem trước thế nào."
Trợ lý Lưu bước xuống, chen vào đám người, nhìn thấy Tạ Hữu Mai ngồi khóc tức tưởi, còn làm cả băng rôn đòi công băng cho chồng, miệng bà ta không ngừng lớn tiếng nói: "Bớ người ta! Công ty này làm ăn thất đức! Chồng tôi bị đánh nhập viện rồi mà không chịu bồi thường! Lại còn cho người đánh tôi!"
Bà ta cứ thấy bảo vệ muốn lôi đi, liền hét toáng lên.
Giọng nói oang oang của bà ta thu hút rất nhiều người đi đường, bọn họ giơ điện thoại ra quay lại cảnh này, tức thì bị nhân viên công ty ngăn lại.
Mộc Du Miên bị đám người bu đông xung quanh nên vẫn chưa nhìn thấy Tạ Hữu Mai, Thương Chủy bảo cô ngồi im trên xe, nhưng anh vừa bước xuống, cô đã không nghe lời mà chạy theo sau.
"Tổng giám đốc..."
Vừa nhìn thấy anh, đám đông đã tự động dạt hết sang một bên.
"Báo cảnh sát đi, tội gây rối trật tự công cộng."
Thương Chủy lạnh lùng lên tiếng.
Tạ Hữu Mai nghe thấy báo cảnh sát, hoảng hốt đứng dậy, chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Thương Chủy, bà ta bỗng nhiên chùn chân, nhưng vài giây sau khẩu khí càng lớn hơn: "Báo cảnh sát sao? Được! Có giỏi thì báo đi! Để tôi nói với bọn họ một công ty lớn thế này gây ra tai nạn lao động cho công nhân lại không hề bồi thường! Để xem bọn họ xử lí như thế nào!"
Nhân viên công ty há hốc mồm thầm cầu nguyện cho bà ta, sắc mặt Thương Chủy vô cùng khó coi, vô cùng đáng sợ nhìn bà ta.
Hai bàn tay Tạ Hữu Mai siết chặt vào nhau, cố gắng đứng vững, Mộc Du Miên cuối cùng cũng từ sau lưng anh nhìn thấy bà ta, cả người bỗng chốc sững sờ.
"Mẹ..."
Đôi môi cô mấp máy, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời.
Đích thị là mẹ của cô rồi, bộ quần áo trên người bà cũ kĩ, lấm bẩn.
Đầu gối bà còn bị thương, nhưng lại chẳng ai chú ý tới."Tốt, nếu bà muốn, cứ nói hết với cảnh sát đi.
Xem lúc đó họ sẽ tin ai"
Giọng nói lạnh băng của anh vang lên, Tạ Hữu Mai nuốt nước bọt, nỗi sợ hãi cứ thế dâng lên.
"Lôi bà ta đi"
Anh nói với bảo vệ, Tạ Hữu Mai bị lôi đi, miệng vẫn không ngừng la hét.
Đột nhiên ánh mắt bà ta chạm phải ánh mắt cô, Tạ Hữu Mai không biết lấy sức ở đâu, vùng ra khỏi hai tên bảo vệ chạy tới túm tóc cô, còn lớn tiếng mắng: "Cô là vợ của hắn có phải không?! Vợ chồng hai người độc ác như nhau, đều là loại người tàn nhẫn, độc ác! Nếu không bồi thường, tôi sẽ không chịu để yên đâu! Để xem các người làm gì được tôi!"
Mộc Du Miên đau đớn nhưng cô không phản kháng lại, đây là mẹ của cô, tại sao bây giờ bà lại thành ra như thế này...? Bảo vệ chưa kịp tiến đến lôi bà ta ra thì Tạ Hữu Mai đã bị Thương Chủy đẩy ngã xuống đất, anh ôm cô trong lòng, gần giọng nói với bà ta: "Nếu dám động tới cô ấy, tôi sẽ giết chết bà!"
Tạ Hữu Mai sợ hãi tái mặt, Mộc Du Miên khẽ kéo áo anh, lắc đầu bày tỏ ý không sao.
Thương Chủy hừ lạnh một tiếng, ôm cô đi vào trong công ty, Mộc Du Miên ngoảnh đầu nhìn theo mẹ của mình, trong lòng vừa xót xa vừa đau đớn.
Điều cô lo sợ nhất cuối cùng lại là sự thật, Thương Chủy nhất định sẽ không tha cho bà, nhưng tại sao...
tại sao đột nhiên bà lại trở nên như thế? Trước đây mẹ cô không hề có dáng vẻ này, càng không phải loại phụ nữ hám tiền...
Thương Ngôn Hạo cũng đứng một bên xem trò vui từ nãy đến giờ, không quên thêm mắm dặm muối.
"Thương Chủy, xem việc tốt anh làm kìa, bây giờ tất cả mọi người đều biết Thiên Kình làm ăn vô trách nhiệm, quyt tiền bồi thường.
Thân là tổng giám đốc còn có thái độ coi thường, còn đánh người nữa, đúng là mất mặt!"
Đối với lời nói công kích của anh ta, Thương Chủy lạnh lùng đi qua, coi như Thương Ngôn Hạo là người vô hình, khiến anh ta nghiến răng tức điên lên.
Thương Chủy thấy sắc mặt cô không tốt, tưởng là do vụ việc ban nãy, anh khẽ vuốt lại mái tóc cho cô, nói: "Bảo ngồi yên trong xe ô tô, còn chạy ra đây làm gì? Bị đánh cũng không phản kháng lại, sao bình thường chống đối lại với tôi ghê lắm cơ mà?"
Anh không nhịn được mà mắng cô, Mộc Du Miên bây giờ còn tâm trí nào mà quan tâm đến nữa, Tạ Hữu Mai là mẹ của cô, nếu cô không xuống thì đâu biết bà làm loạn ở Thiên Kình.
Hơn nữa nếu anh tức giận, ai biết anh sẽ làm gì mẹ cô chứ? Mộc Du Miên xị mặt xuống, vùng väng khỏi vòng tay anh.
Thương Chủy nhướng mày, ý gì đây? Cô đang muốn chọc anh tức giận à? Vừa nãy còn ngoan, bỗng nhiên làm mình làm mẩy, phải chăng dạo này anh chiều cô quá nên cô sinh hư? "Mộc Du Miên, thái độ đó của em là sao? Hả? Nếu không có tôi, bây giờ cái đầu em bị giật trụi lủi rồi đấy: "Không cần anh quan tâm."
Cô không những không cảm ơn, lại còn quay mặt đi, không thèm nhìn anh.
Ngọn lửa trong anh vừa tắt lại bùng, bỗng chốc không kiềm chế được mà bóp mạnh cằm cô, cưỡng hôn cô, Mộc Du Miên tức giận đánh anh nhưng sức lực chỉ như châu chấu đá xe, căn bản không thể làm gì được anh.
Thang máy đến nơi kêu ting một tiếng, mọi người liền trố mắt ra nhìn cảnh tượng hai người hôn nhau, Mộc Du Miên thẹn quá hóa giận, ấm ức nhưng chẳng làm gì được.
Thương Chủy lại càng không biết thương hoa tiếc ngọc, ở trước mặt nhân viên ngấu nghiến môi lưỡi cô, một tay luồn vào trong váy, vuốt ve bắp đùi non mịn.