• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, có một đồng nghiệp của anh đi tới nói: "Có thông tin mới về Ám Dạ"

Lục Âu liên đứng dậy, đi đến.Trên camera cuối cùng cũng lần ra được dấu vết của Ám Dạ.Đó là ở một con phố đèn đỏ."Chúng ta đi đến đó"

Lục Âu liền cùng mấy người cảnh sát rời đi, không chú ý tới chiếc điện thoại trên bàn bỗng rung lên.Mộc Du Miên đắn đo một lúc suy nghĩ, định nói cho anh ta biết chuyện về Ám Dạ.Cho dù anh ta từng cứu cô, nhưng Ám Dạ là sát thủ trước đây bọn họ từng truy đuổi, là nghi phạm giết người.Đối với lí tưởng của một cảnh sát, Mộc Du Miên vẫn có niềm tin vào luật pháp sẽ trừng trị anh ta thích đáng.Đang định mở cửa đi ra thì bên ngoài chợt vang lên tiếng nói chuyện."Thương Chủy, anh ung dung quá nhỉ?"

Sau cuộc họp cổ đông lúc nãy, có vẻ như Thương Ngôn Hạo rất đắc ý."Nếu không có chuyện gì thì cậu đi ra ngoài đi"

Anh lạnh lùng nói.Như mọi khi, Thương Ngôn Hạo sẽ tức điên lên, nhưng hôm nay tâm trạng của anh ta lại rất vui vẻ."Thương Chủy à Thương Chủy, để tôi xem anh còn cao ngạo được bao lâu."

Anh ta cười khẩy, còn nói thêm: "À đúng rồi, anh nghe tin gì chưa? Cô vợ mới cưới của anh bị khuyết tật, mọi người đang đồn ầm lên đấy."

Thương Ngôn Hạo nói xong, cười lớn đẩy cửa đi ra ngoài.Mộc Du Miên mở điện thoại, lên mạng xem, tin tức về Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Kình lấy một cô vợ câm đã thu hút rất nhiều người bàn luận.Có người nói rằng cô đũa mốc đòi chòi mâm son, bị câm mà còn đi quyến rũ được người đàn ông kim cương như Thương Chủy.Đa số bọn họ không tin rằng một con câm như cô có thể bước vào gia tộc hào môn như Thương gia được, không biết còn có một tin tức nói rằng cô cướp chồng của em gái, người được hứa hôn thực chất là Mộc Nhược Hy chứ không phải là cô.Thương Chủy vốn dĩ chẳng bận tâm tới vấn đề này, Mộc Du Miên cũng tắt điện thoại rồi mở cửa đi ra ngoài.Nghe thấy tiếng động, anh bèn ngẩng mặt lên, bốn mắt chạm nhau, Mộc Du Miên nhìn sang nơi khác, quay trở về bàn làm việc của mình, tiếp tục dịch văn bản.Thương Chủy dò xét biểu cảm trên khuôn mặt cô, mèo hoang nhỏ nghe thấy mà không bộc lộ cảm xúc gì sao? "Mộc Du Miên""

Khi anh ý thức được thì đã buột miệng gọi tên cô từ lúc nào.Cô rời mắt nhìn sang anh, nhất thời khiến anh không nói nên lời.Đôi môi anh mấp máy, muốn nói rằng cô không cần phải quan tâm tới mấy lời của đám người rảnh rỗi đó.Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, trợ lý Lưu cất tiếng: "Tổng giám đốc."

"Vào đi"

Trợ lý Lưu đi vào đem theo hồ sơ cần ký, ánh mắt bất chợt liếc qua Mộc Du Miên.Bên ngoài nhân viên cũng lén nhìn cô, bọn họ còn thì thầm với nhau điều gì đó.Thương Chủy lạnh lùng lên tiếng: "Mấy tin tức ở trên mạng, mau xử lí nó đi"

Trợ lý Lưu lập tức hiểu ra, cúi đầu đáp "Vâng-"

rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.Vẻ mặt cô vẫn bình thản, dường như cũng chẳng hề bận tâm tới mấy lời nói đó.Lúc tan làm, bầu trời hôm đó đột ngột tối sầm, cơn mưa to như trút nước đổ xuống không hề báo trước, trợ lý Lưu vội vàng mở ô lên che, Mộc Du Miên nhìn màn mưa mù mịt bên ngoài, bỗng chốc có một linh cảm không tốt.Tối hôm đó cô đang mơ màng, đột nhiên sấm sét đánh đùng một tiếng, Mộc Du Miên giật mình mở bừng mắt ra, phát hiện bên cạnh trống không.Thương Chủy đi đâu mất rồi? Chỗ anh nằm vẫn còn ấm, chứng tỏ anh mới rời đi không lâu.Mộc Du Miên khoác áo ngủ ngồi dậy, bật đèn lên.Bên trong nhà tắm không có, cơn mưa to đến nỗi gió lùa qua khe cửa sổ làm tấm rèm tung lên, cô bèn đi tới bên cửa sổ, cài chặt cửa lại.Mộc Du Miên vươn tay ra, đúng lúc này một bóng đen xuất hiện trước mắt cô, sấm chớp lóe lên một cái, cô sợ hãi lập tức ngã ngồi xuống đất.Chẳng lẽ là trộm hay sao?! Cô với tay lấy chiếc đèn bàn, lúc mở cửa ra xem thì người đó đã biến mất, chỉ còn lại tiếng mưa lộp độp và sấm chớp xé ngang bầu trời.Chẳng lẽ là cô đã nhìn lầm? Trái tim trong lông ngực cô đập thình thịch, Mộc Du Miên nhìn ngó xung quanh rồi đóng cửa lại cẩn thận, sau đó mới chạy xuống nhà tìm Lưu Âu Lị, bà ta đang ngủ say tức thì bị cô lay cho tỉnh."Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy?"

"Thương Chủy đi đâu rồi?"

Cô giơ tờ giấy lên."Thiếu gia? Tôi cũng không biết nữa"

Lưu Âu Lị trả lời.Cảm giác lo lắng thấp thỏm đột nhiên xuất hiện.Mộc Du Miên không an tâm, muốn đi tìm Thương Chủy."Thiếu phu nhân cô đi đâu vậy?"

Đúng lúc cô định lao ra ngoài thì trợ lý Lưu lúc này người ướt sũng chạy vào, bộ dạng hớt ha hớt hải."Tổng giám đốc!"

"Trợ lý Lưu, có chuyện gì mà anh tới đây giữa đêm mưa gió như thế này vậy?"

Lưu Âu Lị thay Mộc Du Miên hỏi."Thiếu phu nhân, tổng giám đốc đâu rồi ạ? Kho hàng của chúng ta bị nước tràn vào, hỏng hết rồi!"

Mộc Du Miên kinh ngạc, trợ lý Lưu lại nói tiếp: "Còn nữa, công nhân của chúng ta không biết bị ai đánh trọng thương, bây giờ họ đang ở bệnh viện."

"Tôi cần phải gặp Tổng giám đốc ngay, thiếu phu nhân!"

Trợ lý Lưu gấp gáp, bị cô ngăn lại.Cô lấy điện thoại ra rồi viết lên: "Thương Chủy không có ở nhà, anh ấy đi đâu mất rồi"

Anh ta nghe thế, quân bách không biết làm thế nào.Mộc Du Miên lại viết tiếp: "Đừng hốt hoảng, chúng ta cùng nhau tới đó xem sao."

Trợ lý Lưu nhìn vào mắt cô, trong đó ẩn chứa kiên định vững vàng, bất giác làm cho tâm trạng của anh ta bình ổn hơn.Mộc Du Miên dặn dò Lưu Âu Lị sau đó cùng anh ta lên xe ô tô tới kho hàng.Cơn mưa vẫn còn rất to, lúc ở trên xe trợ lý Lưu liên tục gọi cho Thương Chủy nhưng hoàn toàn thông báo thuê bao, kho hàng này là hàng nhập khẩu, chất lượng rất cao, nếu bị ngấm nước sẽ hỏng hết.Lúc hai bọn họ đến nơi thì bên ngoài còn có khoảng chục công nhân đang chuyển hàng lên tránh nước, Mộc Du Miên bước xuống xe, nhà kho này ở một chỗ khá hẻo lánh, cô tới gần cánh cửa nhà kho xem xét một lát, có dấu hiệu của việc phá khóa cạy cửa.Xem ra chuyện lần này cũng không phải là vô tình, chẳng lẽ là do Thương Ngôn Hạo gây ra? "Chuyến hàng này mới được vận chuyển tới đây vào hôm nay, không ngờ lại gặp phải tình trạng này"

Trợ lý Lưu đứng bên cạnh cô, nói."Chủ quản kho hàng có ở đây không?"

Cô hỏi.Trợ lý Lưu gật đầu, dẫn cô tới gặp một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, bề ngoài hơi mập, vừa nghe giới thiệu là thiếu phu nhân, ông ta lập tức cúi đầu chào."Lúc xảy ra chuyện này, ông đang làm gì?"

Trợ lý Lưu đọc tin nhắn do cô viết, hỏi ông ta."À...tôi cùng với mấy người bạn khác đang ngủ say, không hề biết gì hết.Cho tới khi cậu Vương buồn đi vệ sinh, tỉnh dậy mới thấy kho hàng mở toang, nước chảy ngập vào trong từ bao giờ"

Ông ta thành thật trả lời.Mộc Du Miên quan sát vẻ mặt của ông ta, dường như không giống đang nói dối, cô còn đi xem xét xung quanh, không có dấu hiệu gì khả nghi.Mà trời hôm nay còn mưa to, dấu vết cũng bị nước mưa gột sạch rồi."Còn công nhân thì sao?"

Trợ lý Lưu lại hỏi."À, lúc đó có ba người trực ở bên ngoài, bị bọn chúng bịt mặt đánh trọng thương.Lúc chúng tôi tỉnh dậy thì bọn chúng cũng chạy mất"

Ông ta đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK