Lúc này bên ngoài cục cảnh sát, vợ của Vương Thăng đang làm um xùm cả lên, bà ta nghe tin chồng của mình bị thương liền tức tốc chạy tới bệnh viện.
Vương Thăng sợ vợ như cọp, tất nhiên không dám nói ra chuyện mình bị thương ở quán karaoke, ông ta bịa ra chuyện, cảnh sát cũng tới lấy lời khai của ông ta, đồng thời vợ của ông ta cũng nghe ngóng được cô gái khiến chồng của mình bị thương tên là Mộc Du Miên.
"Mộc Du Miên! Con khốn nào tên là Mộc Du Miên?! Mau ra đây cho tao!"
Bà ta đứng bên ngoài hét lớn, lập tức bị một cảnh sát chặn lại.
"Ở đây là đồn cảnh sát, bà không được phép làm ồn ở đây"
Nhược Mỹ tức giận, lông ngực phập phồng, nói với anh ta: "Cô ta đánh chồng tôi nhập viện, tôi sẽ kiện cô tai"
"Bà bình tĩnh lại đi!"
Anh chàng cảnh sát ngăn cản Nhược Mỹ đang định xông vào bên trong.
"Bình tĩnh?! Anh bảo tôi bình tĩnh thế nào được? Chồng tôi còn bị đạn bắn suýt chết kìa! Nếu như chồng tôi mà có mệnh hệ gì thì nhất định tôi sẽ không để cho cô ta được yên ổn đâu!"
Nhược Mỹ hùng hùng hổ hổ nói.
Ở đây bọn họ cũng biết rằng bà ta cùng chồng là doanh nhân có tiếng tăm, nhưng so với Thương gia thì cũng chẳng là gì.
"Nghe nói cô ta bị áp giải tới đây rôi đúng không?! Mau bảo cô ta ra đây gặp tôi!"
Một cảnh sát khác thấy bà ta khó ưa, còn làm loạn lên ở đây, bèn tốt bụng nhắc nhở: "Cô ấy mới chỉ là nghi phạm, chưa khẳng định được đâu, hơn nữa bà dám động vào Thiếu phu nhân của Thương gia sao?"
"Thiếu phu nhân của Thương gia?"
Nhược Mỹ kinh ngạc.
Tại sao lại là Thiếu phu nhân của Thương gia? Mấy hôm nay bà ta cũng nghe trên mạng đồn đoán về việc người vợ mới cưới của Thương tổng là một người câm, lại còn cướp chồng của em gái.
Nhưng cái tin đó chưa đầy một ngày đã bị gỡ xuống...
"Chồng đã lăng nhăng lại còn dám đụng vào người không nên đụng..."
Người cảnh sát kia lẩm bẩm khó chịu, Nhược Mỹ nghe thấy, tức run cả người.
Nhưng nếu người đó đúng là vợ của Thương tổng, bà ta cũng chẳng làm gì được.
Đúng lúc này Lục Âu và Mộc Du Miên cùng nhau bước ra ngoài.
Nhược Mỹ nhìn thấy cô cũng phải cảm thấy thẹn thay, cả người xinh đẹp mảnh mai, thanh thuần, không cần trang điểm cũng đẹp tới mức làm người khác phải ngước nhìn.
Một người phụ nữ như vậy, khiến đàn ông ham muốn cũng chẳng phải là lạ.
Nhược Mỹ quên cả những lời mắng chửi định nói, bà ta giống như là một quả bóng xì hơi.
Ở trong phòng vốn cách âm nên cô không nghe thấy gì cả, Lục Âu lên tiếng mời cô ngồi xuống thì bấy giờ Nhược Mỹ mới sực tỉnh.
Bà ta đang định xông tới làm cho ra lẽ thì bên ngoài một nhóm gồm năm người đi vào, đi đầu là cục trưởng Triệu, ông ta đi tới trước mặt Lục Âu, nghiêm nghị lên tiếng: "Vụ án lần này của các cậu cứ chuyển cho bên cục cảnh sát thành phố của chúng tôi điều tra đi"
Mọi người vẫn còn đang bất ngờ vì sự xuất hiện của ông ta, Lục Âu đã lập tức từ chối: "Cục trưởng Triệu, vụ án lần này thuộc khu vực ở quận chúng tôi...' Cục trưởng Triệu liền cau mày ngắt lời anh ta: "Đội trưởng Lục, cậu mới đến đây, vẫn còn nhiều điều chưa hiểu, tuy nhiên xét đến năng lực của cậu nên tôi mới để cậu làm đội trưởng.
Bây giờ vụ án chuyển lại cho chúng tôi xử lý, cậu thấy có chỗ nào không thỏa đáng sao?"
Ông ta vừa dứt lời, bàn tay phía sau của Lục Âu đã siết chặt lại tới mức nổi gân xanh.
Tất cả mọi người ai cũng hiểu điều đó có nghĩa là gì, nghĩa là vụ án này thuộc vùng 'cấm, bọn họ sẽ không thể nào có quyền điều tra được nữa.
"Cục trưởng Triệu, nhưng mà vụ án này tôi nghi ngờ có dính líu tới Ám Dạ, đó là một tên sát thủ tôi đã theo dõi từ rất lâu..."
Lục Âu nói.Tuy nhiên đã bị ông ta gạt phắt đi: "Đó chỉ là suy luận từ một phía của cậu, hiện tại không có bằng chứng, cậu đã tùy tiện đưa người ta về đồn.
Lục Âu, tôi thật sự thất vọng về cậu."
Lục Âu cúi gầm mặt, không nói gì nữa.
Cục trưởng Triệu quay sang Mộc Du Miên, thái độ niềm nở hơn hẳn, ông ta nói: "Thiếu phu nhân, là người của tôi tắc trách khiến cô chịu khổ cực rồi, để tôi sai người đưa cô về"
Mộc Du Miên gật đầu rồi đứng dậy, lúc đi qua còn nhìn lướt qua Lục Âu, trong lòng thầm thở dài.
Nhược Mỹ thấy thế thức thời câm như hến, xem ra lần này bà ta xui xẻo rồi, thôi coi như là không biết gì, phải ngậm miệng lại mà sống thôi.
Người của cục trưởng Triệu đưa cô lên xe trở về Thiên Kình.
Điện thoại của Thương Chủy lúc này bỗng rung lên, trợ lý Lưu báo tin rằng chuyện đã được xử lý ổn thỏa rồi, bấy giờ khóe môi anh mới chậm rãi nhếch lên lạnh lẽo.
"Thiếu phu nhân, đến nơi rồi"
Đến nơi, anh chàng cảnh sát lên tiếng, Mộc Du Miên khẽ gật đầu coi như cảm ơn rồi xuống xe.
Cô gái nhân viên lần trước đứng đợi ở dưới để đón cô, nhìn thấy cô lập tức vui mừng, nhanh chóng đưa cô lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Mộc Du Miên cảm thấy nhân viên của công ty dường như còn chẳng dám liếc nhìn hay bàn tán gì về cô nữa.
"Thương tổng, thiếu phu nhân vê rồi ạ"
Cô gái kia khẽ gõ cửa, lên tiếng.
"Vào đi"
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc của anh chợt vang lên.
Cô gái kia mở cửa cho cô rôi chỉ dám đứng bên ngoài, Mộc Du Miên đi vào, ánh mắt của Thương Chủy liền rời khỏi tập tài liệu nhìn lên cô.
Có người từng nói, chỉ cần nhìn vào ánh mắt của một người liền biết được liệu người đó có dành tình cảm cho mình hay không.
Nhưng Mộc Du Miên lại chẳng thể nào biết được.
Đôi khi lời nói của anh rất ngang ngược và độc đoán, nhưng hành động lại trái ngược hoàn toàn.
Mộc Du Miên biết rằng cục trưởng Triệu là do anh đưa tới để làm khó và cảnh cáo Lục Âu, anh đang khó chịu vì mất đi một món đồ chơi hay là vì điều gì khác? Cô chẳng thể nào rõ nổi...
dường như cô cứ bước vào một mảng sương mù, càng đi, càng không có lối thoát.
"Lại đây."
Thương Chủy đột ngột lên tiếng.
"Tôi nhớ rằng anh từng nói anh không thích ở cùng với một người bẩn thỉu."
Cô đáp lại anh.
Đáy mắt anh chợt lạnh đi, nói: "Tôi đổi ý rồi."
Mộc Du Miên khẽ mỉm cười, nụ cười như ánh nắng ban mai, trái tim của Thương Chủy lỡ đi một nhịp, nhưng rất nhanh cô liền khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt ban đầu mà tiến tới gần anh.
Khi chỉ còn một khoảng cách là ba bước chân, như mọi khi cả người cô lại rơi vào một lồng ngực ấm áp vững chãi.
Thương Chủy ôm thân thể mềm mại trong lòng, cảm giác mới thoải mái hơn một chút.
Anh hít sâu mùi hương trên tóc cô, Mộc Du Miên ngẩng mặt lên nhìn anh, hỏi: "Thương Chủy, anh có còn nhớ lần trước tôi hỏi anh câu hỏi gì hay không?"
"Câu hỏi gì?"
Ánh mắt anh sâu hút, hoàn toàn tập trung trên đôi môi cô.
"Chính là..."
Mộc Du Miên chớp mắt một cái rồi mới nói: "Anh động lòng với tôi rồi sao?"
Lúc đó Thương Chủy còn mỉa mai cô là một người phụ nữ tâm cơ...
Nhưng Mộc Du Miên thật sự muốn biết, cảm xúc của anh đối với cô là gì...
Anh nhìn cô rất lâu, giống như thời gian hoàn toàn ngưng đọng lại, giây lát sau, thanh âm anh mơ hồ vang lên: "Điều đó...
quan trọng hay sao?"
Mộc Du Miên sững người, hóa ra đối với anh, cô cuối cùng vẫn chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Thương Chủy thấy cô cúi mặt, anh dùng tay nâng cằm cô lên, lúc nhìn vào đôi mắt long lanh ánh nước đó, cùng cái cắn môi kìm nén, trái tim anh đã nhói lên từng hồi.
"Đồ ngốc, em còn không biết hay sao?"