Vành mắt Thương Chủy văn lên tia máu, giống như là muốn giết chết Lục Âu.
Anh giơ tay lên nằm thốc cổ áo của Lục Âu lên, động tác rất nhanh, đồng thời họng súng đen ngòm cũng lập tức dí thẳng vào lồng ngực của anh.
"Thương Chủy...' Mộc Du Miên hốt hoảng, muốn kéo anh ra, sợ anh sẽ tức giận mà làm bừa.
"Lục Âu.
Tôi sẽ nhớ cái tên này!"
Anh gắn giọng nói.
Lục Âu chỉnh lại cổ áo của mình, đưa Mộc Du Miên lên xe cảnh sát rồi rời đi, Thương Chủy nhìn theo bóng dáng cô, anh đưa mắt về phía trợ lý Lưu, anh ta hiểu ý nhanh chóng đi theo.
Lục Âu gần như đã chạm vào giới hạn của Thương Chủy, đối với Mộc Du Miên, bây giờ anh không còn đơn thuần chỉ là sự chiếm hữu nữa mà còn là muốn bảo vệ, muốn giấu cô đi, không muốn cho bất cứ ai chạm vào.
Thương Chủy rút điện thoại cho rồi gọi cho một người: "Jack, tôi cần anh điều tra cho tôi một chuyện."
Người đàn ông đang ngồi trên một chiếc ghế lông cừu, tay cầm một điếu xì gà, trên gương mặt đẹp như tạc là nụ cười ma mị.
Đã quá quen với tính cách nói thẳng không vòng vo này của anh nên .Jack không hề lấy làm lạ.
"Ám Dạ, lâu lắm mới thấy cậu gọi cho tôi đấy"
Đâu dây bên kia Jack nghe thấy tiếng hít sâu kìm chế của anh, khóe môi khẽ cong.
"Sao vậy? Có người nào khiến cậu bận tâm tới như vậy hay sao? Tôi cảm thấy rất lạ, trước giờ chưa có chuyện gì làm cậu mất bình tĩnh thế..."
"Anh không cần phải biết nhiều làm gì, chỉ cần giúp tôi"
Anh nói.
Jack bật cười một tiếng, đáp lại: "Tất nhiên là tôi sẽ giúp cậu rồi, bởi vì từ trước đến nay cậu đã làm nhiều chuyện vì tôi rồi mà."
Thương Chủy siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trầm giọng nói: "Có một thằng nhóc cảnh sát tên là Lục Âu, người của tôi không thể điều tra ra thân phận của nó."
"Lục Âu?"
Jack mân mê cằm của mình, quay đầu ngoäc tay ra hiệu cho một tên đàn em đứng phía sau.
"Cậu nói rõ hơn đi, nó là cảnh sát ở đâu?"
Jack hỏi.
Thương Chủy thuật lại sơ qua một lượt, còn gửi ảnh của Lục Âu cho .Jack.
"Ôi trời trái đất này nhỏ thật đấy, không phải đây là con chuột nhắt cứ lén theo dõi cậu suốt, không phải sao?"
Âm điệu của anh ta pha chút chế nhạo, Thương Chủy im lặng không đáp lời.
"Cậu đừng lo, tôi sẽ điều tra chuyện này cho cậu."
Jack nói.
"Cảm ơn"
Trước khi ngắt máy, anh ta còn không quên nhắc nhở anh: "Chuyện kia...
cậu đừng có quên xử lý đấy nhé."
Thương Chủy đáp lại lạnh lùng: "Tôi biết rồi."
dack nhận được câu trả lời, cười cười một tiếng rồi mới cúp máy.
Bấy giờ mới cầm một tấm ảnh lên, khóe môi khẽ cong, bên trong ảnh là Thương Chủy đang ôm eo Mộc Du Miên, ánh mắt của anh nhìn cô tràn đầy thâm tình.
Jack búng một cái vào tấm ảnh rồi cười lớn.
"Đúng là thú vị quá..."
Thương Chủy gọi cho .Jack xong, tâm trạng cũng chẳng khá hơn chút nào.
Trợ lý Lưu đi theo sau xe của Lục Âu, tất nhiên anh ta cũng đã phát hiện ra, anh ta khẽ liếc mắt nhìn sang cô, Mộc Du Miên an tĩnh ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay để trên đầu gối, bộ váy trắng trên người càng tôn lên làn da trắng như gốm sứ của cô.
Không khó để nhận ra trên cổ cô còn đọng lại mấy dấu hôn mờ mờ sau cuộc ân ái tối hôm qua, nhớ lại bộ dạng tức giận như muốn giết anh ta của Thương Chủy lúc nãy, Lục Âu càng cảm thấy mối quan hệ của bọn họ có vấn đề.
Thương Chủy bộc lộ sự chiếm hữu quá lớn đổi với cô, điều đó khiến anh ta lo lắng rằng cô đang bị Thương Chủy kiểm soát.
Trong lòng cô bây giờ cũng đang vô cùng rối ren, lúc đến nơi, cô nhìn thấy Vương Vũ, cảm xúc càng trở nên lo lắng hơn.Vương Vũ đã bị bắt, hơn nữa trên mặt còn có dấu vết bị đánh, không lẽ nào...? Là do anh làm ra sao? Mộc Du Miên lo lắng Vương Vũ có khai hết tất cả ra hay chưa, Lục Âu bấy giờ bỗng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: "Cô Mộc, xin mời.' Anh ta mở cửa một căn phòng, bên trong có một cái bàn, hai cái ghế.
Còn có bóng đèn màu vàng treo phía bên trên.
Ở bên phải là một bức tường bằng kính một chiều, người ở bên trong không thể nhìn thấy gì nhưng ở bên ngoài lại có thể quan sát rất rõ.
Mộc Du Miên hiểu rõ căn phòng này để làm gì, thậm chí...
cô còn từng thẩm vấn phạm nhân ở đây.
Cô chậm rãi đi tới ghế rồi ngồi xuống, trên bàn đã chuẩn bị sẵn giấy bút cho cô.
Lục Âu kéo ghế ra ngồi đối diện cô, cất tiếng: "Cô Mộc, cô có thể ghi lại câu trả lời ở đây: Mộc Du Miên gật đầu, bấy giờ Lục Âu mới bắt đầu hỏi: "Cô Mộc, ngày mười hai tháng tư có phải là cô đã bị Vương Vũ bắt cóc không?"
"Phải."
"Anh ta đã bán cô cho bà trùm của Thiên Thai, Lưu Sa? "Phải "
"Vậy cô có quen biết người đàn ông này không?"
Lục Âu rút ra một tấm ảnh chụp của Vương Thăng từ trong tập tài liệu.
Mộc Du Miên lắc đầu, viết lên giấy.
"Tôi không biết ông ta, Lưu Sa bắt tôi hầu rượu cho ông ta, sau đó tôi chỉ phản kháng lại"
"Vậy ai đã bắn ông ta?"
Lục Âu nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi.
Cô chớp mắt một cái, mất vài giây sau.
Bàn tay mới cầm bút viết lên giấy ba chữ: "Tôi không biết."
Mộc Du Miên cảm giác rằng ba chữ đó như lấy hết sức lực trong người cô để viết ra vậy.
Rõ ràng Ám Dạ là tên sát thủ mà cô và Lục Âu đã mất bao nhiêu công sức để truy đuổi, nhưng khi biết Thương Chủy là Ám Dạ, cô đã...
không thể nào nói ra nổi.
Tại sao chứ? Chẳng lẽ là cô đã thích anh mất rồi hay sao? Lục Âu thấy cô cụp mắt, vẻ mặt có chút thẫn thờ.
Anh ta lại nói: "Cô Mộc, Lưu Sa vẫn còn sống.
Bà ta nói rằng người đã bản chết người của bà ta là một người đàn ông, anh ta che kín mặt mũi, sau đó cứu cô ra có phải không?"
Mộc Du Miên căng thẳng tới nỗi tim đập thình thịch.
Nhưng nếu Lục Âu đã biết thân phận của Ám Dạ, anh ta không cần phải hỏi cô nhiều thế, cô nghĩ anh ta đang nghi ngờ cô.
"Đúng là anh ta đã cứu tôi, nhưng tôi không biết anh ta là ai"
Lục Âu im lặng trước câu trả lời của cô, lần này anh ta không hỏi về chuyện vụ án nữa mà lại nói tới Thương Chủy.
"Cô Mộc, tôi cảm thấy chông của cô có vẻ tính chiếm hữu rất cao phải không? Vậy tại sao khi nghe tin cô bị bắt cóc mà anh ta không hề đi tìm cô vậy?"
Mộc Du Miên ngạc nhiên, anh ta nói thế là sao? Lục Âu mở cho cô một đoạn clip ghi lại cảnh Thương Chủy đang họp cùng với đối tác ở nhà hàng, họp tới tận tối muộn, vậy nên trong khoảng thời gian đó anh không thể tới cứu cô được.
Thế này là như thế nào? Ám Dạ không phải là Thương Chủy sao? "Tại sao anh lại điều tra cả anh ấy?"
Cô hỏi.
Lục Âu tắt clip đi, cất điện thoại vào túi rồi mới nói: "Bởi vì chúng tôi nghi ngờ người đàn ông cứu cô đêm hôm đó chính là Ám Dạ, chúng tôi đã theo dõi hắn rất lâu rồi, hắn đã giết rất nhiều người.
Hành tung của hẳn xuất quỷ nhập thần, trước giờ còn chưa hề ra tay cứu người, nhưng lần này hắn lại cứu cô.
Tôi xin lỗi, tôi bắt buộc phải điều tra tất cả những người xung quanh cô, cô Mộc.
Mộc Du Miên im lặng, Lục Âu trước mắt cô bây giờ thật không hề giống với ngày xưa một chút nào.
Anh ta thay đổi quá nhiều, cho dù là vì Ám Dạ, cô cảm giác như là cho dù phải đánh đối bất cứ thứ gì, anh ta cũng phải bắt cho bằng được Ám Dạ vậy.