• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Du Miên nghiêng người né tránh bàn tay bẩn thỉu của ông ta, hai chân run rẩy chạy ra tới cửa, nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì mái tóc của cô đã bị một lực kéo mạnh từ phía sau.

Vương Thăng nắm tóc cô rồi cười khà khà, trong mắt tràn đầy dục vọng như loài dã thú.

"Bé yêu à, em định chạy đi đâu?"

Giọng cười của ông ta vang lên trong căn phòng, khiến cô nổi cả gai ốc.

Cô nghiến răng, đưa mắt tìm kiếm xung quanh, cố gắng tìm ra một thứ gì đó có thể làm vũ khí để chống cự.

Nhưng thân thể cứ dần mất đi sức lực, còn người đàn ông kia liên tục áp sát cô, dùng bàn tay bẩn thỉu muốn xé đồ trên người cô ra.

Mộc Du Miên cứ lùi lại, phía sau chạm phải bức tường lạnh băng, Vương Thăng ở trước mặt cô, phả ra hơi thở đậm mùi rượu, ánh nhìn ghim chặt trên hai bầu ngực phập phồng căng tròn rồi liếm đôi môi đầy thèm thuồng.

"Ngoan ngoãn đi nào, đừng cố chống cự nữa bé yêu à...

Mùi hương trên cơ thể thiếu nữ ngọt ngào khiến dục vọng trong người ông ta cuôn cuộn sôi trào.

Vương Thăng vươn tay muốn sờ lên bắp đùi trắng mịn của cô, Mộc Du Miên liền hất tay ông ta ra, sự phẫn nộ dâng lên trong đáy mắt, cho dù đang ngà say thì Vương Thăng vẫn đủ sức để xé chiếc váy trên người cô xuống.

"Ứ"

Cô hoảng loạn vùng vẫy, Mộc Du Miên cảm thấy thật kinh tởm, cô đã từng nghĩ mình rất ghét Thương Chủy chạm vào người, nhưng người đàn ông trước mặt mới thật sự khiến cô buồn nôn.

Đột nhiên trong khoảnh khắc này, cô lại nhớ tới anh, cô muốn rời khỏi anh cơ mà, tại sao lại không kìm được mà muốn anh ở đây ngay bây giờ chứ...? Mộc Du Miên không cam chịu phản kháng cho bằng được, ông ta một tay giữ tay cô, một tay cởi quần, một loạt tiếng lạch cạch vang lên, chiếc quần trên người Vương Thăng cuối cùng cũng tụt xuống, hai chân núc ních thịt và thứ phöng lên ở giữa lọt vào mắt cô khiến cô sởn gai ốc.

"Bé yêu...

em thấy cậu bé của anh thế nào?"

Vương Thăng cười hề hề, bụng cô quặn lên từng hồi, cản môi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Thật kinh tởm! Ông ta hít hà mùi hương trên người cô, vẻ mặt rất hài lòng thỏa mãn, sau đó đè nghiến cậu bé ma sát với đùi cô.

Mộc Du Miên nổi da gà, không biết lấy sức lực ở đâu, co chân lên rồi đạp cho ông ta một cú vào ngay chính giữa hạ bộ.

ÁI"

Vương Thăng kêu lên như lợn bị chọc tiết, vẻ mặt đang từ sung sướng hả hê giờ đây nhăn nhúm thành một cục, cong người ôm lấy hạ bộ của mình, viền mắt long lên sòng sọc.

"Con...

con nhỏ đáng chết này!"

Vương Thăng lao đến, Mộc Du Miên chạy tới bên cái bàn, cầm lấy chai rượu trên bàn rồi đập mạnh xuống, chai rượu tức thì vỡ tan, thủy tinh cùng rượu đỏ bản tung tóe ra bốn phía.

Cô siết chặt cái chai vỡ giờ đây tạo thành một thứ vũ khí sắc nhọn, chĩa thẳng vào ông ta! "Mày...

mày định làm gì? Đừng có mà làm càn!"

Vương Thăng không ngờ cô táo tợn thế, vội vàng lùi dần về phía sau.

Ánh mắt Mộc Du Miên lạnh lẽo không khoan nhượng, cho dù hôm nay có phải chết ở đây thì cô cũng nhất quyết không để người bẩn thỉu như ông ta chạm vào mình! "Mày dám!"

Vương Thăng đột ngột bóp chặt cổ tay cô, vô tình bóp vào vết thương còn chưa lành hẳn.

Mộc Du Miên cứng cỏi nén đau đớn nắm chặt lấy cái chai, vô tình cứa vào cánh tay của ông ta.

"Con đàn bà chết tiệt!"

Bị đau, tỉnh cả rượu, cho dù cánh tay chảy máu đầm đìa, Vương Thăng mặc kệ xông tới đẩy cô ngã xuống sàn nhà, sau đó thẳng tay tát cô.

"Con khốn! Dám làm tao bị thương à?!"

Ông ta tức giận gầm lên, kèm theo đó là những tiếng 'chát chát' vang lên.

Gò má cô đỏ ửng, Mộc Du Miên cảm thấy trong miệng mình còn có vị máu tanh.

"Dám làm càn nữa không?"

Vương Thăng thấy cô không vùng vẫy nổi nữa mới ngừng, bên miệng ông ta tức thì treo lên một nụ cười dâm đãng.

Mộc Du Miên nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh băng, đột nhiên cái nhìn đó lại khiến Vương Thăng lạnh sống lưng.

Nhưng bây giờ ông ta đã bị dục vọng điều khiển, đâu thể nghĩ thêm được cái gì nữa.

"Ngoan ngoãn đi thì sẽ không bị đánh."

Vương Thăng đột ngột túm lấy đùi cô, bắt dạng chân sang hai bên, ông ta nuốt nước bọt hướng tới định xâm nhập vào.

Mộc Du Miên đang cố gắng với lấy cái chai, bên ngoài cửa lúc này đột ngột có một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị một lực lớn tác động nên bật tung ra.

Thương Chủy đạp cửa, vừa nhìn thấy cảnh Vương Thăng đè cô dưới đất, trên người cô chiếc váy còn bị rách tả tơi, lộ ra da thịt mịn màng như ngọc, trong mắt anh tức thì bùng lên ngọn lửa giận dữ.

Vương Thăng giật mình, vừa định há miệng la lớn thì đã lĩnh trọn cú đạp của anh.

Người ông ta vãng ra đập vào bức tường phía sau, run rẩy ôm bụng hò trên đất.

Thương Chủy bước từng bước tới trước mặt ông ta, khí thế lạnh lùng đáng sợ như ác quỷ, đôi mắt dưới vành mũ lưỡi trai ngùn ngụt giận dữ, anh rút súng từ trong người ra, nhắm thẳng vào ông ta.

Vương Thăng vừa định há miệng chửi bới, nhưng nhìn thấy khẩu súng đen ngòm, họng súng hướng vào mình.

Cả người ông ta run rẩy dữ dội, bò quỳ trên đất, lắp bắp không nói nên lời.

Mộc Du Miên cũng vô cùng kinh ngạc, cô nhân cơ hội chạy tới giường lấy cái chăn quấn lên người, che đi cơ thể của mình.

Bên ngoài Lưu Sa đã phát hiện ra có người ngoài đột nhập, bà ta liên mang hơn mười đàn em tới, người nào người nấy cao to vạm vỡ, trên tay đều cầm gậy gộc.

"Đứa nào dám vào đây phá chuyện làm ăn của tao hả?!"

Bà ta chống nạnh quát lớn, cùng với đám đàn em phía sau bao vây Thương Chủy.

Vương Thăng thấy thế, lá gan to hơn lúc nãy, khôi phục dáng vẻ thách thức anh.

Thương Chủy không hề nao núng sợ hãi, nhắm trúng bả vai của ông ta mà bóp cò, tiếng súng bất ngờ vang lên, mùi máu tanh tưởi lan tỏa ra khắp căn phòng.

Tất cả mọi người đồng thời mở to mắt ngạc nhiên, Vương Thăng ôm lấy bả vai của mình, hét toáng lên như là con lợn bị chọc tiết.

"Ngài Vương! Khốn kiếp! Bắt lấy nó cho tao!"

Lưu Sa tức giận chỉ thắng vào Thương Chủy, ra lệnh cho đàn em.

Trên tay anh đang cầm súng nên bọn chúng cũng không dám manh động, nhưng dù sao bọn chúng cũng đông hơn, vì thế mà chúng lao tới giơ gậy đánh anh.

Đáng tiếc là chưa chạm được vào người anh thì đã bị ăn một phát đạn.

Thương Chủy vừa né người tránh vừa nã đạn, Lưu sa nhìn đàn em lần lượt ngã xuống, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra biểu cảm sợ hãi, Mộc Du Miên thấy bà ta định chạy đi gọi thêm đàn em, cô bèn ngáng chân bà ta làm bà ta ngã sõng soài.

Bà ta định đứng dậy, tức thì lại bị chân cô đè nghiến lên lưng áp đảo.

Lưu Sa nghiến răng căm hận nhìn cô, gằn giọng: "Con khốn! Mau thả tao ra!"

Bị một cô gái câm như cô dẫm dưới chân, bà ta hận không thể giết chết cô.

Mộc Du Miên cong môi cười, nhắm trúng vào bàn tay cử bà ta mà dẫm lên, còn dùng sức nghiến mạnh.

"ÁI"

Lưu Sa hét lên đau đớn thảm thiết, nhưng thế này đã là gì so với những chuyện mà bà ta từng làm với cô và những cô gái ở đây? Mộc Du Miên cúi người nhặt một mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, kề sát vào mặt bà ta.

Lưu Sa trợn trừng mắt sợ hãi, khuôn miệng lắp bắp: "Mày...con khốn này...

mày muốn làm gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK