Hồ Lăng Triệt nở nụ cười dịu dàng với Mộc Du Miên, còn cô vẫn giữ vẻ mặt ngạc nhiên khi trông thấy anh ta.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Hồ Lăng Triệt không như Thương Chủy, anh ta không thể hiểu cô đang nói gì, nhưng dựa vào biểu cảm ngạc nhiên đó của cô, anh ta cũng phần nào đoán ra.
"Tôi đến tìm Thương Chủy có chút chuyện, không ngờ đúng lúc lại gặp cô ở đây."
Anh ta cười đáp.
Mộc Du Miên nhìn anh ta bằng ánh mắt nghi ngờ, Hồ Lăng Triệt tiếp tục lên tiếng: "Cô Mộc, cô muốn đến Thiên Kình chứ?"
"Cô đừng lo, tôi cũng tiện đường đến đó."
Mộc Du Miên xem đồng hồ, còn chưa đầy mười phút nữa, vậy nên cô không ngần ngại cầm lấy mũ bảo hiểm của anh ta đưa cho rồi lên xe.
"Ôm chắc vào nhé"
Hồ Lăng Triệt vít ga lên, cả người cô liền đổ về phía trước theo quán tính.
Cô đành phải ôm chặt lấy eo của anh ta.
Bấy giờ ở trên xe, trợ lý Lưu cảm nhận được bầu không khí giống như đóng băng, ánh mắt Thương Chủy lạnh lẽo không thể tả, nhìn chăm chú về phía trước không chớp mắt.
Thân là một trợ lý lâu năm, anh ta biết ngay căn nguyên bắt nguồn từ thiếu phu nhân rồi, dạo này tính khí Tổng giám đốc thay đổi thất thường, đặc biệt là những chuyện liên quan tới thiếu phu nhân.
"Tổng giám đốc, hay là để tôi quay lại đón thiếu phu nhân ạ?"
Trợ lý Lưu nuốt nước bọt, đánh liêu hỏi.
"Không cần"
Thương Chủy lập tức từ chối.
Ngoài miệng thì nói không cân nhưng trong lòng thì lại không ngừng nghĩ tới cô.
Thương Chủy khoanh tay ngồi vắt chân, quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, đúng lúc này Hồ Lăng Triệt lái xe mô tô chở cô phóng vù qua xe của anh.
Chiếc váy trắng cô mặc trên người tung bay theo làn gió, đôi chân dài trắng nõn cứ thế lộ hết cả ra.
"Tổng giám đốc, đó không phải là thiếu phu nhân hay sao...?"
Trợ lý Lưu bán tín bán nghi buột miệng hỏi, chạm phải đôi mắt của anh liền thức thời ngậm lại.
Giỏi lắm! Còn dám ôm chặt người đàn ông khác như thế "Trợ lý Lưu...
Thương Chủy cất tiếng như rít qua kẽ rằng.
Anh ta lắp bắp trả lời:"
Vâng.
"
"Vượt qua chiếc xe đó cho tôi."
Trợ lý Lưu nhấn mạnh chân ga, chiếc xe ô tô phóng lên tới bên cạnh xe của Hồ Lăng Triệt, nhưng anh ta vốn đi xe mô tô, tất nhiên luồn lách dễ dàng hơn, cho dù tài lái xe của trợ lý Lưu có cao đến đâu đi chäng nữa thì cũng khó mà bắt kịp.
Hồ Lăng Triệt thích thú cho Thương Chủy ngửi khói, chắc giờ này anh đang tức lắm đây.
Còn Mộc Du Miên chuyên tâm nhìn về phía trước nên không hề chú ý tới anh ta đã lái xe lướt qua xe của Thương Chủy.
"Kịch"
Xe mô tô dừng lại trước cửa tập đoàn Thiên Kình, cô bước xuống xe, trả lại mũ cho Hồ Lăng Triệt rôi cảm ơn anh ta.
"Không có gì."
Anh ta nhìn cô rồi cười.
Mái tóc của cô bay lên, Mộc Du Miên khẽ vuốt nó lại ra sau tai, vốn chỉ là một hành động bình thường nhưng lại khiến cho trái tim của anh ta xao xuyến.
"Cô Mộc, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?"
Hồ Lăng Triệt đột nhiên cất tiếng hỏi.
"Tôi xin lỗi vì có hơi đường đột, nhưng chuyện lần trước ở nhà hàng, tôi đã nghe thấy cuộc tranh cãi của cô và em gái cô.
Tôi không nghĩ cô là người như thế."
Anh ta trầm giọng nói.
"Cảm ơn anh..."
Mộc Du Miên chỉ biết cười gượng.
"Nhưng cô có thích Thương Chủy không?"
Anh ta chợt hỏi, nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, anh ta mới bối rối gãi đầu, nói: "Tôi xin lỗi, tôi thất lễ rồi.
Đúng lúc này Thương Chủy đã đến nơi, đôi giày da đen bóng chạm xuống làn đường, khí thế cuồng ngạo bá đạo xuất chúng thu hút không ít ánh nhìn.
Tuy nhiên sự chú ý của anh bây giờ chỉ tập trung trên gương mặt của Mộc Du Miên mà thôi.
Hồ Lãng Triệt nhận ra anh đã đến, Thương Chủy dừng lại trước hai người bọn họ, nheo mắt nhìn anh ta."Hồ Lăng Triệt, hôm nay cậu rảnh rỗi nhỉ?"
Giọng nói lạnh lùng như mọi khi mang hàm ý châm biếm.
"Cũng bình thường thôi."
Anh ta nhe nhởn cười, đáp lại.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như cô có thể cảm nhận được dòng điện chạy qua, Mộc Du Miên đột nhiên nở nụ cười, chủ động khoác tay Thương Chủy đầy thân mật, hướng tới Hồ Lăng Triệt mà nói: "Câu hỏi lúc nãy của anh, bây giờ tôi xin trả lời là tôi yêu anh ấy.
Hai chúng tôi rất hạnh phúc."
Thương Chủy đọc được khẩu hình của cô còn Hồ Lăng Triệt thì ngây người ra nhìn.
Anh được đà liên đưa tay ra ôm chặt eo cô, thể hiện rõ quyền chiếm hữu: "Cô ấy nói rằng cô ấy rất yêu tôi, chúng tôi rất hạnh phúc, cậu có thể đi được rồi"
Hồ Lăng Triệt tái mặt, anh ta đội mũ rồi lên xe mô tô phóng vù đi, Thương Chủy nhìn theo anh ta, ánh mắt sắc bén.
Mộc Du Miên đợi cho anh ta đi khuất, bấy giờ mới buông tay anh ra, đứng sang một bên vuốt vuốt tóc.
"Ha...
tôi quên mất rằng em đóng kịch rất giỏi"
Thương Chủy lên tiếng chế nhạo cô.
"Anh chẳng nói là đừng làm mất thể diện của Thương gia còn gì.
Đây chỉ là cô làm theo ý anh mà thôi.
Anh không ngờ cô dùng chính lời nói đó để phản bác lại mình, ngoài miệng lại nói: "Đúng.
Mộc Du Miền, một người phụ nữ tâm cơ như em thì có gì mà không làm được có phải không?"
Anh vừa dứt lời, đã cảm nhận được đồng tử long lanh trong suốt của cô nhìn mình.
Lát sau, Mộc Du Miên cụp mi mắt xuống, vài giây sau liền khôi phục bộ dạng bình thường, lạnh nhạt đáp: "Đúng vậy.
Cô không cần phải giải thích, bởi vì người đàn ông này từ đầu tới cuối hành động chỉ vì mục đích của mình mà thôi.
Anh từng nói rằng khi cô rời đi, anh sẽ tổn thương, rốt cuộc cũng chỉ là tính ham muốn chiếm hữu trước mặt người khác mà thôi.
Thương Chủy nheo mắt, anh không muốn nói thế nhưng lại không kìm chế được mà làm tổn thương cô.
"Mộc Du Miên."
Khi cô đi lướt qua, anh đột ngột nắm tay cô lại.
Chạm phải ánh mắt bình lặng sâu thắm đó, anh nhất thời không nói được gì.
Bên ngoài lúc này, xe cảnh sát bất chợt đến nơi, Lục Âu bước xuống, Thương Chủy lập tức khó chịu, tại sao cái thằng nhóc này cứ liên tục đến phá hỏng anh vậy? Nhưng lần này, anh ta đến tìm Mộc Du Miên.
Lục Âu giơ một tờ giấy lên trước mặt cô, nghiêm nghị nói: "Cô Mộc, cô bị tình nghi có liên quan tới một vụ án giết người.
Mời cô theo chúng tôi về đồn lấy lời khai"
Giết người? Mộc Du Miên mở to mắt, khi Lục Âu định đưa cô đi, Thương Chủy đã đứng chắn trước mặt cô, ngăn cản.
"Này, cậu là cái thá gì mà dám đưa vợ của tôi đi hả?"
Lục Âu thấp hơn anh nửa cái đầu, khí thế có thua kém, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
"Mời anh tránh ra, nếu không anh sẽ phạm phải tội cản trở người thi hành công vụ."
"Cản trở? Trước giờ chỉ có tôi cản trở người khác, còn không có ai dám cản trở tôi cả"
Thương Chủy bá đạo nói.
Lục Âu không đáp lời, ra hiệu cho đồng nghiệp đưa cô đi.
Thương Chủy thấy thế, xông vào đánh một cảnh sát khiến anh ta trở tay không kịp, ngã xuống đất.
"Ai dám đưa cô ấy đi?!"
Thương Chủy đáng sợ gầm lên một tiếng, Lục Âu trực tiếp rút súng ra, nhằm thẳng vào anh, nói: "Tổng giám đốc Thương, tôi có lệnh bắt buộc phải đưa cô ấy đi, nếu anh còn chống đối thì tôi sẽ nổ súng.
Anh cũng nên chú ý tới thân phận của mình đi, ở đây rất đông người đấy.
Lục Âu nhắc nhở, anh ta muốn đưa anh vào thế khó.
Mộc Du Miên cảm thấy tình hình căng thẳng, chủ động xoa dịu Thương Chủy.
"Anh đừng lo, không sao đâu.
Tôi đi một chút rồi sẽ về"
Tính cách anh ưa mềm không ưa cứng, nếu cứ làm căng ở đây, nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay.
Thương Chủy hít sâu từng đợt, bàn tay đặt ở eo cô siết chặt, một lúc sau mới dần buông lỏng.
"Sau hai mươi tư giờ, cô ấy phải được thả ra."
Anh nói.
"Nếu cô Mộc không liên quan thì điều đó là tất nhiên."
Lục Âu trả lời.