• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mảnh thủy tinh vỡ sắc bén lướt qua làn da của bà ta, mồ hôi trên mặt Lưu Sa nhỏ thành từng giọt, còn Mộc Du Miên vẫn chưa làm gì mà chỉ đang quan sát vẻ mặt sợ hãi của bà ta.

Lưu Sa lạnh buốt sống lưng, ánh mắt của Mộc Du Miên nghiêm khắc lạnh băng, không hề phù hợp với vẻ bề ngoài mảnh mai của cô.

"Đừng...xin hãy tha cho tôi, xin cô đấy."

Từ miệng của bà ta thốt lên lời van xin, thân là một bà trùm, vậy mà không ngờ lại có ngày phải đi van xin người khác.

Bên khóe môi rớm máu của Mộc Du Miên khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh lùng, lúc nấy trong đầu cô quả thật đã có suy nghĩ sẽ dạy cho bà ta một bài học, nhưng nghĩ lại, nếu Lưu Sa có tội thì sẽ có luật pháp đứng ra xử lý bà ta.

Vậy nên Mộc Du Miên vứt mảnh thủy tinh xuống đất, nhưng kẻ ác vốn dĩ chẳng biết hối cải là gì, bà ta đột ngột lấy hết sức vùng dậy, nhặt lại mảnh thủy tinh vỡ lúc nãy, sau đó nhắm thẳng vào cô.

"Con khốn! Dám uy hiếp tao à? Tao sẽ giết chết mày!"

"Đoàng!"

Khi mảnh thủy tỉnh chỉ cách khuôn mặt cô vài centimet, Thương Chủy đã kịp nã đạn vào người Lưu Sa.

Tiếng súng vang lên, bà ta còn trợn trừng mắt kinh ngạc, vài giây sau thì ngã lăn ra đất.

Mùi máu tanh nồng giờ đây bao trùm cả bầu không khí, Mộc Du Miên nhìn sang thấy bên cạnh anh đám đàn em của Lưu Sa nằm dưới đất, cả Vương Thăng cũng đã ngất xỉu.

Bên ngoài đột ngột vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Thương Chủy nhanh chóng dắt tay cô chạy đi đến bên xe mô tô của mình, anh ra hiệu cho cô mau lên xe, nhưng Mộc Du Miên đã vùng khỏi tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ.

"Tại sao? Tại sao anh phải giết bọn họ?"

Thương Chủy đột nhiên cứng người, anh tới đây cứu cô, anh tức giận khi thấy cô bị cưỡng hiếp, vậy nên anh giết bọn chúng là sai sao? "Cho dù bọn họ có làm điều xấu xa thì pháp luật sẽ trừng trị bọn họ, tại sao anh lại giết người?"

Mộc Du Miên há miệng nói, dân dần lùi người lại.

Khoảng cách giữa hai người ngày càng xa dần, cơn đau trong tim anh bỗng nhói lên.

"Bọn chúng đáng chết!"

Thương Chủy gần giọng, nói.

Cô lắc đầu, bàn tay siết chặt.

"Anh giết bọn họ, anh cũng là một người xấu!"

Anh đã làm cho cô nghĩ rằng trong mắt anh, sinh mạng của con người chỉ giống như cỏ rác.

Mộc Du Miên từng nghĩ cô nợ anh một mạng, bởi vì anh đã cứu cô, nhưng mạng sống của cô là vì anh giết người mà đổi, cô lại cảm thấy rất căm ghét anh.

"Cho dù thế nào đi chăng nữa, một trong số bọn họ cũng không xứng đáng phải chết!"

Cô hét lên vô thanh, tâm lại đau như phế, tức thì xoay người chạy đi, nhưng lập tức vòng eo đã bị siết chặt.

"Tôi không cho em đi!"

Thương Chủy gắt gao ôm chặt eo cô, xa xa tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần.

Mộc Du Miên giãy giụa nhưng hai cánh tay anh như gọng kìm, cố chấp khóa chặt người cô lại.

Viền mắt cô nóng bừng, Thương Chủy đột ngột xoay người cô lại, sau đó một tay bịt mắt cô lại, vài giây sau đôi môi của cô đã bị anh ngậm lấy.

Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, cả cơ thể cô bỗng run lên.

Lời nói của Lục Âu đột nhiên vang lên trong đầu cô, Ám Dạ đã xuất hiện ở gần kho hàng hôm đó, còn bị bản một phát...

Thương Chủy ngược lại căn nuốt môi cô cuồng nhiệt, đầu lưỡi bên trong dây dưa quấn lấy lưỡi cô, sự ngọt ngào của cô khiến tâm trí anh phát cuồng, anh chỉ muốn cô thuộc về riêng mình, bất cứ ai động vào cô sẽ phải trả một cái giá đắt.

Sự ngông cuồng chiếm hữu ấy như một cơn sóng lớn nhấn chìm cô, mùi hương bạc hà quen thuộc xâm lấn bên trong miệng cô.

Cho dù Mộc Du Miên không nhìn thấy gì, nhưng có những việc mà không cần nhìn tận mắt vẫn có thể cảm nhận được, anh cũng không thể lừa dối cô thêm nữa.

Thương Chủy cho dù không nỡ cũng phải buông ra, anh chạm môi lên vành tai cô, nói khẽ: "Nghe lời, em lên xe đi, rời khỏi đây trước đã, nếu cả hai chúng ta cứ dây dưa ở đây sẽ không tốt"

Anh thử buông lỏng eo cô một chút, Mộc Du Miên không chạy đi, Thương Chủy lên xe, nhấn ga, cô ở đằng sau ôm lấy eo anh, sau đó chiếc xe mô tô biến đi mất hút vào trong màn đêm.

Khi Lục Âu đến nơi chỉ thấy một hiện trường thảm khốc, camera cũng bị phá hỏng, bên trong quán karaoke trá hình, bọn họ đã giải cứu hàng trăm cô gái, triệt phá đường dây mại dâm lớn nhất ở đây.

Thương Chủy lái xe một lúc, vừa chú ý quan sát xung quanh, phát hiện không có ai đuổi theo, bấy giờ mới an tâm hơn một chút.

Tạm thời tối nay sẽ không quay về khu phố đèn đỏ, càng không thể quay về Thương gia, bởi vì hiện tại anh đang xuất hiện với thân phận là Ám Dạ.

Vì thế mà anh lái xe tới một nhà nghỉ nhỏ, tối nay bọn họ sẽ nghỉ lại ở đây.

"Mèo hoang nhỏ, đến nơi rồi, chúng ta xuống thôi."

Anh thấy cô không động đậy, bèn vỗ vỗ vào cánh tay mảnh khảnh đang vòng qua eo mình.

Mộc Du Miên liêu xiêu bước xuống, anh tháo mũ ra cho cô, thấy gương mặt cô đỏ lên, lại nghĩ là do mũ bảo hiểm bí quá.

Chủ nhà nghỉ đưa chìa khóa phòng cho anh, không ngạc nhiên khi nhìn thấy những cặp đôi, anh cầm lấy chìa khóa rồi nắm cổ tay cô đi lên phòng.

Mộc Du Miên bước theo sau anh, mỗi bước chân như lâng lâng, còn cơ thể nóng rực khó chịu, cô không hề biết rằng thuốc mà cô uống phải, càng để lâu thì càng không tốt, Thương Chủy cảm giác hình như cô bỗng trở nên ngoan ngoãn, hai người vừa vào phòng, chưa kịp đóng cửa thì cô đã lao tới, sà vào lông ngực vạm vỡ của anh mà cọ tới cọ lui.

"Nóng quá...

khó chịu quá..."

Mộc Du Miên lẩm bẩm, khuôn mặt tỉnh xảo đỏ ửng dán sát vào làn da của anh.

"Em sao thế?"

Thương Chủy cuối cùng cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn, cả người cô nóng phừng phừng như bị sốt.

Đã thể ngón tay nhỏ còn mân mê cởi cúc áo sơ mi của anh, bàn tay trườn vào bên trong vạt áo anh.

Bây giờ tâm trí của cô đã không còn tỉnh táo, thuốc đã ở trong cơ thể cô một thời gian, khoảnh khắc này đầu óc của Mộc Du Miên trống rỗng, cô không thể suy nghĩ được gì nữa, cô chỉ muốn hướng tới nơi đang tỏa ra hơi lạnh, xoa dịu đi cơn nóng rực ngứa ngáy trong người mình.

"Mộc Du Miên...' Anh gọi tên cô, ngăn bàn tay cô đang lần mò trong áo mình lại.

Cô khó chịu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt long lanh mờ sương, đôi môi đỏ cong lên hờn dỗi, nức nở một tiếng.

"Anh không thích à?"

Thương Chủy chỉ thấy đôi môi anh đào khẽ mấp máy, thân dưới đột nhiên nóng rực trào dâng theo cô, yết hầu chuyển động lên xuống, dáng vẻ này mười phần là bị trúng thuốc rồi.

Thương Chủy lại cảm thấy tức giận, Mộc Du Miên thấy anh bỗng nhiên im lặng, bèn đấy anh một cái.

Thương Chủy không phản ứng kịp bị đẩy ngã lên giường, nháy mắt sau một thân thể mềm mại như bông đã nằm lên người anh.

Cô cởi áo sơ mi của anh ra, cảm thán cơ bắp hoàn mỹ cuồn cuộn, khỏe khoắn, đôi môi anh đào đặt lên cơ thể anh từng dấu hôn.

"Mèo hoang nhỏ, em học ở đâu ra cái cách này hả?"

Anh nghiến răng khó nhịn.

cô nở nụ cười ngọt ngào, hai gò má trắng mịn hồng hồng lên, đáng yêu vô cùng đáp lời anh.

"Anh có thích không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK