• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Nhược Hy không cam tâm hét lên, Nhã Tịnh vội vàng bịt miệng của cô ta lại, bà ta nổi cơn tức giận mảng: "Nhược Hy! Đừng có hét lên nữa, không phải ban đầu con đẩy cho Mộc Du Miên đi gả thay hay sao?! Bây giờ con còn kêu ai? Nếu như để ông ngoại biết được thì con đừng mong ở cái nhà này nữa!"

Cô ta uất ức rơi nước mắt, Nhã Tịnh thở dài, nói: "Lần trước con tiếp cận Thương Chủy không thành rồi còn gì, con còn muốn gì nữa?"

Mộc Nhược Hy nắm chặt tay, nghiến răng hỏi bà ta: "Mẹ, tại sao con cứ cảm thấy mẹ không muốn cho con kết hôn với Thương Chủy?"

"Không...

không có..."

Nhã Tịnh liền bối rối.

"Vậy thì mẹ cũng không cần phải nói như thế, con đã quyết định rồi, con nhất định phải giành lại Thương Chủy, đá Mộc Du Miên ra khỏi đó, bởi vì vị trí thiếu phụ nhân ở Thương gia là của con chứ không phải là của cô ta!"

Mộc Nhược Hy nói xong, đẩy bà ta ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Cô ta sẽ không cam chịu làm một món đồ vật trao đổi vì lợi ích của Mộc gia đâu! Thương gia.

Tiếng nước róc rách khe khẽ từ trong nhà tắm truyền ra, Thương Chủy đang ngồi làm việc, ánh sáng từ màn hình máy tính khiến cho đôi mắt anh có chút nhức mỏi, vừa day day mi tâm một lát, cánh cửa nhà tắm đã mở ra.

Mộc Du Miên cầm khăn bông lau tóc, cả người trắng trẻo như bông, cô vừa chạy tới tủ quần áo thì bất ngờ bị một bàn tay nào đó kéo một cái, nháy mắt cả người đã ở trong lòng anh.

"Hừm...

cũng được đấy..."

Anh quên cả mệt mỏi, đôi mắt tràn ngập hứng thú nhìn cô.

Mộc Du Miên cố kéo vạt áo sơ mi xuống nhưng lại chẳng thể nào che được đôi chân thon dài.

Không phải là một màn của anh bày ra hay sao?! Lấy quần áo của cô đi mất, chỉ để lại mỗi một chiếc áo sơ mi.

Mộc Du Miên không còn cách nào khác đành phải mặc chiếc áo sơ mi của anh lên người.

Thân thể anh cường tráng, vì thế mà áo gần như cô mặc thành váy, cô nhìn thì thấy rất buồn cười nhưng anh lại thấy mang một tư vị cám dỗ đặc biệt, nhất là trong mắt Thương Chủy, quả thực không tồi chút nào.

Ngược lại còn làm anh hưng phấn...

Bởi vì cả người Mộc Du Miên giống như là thuộc về anh vậy...

"Biến thái...

mau buông em ra..."

Cô vùng vẫy giãy giụa, vô tình làm cho vạt áo càng trượt lên hơn, cúc áo vô tình cũng bị bung ra, lộ ra một mảng xuân quang xinh đẹp.

Nhìn cô giống như một đứa trẻ con trắng trắng mềm mềm mặc áo sơ mi của người lớn, chống cự lại anh.

Thương Chủy không những không buông mà còn bế cô đặt lên bàn làm việc, anh xua đồ đạc sang một bên, bây giờ khuôn mặt của hai người ngang bằng nhau.

Anh vòng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, nháy mắt đôi môi đã ngậm lấy bờ môi anh đào ngọt ngào.

Mộc Du Miên vừa tắm xong, mùi sữa tắm thoang thoảng dễ chịu, giống như mùi hoa và sữa, ngọt ngào say đắm.

Thương Chủy giống như phát nghiện, móng vuốt đã luồn vào trong áo cô...

Cô bắt lấy tay anh, ánh mắt long lanh mơ hồ cầu xin...

"Anh đã nhịn cả ngày hôm nay rồi"

Thương Chủy mân mê gò má non mịn, hơi thở như hun nóng mang tai cô, thanh âm ẩn chứa sự nhẫn nhịn khó nói thành lời.

Mộc Du Miên đỏ mặt, không phải cô không muốn cùng anh gần gũi, nhưng mà hai người vừa mới xác lập quan hệ, cô muốn tìm hiểu anh nhiều hơn...

Nhưng người nào đó ngày ngày chỉ muốn ăn cô...

"Em muốn hiểu anh nhiều hơn."

Cô khẽ chạm tay lên ngực anh, để anh nhìn thấy khẩu âm của mình, Thương Chủy đột nhiên nhìn cô chăm chú.

Gò má cô đỏ lên, cụp mi mắt nhìn sang nơi khác.

"Không phải chúng ta chỉ suốt ngày làm chuyện đó..."

Cô mấp máy đôi môi, nói.

Dù sao lần đầu tiên làm với anh, Mộc Du Miên vẫn còn đọng lại kí ức không mấy tốt đẹp.

Ngay từ ban đầu, Thương Chủy đã cho cô thấy anh tàn nhẫn tới mức nào, bây giờ cô dường như vẫn còn cảm thấy chuyện anh nói thích mình như là đang mơ.

Liệu có một ngày, anh đột ngột thay đổi hay không? Cô sợ anh sẽ nói lúc đó anh chỉ là nhất thời rung động, chỉ là muốn đùa cô mà thôi.

Thương Chủy bông nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt cô.

Mắt của cô rất đẹp, lần đầu tiên khi nhìn vào ánh mắt ấy, anh đã có cảm giác kì lạ rồi, khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, đôi mắt kiên cường đó tràn ngập trong tâm trí anh.

Lúc nào cô cũng phản kháng lại anh, không biết từ bao giờ mà anh đã động lòng trước cô gái bé nhỏ mà kiên cường này.

"Em sợ điều gì chứ? Sợ anh nói dối à?"

Anh luôn có thể nhìn thấu được tâm tư của cô như thế.

Mộc Du Miên nhất thời không biết nói gì, Thương Chủy thở dài rồi thổ lộ: "Thật ra...

anh sẽ không hôn người mà anh không thích đâu"

Duy nhất là đôi môi này, anh chỉ hôn cô mà thôi.

Cô bỗng ngây người, mở miệng hỏi lại anh: "Chẳng lễ trước giờ anh từng qua lại với rất nhiều cô gái?"

"Cái gì?"

Vẻ mặt của anh đột ngột thay đổi, tối sầm lại, khế véo vào má cô: "Em nghĩ thành linh tinh cái gì vậy hả? Bổn thiếu gia là loại người ăn tạp vậy sao?!"

"A..."

Mộc Du Miên ôm má của mình, từ trước đến giờ cô còn nghĩ anh là người như thế cơ...

"Vậy hôm ở bệnh viện, anh cùng với y tá...?"

Bọn họ chẳng phải cùng nhau vào phòng, sau đó mấy cô y tá khác còn đồn ầm lên còn gì? Thương Chủy nhớ lại, lạnh lùng đáp: "Cô ta muốn quyến rũ anh nhưng không được, còn lấy bình thủy tinh ra để tính dọa anh, sau đó cô ta trượt chân tự ngã"

Mộc Du Miên há hốc mồm, đúng là không thể tin nổi mà...

"Chứ em nghĩ là gì hả?! Mặt của cô ta to như cái bánh bao, nhìn đã không hứng lên nổi."

Thương Chủy bật chế độ độc mồm độc miệng lên chê bai, hôm đó một mình anh dọa cho cả cái bệnh viện đó phải sợ hãi một phen cơ mà.

"Nói như thế có nghĩa là...

nụ hôn đầu của anh là dành cho em hả?"

Cô cười hỏi.

"Đúng vậy.' Anh thừa nhận.

"ồ.."

Mộc Du Miên xúc động, không ngờ được nhìn bề ngoài của anh, cô còn nghĩ anh đã chơi đùa với rất nhiều cô gái rồi cơ.

Thương Chủy nhàn nhã nói: "Anh mắc bệnh sạch sẽ, không thích mấy người phụ nữ bẩn thỉu"

"Vậy trong mắt anh, em là người như thế nào?"

"Thế nào à..."

Vuốt sói của anh bỗng luồn vào trong áo cô, Mộc Du Miên đánh lên bàn tay hư hỏng ấy, Thương Chủy cười cười rồi lên tiếng: "Trắng trẻo, đặc biệt mềm mại, rất thích hợp để ăn hàng ngày.' Mộc Du Miên "..."

Sao nghe cứ như là anh đang miêu tả món bánh bao vậy? Quả nhiên người ta nói đàn ông chỉ suy nghĩ bằng thân dưới không sai chút nào...

Mộc Du Miên bỏ qua việc khai sáng đầu óc đen tối của người đàn ông này.

Từ khi gặp anh, cô từ một người chưa hề biết nắm tay với người khác giới là gì, đã dần dần chìm vào ái tình cùng anh, lại còn càng ngày lún càng sâu.

Thương Chủy thấy cô hơi lơ đãng, liên căn một cái vào nụ hoa hồng trước ngực cô như trừng phạt, bất mãn lên tiếng: "Thời gian tâm sự đến đây là hết, bây giờ em cần thực hiện nghĩa vụ của mình đi"

Anh bế thốc cô lên, Mộc Du Miên giật mình vòng tay ôm lấy cổ anh, Thương Chủy từng bước tiến tới chiếc giường lớn.

Anh đặt cô xuống giường, sau đó nháy mắt cả thân thể cao lớn đã áp xuống cơ thể cô.

"Khoan đã...

Mộc Du Miên lắc đầu né tránh đôi môi anh.

Thương Chủy sâm mặt, không cho cô chạy trốn nữa.

"Không khoan gì cả."

Anh bá đạo bác bỏ ý kiến của cô, bàn tay thành thạo cởi bỏ áo sơ mi của cô rồi ném xuống đất.

Từng nụ hôn của anh dịu dàng rơi xuống làn da mềm mại, châm lên ngọn lửa ái tình.

Mộc Du Miên khẽ cười, cùng anh quấn quýt, bên ngoài trăng sáng lung lay, soi tỏ lên bóng hình của đôi tình nhân đang yêu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK