Ở bên trong quán cà phê, Lục Âu đã đợi cô được một lúc rồi, anh ta đang nghĩ xem có nên gọi điện cho cô không, cuối cùng thế nào lại thôi.
Có lẽ không nên vồn vã quá...
Mộc Du Miên mua khẩu trang và kính râm đeo vào, lúc cô đi vào trong quán đã nhìn thấy Lục Âu, nhưng anh ta lại không nhận ra cô.
Quán cà phê này phong cách đơn giản nhã nhặn, Lục Âu ngồi trong một góc khuất kín đáo, Mộc Du Miên bước lại gần từ phía sau lưng anh ta.
Cô đang định đưa tay ra vỗ vai anh, tức thì anh ta bỗng xoay người lại, nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh.
Cả người Mộc Du Miên mất đà liền ngã lên người Lục Âu.
"Tôi xin lỗi, tôi cứ tưởng là...
cô có sao không?"Lục Âu luống cuống đỡ cô dậy.
Mộc Du Miên nhặt kính lên, bỏ khẩu trang ra, cười cười lắc đầu bày tỏ ý không sao.
Tên ngốc này, đúng là cảnh sát có khác, càng ngày càng nhạy bén hơn rồi.
Phục vụ lẹ mắt thấy cô đến, bèn đi tới đưa menu cho cô.
Mộc Du Miên chọn một ly nước cam, Lục Âu càng nhìn cô, lại càng có cảm giác quen thuộc, vừa nãy tiếp xúc thân mật, không hiểu sao trái tim anh đột ngột đập nhanh hơn một cái.
"Anh gọi tôi tới đây là có chuyện gì muốn nói vậy?"
Mộc Du Miên viết lên điện thoại rồi giơ lên cho anh xem.
"À...
chuyện là thế này"
Lục Âu lấy tờ giấy ở trong túi áo ra rồi mở nó ở trước mặt cô, tờ giấy đó là tờ giấy hôm trước ở cục cảnh sát, cô đã viết lên trên đó.
"Thực ra...
nét chữ của cô, rất giống một người bạn của tôi, nhưng cô ấy...
đã không may gặp tai nạn nên qua đời rồi"
Khi nhắc lại chuyện đó, trong lòng anh ta vẫn quặn đau.
Mộc Du Miên hơi cúi đầu, che đi hốc mắt đỏ ửng của mình, Lục Âu lại lên tiếng: "Cô cũng biết cô ấy đấy, lần trước cô nói với tôi rằng cô có quen biết với Tạ Tranh."
Mộc Du Miên chậm rãi gật đầu, dường như cô còn không dám nhớ đến cái tên đó, mỗi khi nhắc đến cái tên đó, cô lại nhớ đến cái chết của mình.
Hiện tại không biết từ bao giờ, cô đã quen làm một Mộc Du Miên bị câm rồi, thể giới của cô đã không còn giản đơn như trước nữa.
"Cô Mộc, cô không sao chứ?"
Lục Âu thấy cô không nói gì mà chỉ cúi gäm mặt, anh ta bèn lo lắng hỏi.
Cô khịt mũi một cái, nuốt nước mắt vào trong, cười với anh ta: "Không sao."
"Tôi rất tiếc vì cái chết của cô ấy, cô ấy và tôi đã tình cờ gặp gỡ, tôi cảm thấy rất ngưỡng mộ cô ấy.' Mộc Du Miên viết cho anh đọc.
"Xin lỗi, có thể đây là nhận xét chủ quan của tôi, nếu có gì không phải, mong cô tha thứ.
Tôi cảm thấy dường như cô có điều gì khó nói phải không? Mặc dù chồng của cô là người rất giàu có và quyền lực?"
Lục Âu nói ra suy nghĩ trong lòng mình, anh ta cảm thấy một cô gái xinh đẹp và có khí chất như Mộc Du Miên, nếu không phải bị câm thì sẽ có rất nhiều người đàn ông theo đuổi.
"Chuyện phức tạp lắm."
Cô trả lời.
Lục Âu nhìn thấy trong mắt cô ẩn chứa rất nhiều điều, cảm xúc trong lòng anh ta chợt dâng lên, anh ta đột ngột nói: "Cô Mộc, nếu cô gặp bất cứ chuyện gì, cô cứ nói với tôi.
Tôi sẽ không nói với ai cả"
Mộc Du Miên sững người trong giây lát, nhoẻn miệng cười khẽ: "Cảm ơn"
Cô đã từng nghĩ muốn nhờ Lục Âu giúp mình thoát khỏi Thương Chủy, nhưng bây giờ cô lại không muốn anh ta dây vào Thương Chủy.
Hoặc có lẽ là chính bản thân cô đã dấn quá sâu vào anh mất rồi, Mộc Du Miên cảm giác Thương Chủy nhất định sẽ không buông tha cho cô...
"Chuyện tờ giấy, có lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi.
Người chết rồi cũng không thể nào sống lại được."
Cô viết tiếp.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép."
Cô nói xong bèn đứng dậy.
Nhưng đúng lúc này, Lục Âu lại lên tiếng: "Cô Mộc, cô có biết về Ám Dạ không?"
Mộc Du Miên khựng người lại, Lục Âu quan sát vẻ mặt của cô, sau đó anh ta lại nói tiếp: "Đêm hôm qua chúng tôi suýt chút nữa thì bắt được anh ta, nơi mà anh ta xuất hiện là ở gân kho hàng của công ty cô."
Lời nói của Lục Âu giống như sét đánh ngang tai, Ám Dạ đã xuất hiện ở gần kho hàng ư? Tại sao chứ? Mộc Du Miên bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra, đúng rồi, ban đầu cô còn tưởng Ám Dạ là thuộc hạ của Thương Chủy, nhưng có thuộc hạ nào lại dám quan hệ với vợ của chủ cơ chứ? "Trong lúc chạy trốn, Ám Dạ đã bị trúng đạn của tôi"
Bàn tay cô chợt run lên.
"Là ở bả vai"
Nghe xong, hơi thở của cô dồn dập, ánh mắt hoảng hốt né tránh đôi mắt đang quan sát mình cử Lục Âu.
Ám Dạ bị trúng đạn ở bả vai, hôm qua Thương Chủy cũng bị thương ở đó.
"Cô Mộc, hình như cô đang kích động...
Lục Âu khế nói.
Mộc Du Miên nhếch môi cười gượng, kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch trong lông ngực, nói: "Không, tôi không biết anh ta.
Cảnh sát Lục, những chuyện này không phải là cần giữ kín hay sao? Tại sao anh lại nói ra với tôi?"
Lục Âu đọc đoạn tin nhắn, thu lại ánh mắt của mình rồi mới đáp: "Không có gì, tôi chỉ muốn nói rằng hắn là một tên sát thủ máu lạnh, giết người không gớm tay.
Hắn đột nhiên xuất hiện gần kho hàng của công ty cô, cô cũng nên chú ý một chút"
Mộc Du Miên gượng gạo gật đầu, đi ra khỏi quán cà phê mà thần trí cô cứ lửng lơ, mọi chuyện xảy ra đúng như những gì Lục Âu nói thì liệu có phải là một sự trùng hợp hay không? Liệu trên đời này có một sự trùng hợp nào đến thế cơ chứ? Thương Chủy cũng chưa nói cho cô biết về chuyện hôm qua làm sao mà anh lại bị thương...
Mộc Du Miên thở dài, ánh nắng mặt trời gay gắt mà sao hai tay cô lạnh buốt, một suy nghĩ đột ngột bỗng bật ra khỏi đầu cô, nếu bây giờ cô mà cứ thế trốn đi thì sao? Không cần phải quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa, cũng không cần phải chịu áp bức nữa...
Bước chân cô dân nhanh hơn, Mộc Du Miên gọi một chiếc taxi, bác tài hỏi cô muốn đi đâu, đôi môi cô mấp máy, cô đã không còn nhà để về, hiện tại có thể đi đâu? "Bác chở tôi ra ga tàu điện ngầm đi."
Tài xế thấy kì lạ khi cô chỉ viết chứ không nói, nhưng ông ta cũng không hỏi nhiều, trực tiếp chở cô đến ga tàu điện ngầm.
Đến nơi, Mộc Du Miên lấy tiền trả cho ông ta, ga tàu điện bao giờ cũng đông đúc.
Cô cầm chặt túi xách, hiện tại có hai chuyển tàu sắp đến thành phố H và thành phố A.
Cô chọn thành phổ H.
Mộc Du Miên mua vé, sau đó đứng đợi tàu, khi tàu vừa cập bến, từ phía sau đột nhiên có hai người đàn ông lao tới giật đi túi xách của cô, Mộc Du Miên bị đám đông cản lại, còn bị đẩy ngã, nhưng mọi người xung quanh căm bản chỉ vội vã lên tàu hoặc đứng nhìn, còn hai tên cướp đã chạy đi mất hút.
Đầu gối cô đau nhói, đáng ghét thật! Tại sao lại xui xẻo thế này! Vé tàu trong đó cũng bị cướp mất, ông trời cứ như muốn ngăn cản cô vậy, bây giờ trên người cô chẳng còn cái gì nữa.
Mộc Du Miên đứng dậy, đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì một người đàn ông đã đi tới trước mặt cô.
"Cô không sao chứ?"
Anh ta đưa cho cô một chiếc khăn tay, nói: "Đầu gối của cô chảy máu rồi kìa "
Mộc Du Miên lắc đầu :"Tôi không sao"
"Cô đợi một chút nhé."
Anh ta nói xong, chạy ra máy bán nước tự động, mua một chai nước rồi đưa nó cho cô.
"Đây.
Cô uống một chút đi, tôi đã mở sẵn rồi đấy"
Mộc Du Miên vừa bị cướp xong, nên nhìn anh ta bằng ánh mắt cảnh giác.
Anh ta dường như cũng đoán ra, cười nói: "Không sao đâu, tôi uống cho cô xem"
Thấy anh ta uống xong, không có vấn đề gì, lúc đó cô mới an tâm nhận lấy chai nước.
"Cảm ơn anh."