"Cảm ơn Thương tổng, hẹn gặp lại."
Đối tác đứng dậy, bắt tay anh.
Thương Chủy nhếch môi cười, trợ lý Lưu tiễn đối tác ra ngoài, bấy giờ anh mới lấy điện thoại từ trong túi ra xem.
Khi đi họp, anh không có thói quen xem điện thoại, không ngờ lần này tận mấy cuộc gọi nhỡ.
Đúng lúc đó, điện thoại của anh lại rung lên, Thương Chủy bắt máy, ở bên kia giọng của cô nhân viên dường như hoảng sợ tới mức sắp khóc.
"Thương...
Thương tổng...
thiếu phu nhân, thiếu phu nhân không thấy đâu nữa!"
"Bình tĩnh nói."
Giọng nói của anh lạnh không thể tả.
Cô gái kia run rẩy, hít sâu một hơi rồi mới đáp: "Là thiếu phu nhân đột nhiên đau bụng, nên tôi đưa cô ấy tới bệnh viện.
Giữa chừng tôi đang lấy phiếu khám, lúc quay lại thì đã không thấy cô ấy đâu nữa rồi.
Tổng giám đốc, là lỗi của tôi...
Cô ta sợ đến nỗi nức nở khóc.
Thương Chủy siết chặt điện thoại, chết tiệt! Mèo hoang nhỏ muốn trốn khỏi anh sao? Cơn giận dữ trong anh bùng lên mạnh mẽ, nét mặt lạnh băng tối sầm xuống, chất giọng lạnh lùng đột ngột vang lên: "Cô đưa cô ấy tới bệnh viện nào?"
"Là bệnh viện thành phố S+"
Cô gái kia nhanh chóng đáp lời.
Thương Chủy không hỏi thêm nhiều, lập tức ngắt máy, quay sang nói với trợ lý Lưu: "Mau đi điều tra tất cả camera ở gần bệnh viện thành phố S"
"Vâng.' Trợ lý Lưu đáp lời, nhanh chóng rời đi, còn Thương Chủy đích thân lái xe, gọi điện thoại nhờ cục trưởng cục cảnh sát, truy tìm tung tích của Mộc Du Miên.
"Đáng chết! Mộc Du Miên, nếu em dám xảy ra chuyện gì, tôi sẽ trừng phạt em thật nặng!"
Thương Chủy siết chặt vô lăng, bàn tay nổi lên từng đợt gân xanh, anh đang rất tức giận, vô cùng tức giận! Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên, trợ lý Lưu báo cáo cô đã lên một chiếc xe taxi, camera của bệnh viện chỉ quay được tới đó.
Lát sau, cục trưởng thông báo cô đã đến ga tàu điện ngầm, nhưng ở đó đông người, hiện tại vẫn chưa biết sau đó cô có lên tàu hay không.
"Cảm ơn ông."
Thương Chủy nói, sau đó cúp máy.
Tàu điện ngầm? Mộc Du Miên, em quyết định sẽ chạy trốn khỏi tôi thật hay sao?! Anh tìm tới ga tàu, hỏi người bán vé, bởi vì nhan sắc của cô rất xinh đẹp nên anh ta có ấn tượng, chỉ nói rằng cô đã mua vé tới thành phố H, sau đó thì không biết nữa.
Thương Chủy một lần nữa đi hỏi những người xung quanh đó, bọn họ trông thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú lo lắng đi tìm một cô gái, nên dành rất nhiều sự chú ý cho anh.
Cuối cùng cũng có người nhìn thấy cô, nhưng người đó chỉ nói rằng một người đàn ông khác đã đưa cô đi, người đó tưởng là một đôi, nên sau khi bọn họ đi cũng không chú ý tới nữa.
"Bọn họ đi đâu?"
Thương Chủy dường như kích động, ánh mắt đáng sợ.
Người kia lắp bắp trả lời: "Tôi không biết."
Anh kìm nén lại cơn kích động bên trong, giữa nhà ga đông đúc như thế này, em ở đâu vậy Mộc Du Miên? Bên trợ lý Lưu lẫn cục trưởng cũng đang cố hết sức để tìm ra tung tích, Thương Chủy đi khỏi ga tàu, trên đường anh vào một cửa hàng bán quần áo bụi bặm, mua thêm cả mũ và khẩu trang, bước ra trở thành Ám Dạ, đi tới con phố đèn đỏ kia để truy tìm tung tích của cô.
Ở con phố đó, mọi thông tin đều có thể tra ra.
Thương Chủy tìm tới một người đàn ông tên là Vô Nhất, bề ngoài anh ta trông đen đúa gầy gò, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh anh.
Thương Chủy đặt chiếc đồng hồ nạm kim cương của mình lên bàn rồi nói: "Tôi muốn tìm một người."
Vô Nhất xem kĩ đồng hồ, sau đó đút vào túi.
Thương Chủy đưa cho Vô Nhất xem ảnh chụp của Mộc Du Miên, anh ta múa mười ngón tay trên bàn phím, đây là cảm giác chờ đợi hồi hộp lo lắng nhất trong cuộc đời anh, lát sau anh ta liền thông báo: "Chiếc nhẫn này có phải là của cô ấy?"
Anh nhìn màn hình, gật đầu.
Vô Nhất nhướng mày: "Mười lăm phút trước nó đã được bán ở chợ đen.
Người đàn ông này đã bán nó, tên anh ta là Vương Vũ"
Thương Chủy siết chặt tay thành nắm đấm, Vương Vũ lúc này đang nhàn nhã thảnh thơi ngồi uống rượu, bên cạnh còn có hai cô gái liên tục rót rượu cho anh ta.
Sau khi làm chuyện thất đức xong, anh ta còn ở đây hưởng lạc thú, nhưng nụ cười trên môi anh ta chưa được bao lâu, Vương Vũ đã bất ngờ lĩnh trọn một cú đạp của Thương Chủy.
"ÁI"
Hai cô gái kia sợ hãi, hét lên chạy đi.
Vương Vũ ôm bụng, lồm cồm bò dậy, vừa ngẩng mặt lên chưa kịp lên tiếng thì tiếp tục ăn thêm một cú đạp nữa vào mặt.
Đàn em của anh ta bấy giờ mới lao tới, Thương Chủy lách người, tránh cú đấm của hắn ta, còn thụi lại cho hắn một cú, đàn em của Vương Vũ lãnh một đấm của anh đã ngã sõng soài ra đất, rên hừ hừ.
Xung quanh thấy anh quá hung dữ nên không có ai dám can ngăn, Vương Vũ lúc này cảm nhận được vị máu tanh trong miệng, anh ta lấy tay sờ sờ lên đó, phát hiện hai cái răng cửa đã bị gãy mất! "Mày...
mày là ai? Mày muốn làm gì?"
Vương Vũ sợ sệt bò giật lùi về phía sau, Thương Chủy thì cứ dần dần tiến đến, lưng anh ta chạm phải bờ tường, nhìn anh nuốt nước bọt, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
"Thằng khốn nạn! Mày đã đưa cô ấy đi đâu?!"
Thương Chủy gầm lên một tiếng, Vương Vũ sợ tới nỗi suýt tè ra quần.
"Cô...
cô gái nào...?"
"Mộc Du Miên!"
Vương Vũ nghe thấy cái tên đó, đã điên cuồng lắc đầu nguầy nguậy.
"Không! Tôi không biết gì hết!"
"Mày còn không chịu nói?"
Anh rút từ trong túi ra một con dao găm, kề nó vào sát cổ Vương Vũ.
Ánh mắt anh hung tàn, độc ác, Vương Vũ cảm nhận được sức ép khủng khiếp từ người đàn ông trước mặt này.
Nếu như mà anh ta còn không chịu khai ra thì Thương Chủy chắc chắn sẽ giết chết anh ta! Con dao sắc lạnh cứa vào cổ anh ta, Vương Vũ vội vàng hét lên: "Tôi nói! Tôi nói!"
Thương Chủy ra hiệu bằng mắt, Vương Vũ run rẩy khai ra tất cả: "Tôi đã đưa cô ấy tới Thiên Thai, là một tụ điểm ăn chơi.
Lưu Sa là bà trùm ở nơi đó."
Nghe xong, anh nắm chặt con dao trong tay, quả thực bây giờ Thương Chủy muốn giết chết Vương Vũ ngay tại đây.
"Nếu cô ấy mà xảy ra chuyện gì, tao sẽ giết chết mày!"
Anh gắn giọng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Mộc Du Miên bị đưa tới nơi đó, lành ít dữ nhiều, Thương Chủy càng phải tới đó nhanh hơn.
Anh phóng xe mô tô đến đó, không chú ý tới đằng sau có người đang bí mật theo dõi.
Còn trong phòng Vip, Mộc Du Miên hất tay người đàn ông được gọi là ngài Vương kia ra, vẻ mặt chán ghét, cơ thế cô hiện tại nóng rực lên rồi, từ nãy đến giờ cô liên tục phải cắn môi để giữ ý thức.
Cô biết rằng Lưu Sa đã cho cô uống thuốc kích dục, cô không thể bị thứ thuốc này điều khiển được.
Còn người đàn ông kia thấy cô phản kháng, ông ta lại càng thích thú hơn.
"Em gái, chơi đùa từ nãy đến giờ là đủ rồi, lên phòng với anh nào."
Ông ta phả hơi thở nồng mùi hôi vào mặt cô làm cô buồn nôn.
Ở căn phòng này, ông ta là người có địa vị nhất, vì thế những người đàn ông còn lại có thèm thuồng đến mấy cũng phải nhịn lại, cười haha nói: "Anh Vương, đêm nay vui hết mình nhé."
Ông ta cười khành khạch, kéo tay cô đi, Mộc Du Miên kháng cự, thân thể lại như mất hết sức lực.
Cô bị đưa vào một căn phòng, vừa mới đóng cửa lại thì ông ta đã thèm thuồng mất kiểm soát mà lao tới, bàn tay bẩn thỉu động chạm lên người cô.
"Bé yêu, đêm nay em không thoát được đâu."