Thương Chủy đột ngột dừng động tác vuốt ve lại, đôi mắt sắc lạnh rơi trên khuôn mặt cô.
Mộc Du • • •
Miên nhìn thắng vào mắt anh, đồng tử long lanh kiên quyết, còn trong mắt anh chỉ có sự trầm mặc tĩnh lặng như màn đêm đen.
"Ám Dạ?" Đòi mòi anh lạnh lẽo thốt ra hai từ.
Anh bỗng bóp mạnh lấy cằm cô, chất giọng lạnh băng không cảm xúc, hơi thở lướt qua làn mòi cô vừa nguy hiểm, vừa quyến rũ.
"ở trong lòng tòi mà cò dám nghĩ tới người đàn òng khác?"
Mộc Du Miên ngờ vực, đồng tử long lanh thoáng động đậy, rõ ràng không tin.
Cách băng bó này rất đặc thù, chỉ có người hoạt động trong nghành mới biết, ví dụ như cảnh sát...
Cò vươn tay muốn vạch áo anh ra đế xem kĩ hơn, nhưng Thương Chủy lại không cho cô làm điều đó, một ngón tay bỗng xâm nhập vào bên trong cò.
cả người Mộc Du Miên tức thì phản ứng lại, liền nhũn ra, run rẩy ngã vào lồng ngực anh.
Đúng lúc này xe cũng dừng lại trước cửa Thương gia, Thương Chủy bế cò xuống xe, đi thẳng lên lầu, đạp tung cửa rồi ném cô xuống giường, thân hình cao lớn đè nghiến xuống cơ thể mảnh mai của cò.
"Nói! Ám Dạ là đứa nào?"
Thương Chủy thô bạo đáng sợ, cánh tay như gọng kìm muốn bẻ gãy eo cô, đòi mắt hẹp dài toát lên sự u lãnh tàn khốc, đáy mắt ấn chứa sự tức giận.
Mộc Du Miên cắn mòi phản kháng như mọi khi không đáp, cô nghi ngờ anh đang đóng kịch, nhưng phản ứng này lại không giổng với nói dối.
"Tại sao trên vai anh lại có vết thương này?"
Thương Chủy hừ lạnh:
"Mộc Du Miên, tòi làm gì cũng phải báo cáo với cô sao?"
"Có phải ở sau lưng tôi cô đang lăng loàn với thằng khác?" Anh gằn giọng, tay bóp mạnh khiến cằm cò đau nhói.
Nhớ đến chuyện cùng với Ám Dạ lúc nãy, lòng bàn tay cò lạnh buốt, Mộc Du Miên cười lạnh:
"Đúng thì sao? Chúng ta cũng đâu có tình cảm gì với nhau? Tại sao tòi lại không được?"
Vừa dứt lời, ánh mắt Thương Chủy giống như muốn giết chết cô luôn vậy.
Anh đột ngột xé toạc chiếc váy trên người cò ra, không bận tâm mà đâm thẳng vào, bên dưới cô đau đớn khô khốc, gương mặt trắng bệch cắn mòi đến mức bật máu.
Thương Chủy không thương tiếc hung hăng mạnh bạo, mỗi lần nhấp là đến tận nơi sâu nhất, anh hận không thế
bóp chết người phụ nữ này!
Ngay trước mặt anh, cò dám ngang nhiên thừa nhận có quan hệ với người đàn ông khác.
Đã thế còn khiêu khích anh, người phụ nữ chết tiệt này thật sự khiến anh tức chết!
Thương Chủy tàn bạo vò cùng, vừa gặm cắn cơ thể cò vừa xám nhập.
Cơ thế yếu ớt này làm sao mà chịu nổi, khoái cảm dần dâng lên như thủy triều xua đi cơn đau lúc nãy, nhưng Mộc Du Miên mệt không chịu nối, thở hốn hến rên rỉ.
"Mộc Du Miên, đồ phụ nữ ti tiện này! Ai cho cò lá gan dám chống đối lại tôi hả? Hôm nay tòi sẽ cho cò biết cò thuộc về ai!"
Thương Chủy lật người cô lại rồi tàn bạo xâm nhập từ phía sau.
Mộc Du Miên há miệng hét lên nhưng không phát ra tiếng.
Bên dưới như bị xé rách, đau quá...!cô hận anh...!cô hận người đàn ông tàn nhẫn
này! Mà cò càng chống cự thì anh lại càng thích, Thương Chủy nắn bóp hai trái đào mềm mại, ở trên hõm vai cô cắn mạnh một cái, Mộc Du Miên đau nhói, móng tay bấu chặt vào ga trải giường.
Vị máu tanh lan tỏa trong miệng xoa dịu bớt nỗi tức giận trong anh, hơi thở cuồng ngạo cùng nóng bỏng phả vào tai cò, cùng giọng nói bá đạo vang lên:
"Mộc Du Miên, cô nên nhớ cò chỉ thuộc về một mình tôi thôi! Vậy nên đừng có mà ngu ngốc khiêu khích tòi!"
Thương Chủy bá đạo xâm chiếm, giày vò cô đến sáng, trong khoảng thời gian đó cò không đếm được mình đã ngất đi biết bao nhiêu lần.
Người đàn ông này tàn ác như quái vật không biết mệt mỏi, thân thế cô giống như là bị xe tải cán qua, cò không còn chút sức lực nào, chỉ có thế nằm sấp, bởi vì mỗi lần lật người lại là mòng cô đau nhói như kim
châm.
Gương mặt bé nhỏ trắng bệch, trán đẫm mồ hòi, đòi mắt nhằm nghiền, nửa thân trên đầy dấu hôn cùng gặm cắn.
Thương Chủy lúc này mới rút ra khỏi, bên dưới kèm theo tia máu đỏ lần với dòng nước trong suốt chảy ra.
Anh nhíu mày vuốt tóc, lấy khăn giấy lau đi, nhưng vừa chạm vào chỗ đó của cô, cả người cô bỗng run rấy dữ dội cùng rên hừ hừ.
Thương Chủy vo tròn khăn giấy ném xuống đất, bàn tay sờ lên vầng trán nhẵn mịn của cô, hơi nóng như lửa đốt lập tức truyền tới tay anh.
"Mộc Du Miên..." Anh vỗ nhẹ vào gò má cô, nhưng cò chỉ cau mày, nhắm mắt rên rỉ khe khẽ.
"Đáng chết!" Thương Chủy chửi thề rồi mặc quần áo vào, lớn tiếng gọi Lưu Âu Lị:
"Lưu quản gia!"
"Thiếu gia cho gọi tôi ạ?" Lưu Âu Lị vội vàng chạy
đến.
"Gọi bác sĩ Triệu." Thương Chủỵ nói xong, đóng sầm cửa lại, dường như quên gì đó, anh lại mở cửa ra nhắc nhở bà ta:
"Nấu thêm một bát cháo mang lên đây."
Lưu Âu Lị vâng dạ rồi mau chóng đi nấu cháo, Thương Chủy quay lại trong phòng, Mộc Du Miên vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp, trông cô lúc này chẳng khác gì một chú mèo nhỏ yếu ớt.
Đệm giường lún xuống, Thương Chủy nhìn cô cất giọng châm biếm:
"Đúng là yếu ớt vò dụng."
Mới bị anh giày vò một đêm đã phát sốt, vừa gầy vừa yếu ớt, chẳng có ưu điếm gì, thế mà anh vẫn ham muốn.
Thương Chủy lần đầu nghi ngờ về sở thích của mình, Mộc Du Miên đúng lúc này bỗng nức nở, nước mắt tuôn rơi, không biết cô mơ thấy
cái gì mà bàn tay nhỏ cứ quờ quạng, nắm được bàn tay anh liền siết chặt, hàng lòng mày mới giãn ra đòi chút.
"Hừ...!ốm mà còn biết lấy lòng cơ đấy."
Thương Chủy lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cò, bên ngoài lúc này đột ngột vang lên tiếng gõ cửa, là bác sĩ Triệu đã đến.
Nhìn cả người cô không có mảnh vải che thân, sâc mặt anh bỗng đen lại, với tay lấy chăn đắp kín lên người cò.
Bấy giờ mới hài lòng lên tiếng:
"Vào đi."
Bác sĩ Triệu rón rén đi vào, anh nói:
"Mau khám cho cô ấy đi, cô ấy đột nhiên bị sốt."
"Vâng ạ."
Ông ta tới gần, định lật chăn của cô ra, nhưng Thương Chủy đã ngăn lại, còn bắn ánh mắt sắc lạnh vào ông ta.
"Làm gì đấy?"
"Thiếu...thiếu gia, tòi chỉ muốn lật chăn ra mà thòi, thiếu phu nhân bị ốm thì không nên đâp chăn quá kín như thế..." ông ta run rấy trả lời.
Thương Chủy liền gạt phắt đi, lạnh lùng nói:
"Không cần ông quan tâm!"
Bác sĩ Triệu toát mồ hôi hột, thế thì anh làm bác sĩ luôn đi, còn gọi óng ta đến khám làm gì?
Tất nhiên ông ta chỉ dám nghĩ thế thòi chứ không dám nói, ông ta lấy nhiệt kế ra định đo cho cò thì lại bị anh ngăn cản tiếp.
"Đưa đây cho tòi."
Ông ta cung kính đưa cho anh bằng hai tay, không dám chống đối.
Thương Chủy dí nó vào trán cò, nhiệt kế liền nảy lên tận hơn ba mươi chín độ.
"Ba mươi chín độ sáu."
Bác sĩ Triệu liền hốt hoảng:
"Sốt cao quá, thiếu gia, cần phải cho thiếu phu nhân uống thuốc hạ sốt ngay."
Ông ta lấy thuốc ra, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh bèn tự giác đưa thuốc cho anh.
Thưong Chủy lia mắt tới bình nước trên bàn, bác sĩ Triệu lại ngậm ngùi đi rót nước rồi đặt lên tay anh.
"Mộc Du Miên, dậy uống thuốc." Thương Chủy gọi cô, nhưng cô lại không chút phản ứng.
Anh nhíu mày, cầm viên thuốc đút vào miệng, sau đó uống nước, bàn tay nâng cằm cò lên, mớm thuốc cho cô.
***
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK